Phượng Kinh Thiên

Chương 386: SAU NÀY SẼ CÒN GẶP LẠI (1)

Bình Duệ mỉm cười xoay người đi về phía cung Thánh Dương, tâm trạng rất tốt!

Chỉ có một con đường duy nhất từ hoàng cung đến phủ Hoài Vương, cũng chính là con đường Nguyên Vô Ưu đang đi. Lúc này, chỉ cần ngước mắt sẽ trông thấy phủ Hoài Vương ngay.

Đội ngũ đang đi về phía trước bỗng khựng lại đột ngột, Nguyễn Vô Ưu đang nửa nằm1nửa ngồi trong xe liễn, hàng lông mi như cánh quạt khẽ lay động nhưng nàng vẫn chưa mở mắt. Lúc mọi người định thần lại nhìn qua thì đều ngẩn người. Bọn họ thấy cỗ xe hoa vô giá đêm qua ở Vọng Giang Các đang đứng sừng sững ngay trên đường bọn họ đi. Sắc mắt của bọn tùy tùng cùng thị vệ đều trở nên nghiêm8túc, âm thầm rút đao, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía. “Đó là... cỗ xe hoa kia sao?” Ngọc Thúy kinh ngạc lên tiếng.

Tiểu Hoa Tử cùng hai tên thị vệ tiến lên thận trọng xem xét, sau đó Tiểu Hoa Tử liền trở lại bẩm báo việc này cho Nguyên Vô Ưu. Nguyên Vô Ưu mở mắt ra, ưu nhã vuốt lại vết nhăn trên y2phục rồi nói: “Các hạ giấu đầu lòi đuôi, làm cho bản công chúa hết sức thất vọng.” Tiếng nàng vừa dứt, bầu không khí vốn yên tĩnh lại truyền đến một tiếng cười trầm thấp. Không thấy bóng người, chỉ nghe tiếng cười có sức hấp dẫn khó lòng miêu tả. Gương mặt chúng thị vệ liền biến sắc, rút đao kiếm ra khỏi vỏ, bao quanh bảo4vệ xe liên, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, nhưng cũng chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy được người.

“Bảo vệ công chúa.” Ngọc Châu nhớ tới hình ảnh đêm qua lúc công chúa nôn ra máu, sắc mắt liền trắng bệch, thét lên chói tai.

“Tất cả lui ra.” Nguyên Vô Ưu không trách Ngọc Châu thất thố, chắc rằng hôm qua các nàng ấy đã rất sợ hãi. “Công chúa...” Ngọc Châu lo lắng như sắp khóc đến nơi, không chỉ nàng, còn có Tiểu Hoa Tử cùng Ngọc Thúy cũng đều đưa mắt nhìn qua, ánh mắt mong đợi cùng cầu khẩn, người này rất nguy hiểm.

“Không sao, lui ra.” Giọng nói Nguyên Vô Ưu nghiêm nghị. Lúc này, ba người mới lui ra, sáu con mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.

“Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Đối với mọi người ở đây, giọng nói nam tính kỳ ảo từ xa vọng lại này cũng không tính là xa lạ, sức mê hoặc vẫn làm người ta say mê như cũ, thế nhưng lại không có ai dám đắm chìm vào đó. Gặp phải sự việc tối hôm qua thật sự làm cho bọn họ khắc cốt ghi tâm, hoặc là nói rợn cả tóc gáy.

“Đây là phương thức gặp mặt của các hạ sao?” Nguyên Vô Ưu mỉm cười nói. Qua một lát sau, một thân ảnh đẹp tựa tiên nhân hạ phàm chậm rãi chạm xuống trước xe liên, như áng mây lững thững vắt ngang trên đỉnh núi.

Nguyên Vô Ưu nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm cửa, trong lòng liền cảm thán, huênh hoang quá rồi, từ hành động cho đến tính tình cho thấy tính cách người này quá mức tùy hứng, thích làm theo ý mình, không phân chính tà. Vừa thấy ống tay áo hắn vung lên, một lực đạo mạnh mẽ xốc tung màn che xe liên của Nguyên Vô Ưu, tuy vậy nhưng không hề gây tổn thương tới nàng.

“Công chúa.” Ngọc Châu sợ hãi đến nỗi tim muốn ngừng đập.

Nguyên Vô Ưu phất tay chặn Ngọc Châu lại, ánh mắt quang minh chính đại tập trung đánh giá người vừa mới đến.

“Thế nào?” Khóe miệng nam tử khẽ mỉm cười, thậm chí còn giang cánh tay ra, xoay một vòng.

Nguyên Vô Ưu thản nhiên cười, xinh đẹp như trăm hoa khoe sắc, thành thật trả lời: “Yêu kiều như hồng nhạn, uyển chuyển như rồng bay.” Ý cười trong mắt nam tử càng nồng đậm hơn: “Tiểu Vô Ưu dung mạo xinh đẹp, thật xứng với chữ khuynh thành.”

Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu, đối với việc hắn đổi danh xưng từ tiểu cô nương thành tiểu Vô Ưu nàng làm như không nghe thấy: “Đa tạ lời tán thưởng, bổn công chúa tin rằng các hạ đến đây không phải chỉ để thảo luận về vấn đề dung mạo mà thôi.”

“Ta đến đây là muốn tặng quà cho tiểu Vô Ưu?” Nguyên Vô Ưu nhìn thoáng qua cỗ xe khoa trương khí thể ngất trời được đúc thủ công kia, chậm rãi nói: “Sau một giờ nữa, bọn họ nhất định sẽ được phóng thích.” Người vừa tới mang theo ý cười cùng nét hài hước trong đáy mắt, vì câu nói khi nãy của nàng mà đôi mắt hắn bỗng sáng rỡ: “Ta ngày càng thích người đó, tiếu Vô Ưu, hay là, ta bắt người đi cùng có được không hả?”

“Không được.” Nguyên Vô Ưu dứt khoát cự tuyệt. “Vì sao?” Vẫn là tiếng cười đó, giọng nói bỡn cợt đó, rõ ràng nên là giọng nói nghi hoặc, nhưng lại không nghe ra nửa điểm hoang mang, ngược lại ngữ khí khôi hài giống như đang đùa giỡn, hắn chẳng thèm quan tâm đến động tỉnh phía sau. Bình Duệ cưỡi ngựa phi đến, hắn không dẫn theo binh lính, mà chỉ có một tên tùy tùng tướng mạo bình thường theo sau. “Công chúa.” Bình Duệ thúc ngựa tiến đến, sau khi chắp tay hành lễ với Nguyên Vô Ưu, ánh mắt liền dừng trên người nam tử trước mặt.

“Không chơi nữa.” Nam tử khẽ than một tiếng. Qua một lúc sau, thân ảnh của hắn liền biến mất, thanh âm phiêu âm phiêu bồng truyền lại: “Tiểu Vô Ưu, nhớ kĩ tên ta, tên ta là Không Vô Hồn.”

“Không Vô Hồn?” Nguyên Vô Ưu nhíu mày, có thân thể mà lại không có linh hồn.

Bình Duệ nhíu mày, Không Vô Hồn? Hắn chưa từng nghe qua cái tên này, cũng chưa từng nghe qua có người mang họ Không Vô trên nước Đại Nguyên. Tên này tuyệt đối không phải tên thật của hắn đúng không?

“Hồi phủ.” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt lên tiếng. “Công chúa, vậy còn cỗ xe hoa kia thì sao?” Tiểu Hoa Tử xin chỉ thị, “Mang về phủ.”

Đại sảnh phủ Hoài Vương.

Đôi mắt sâu thẳm đen láy của Bình Duệ nhìn về phía Nguyên Vô Ưu đang ngồi trên ghế chủ vị nói: “Công chúa tư chất trời ban vốn thông minh, người lại có thể giải được Linh Lung Bách Tâm Khúc của Thiên Lạc Tán Nhân để lại cho hậu thế, mạt tướng kính phục.” Đêm qua, nếu không phải là nàng ra tay thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hắn không ngờ rằng, Không Vô Hồn thế mà lại có thể gây ra một khúc câu hồn. Dù hắn chưa bị rơi vào ảo ảnh nhưng tâm trí cũng đã mất đi phương hướng, nhất thời không thể thoát thân.

“Bản công chúa cũng chỉ là vô tình phát hiện ra, không có gì đáng khâm phục cả.” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt đáp. Thấy nàng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Bình Duệ mỉm cười hết sức tự nhiên rồi đổi đề tài, nói: “Lúc trước, mạt tướng có nghe lời phân phó của công chúa điều tra vụ án Vọng Giang Các.”

Nguyên Vô Ưu hơi nhíu mày: “Án? Bình tướng quân cho rằng đó là vụ án?” “Chẳng lẽ công chúa đối với lời của mạt tướng có ý kiến gì sao?” Bình Duệ kính cẩn nghe theo, cử chỉ phù hợp với thân phận của hắn làm người khác không tìm ra nửa điểm vấn đề.

Ngón tay Nguyên Vô Ưu vuốt ve chung trà trơn bóng, ấm áp, dường như đang trầm tư suy nghĩ, cũng không vội bày tỏ quan điểm của mình.

Bình Duệ không vội cũng không gấp, bưng lên chung trà trong tay nhấp nhẹ một ngụm, tỏ vẻ rất hài lòng với vị trà ở phủ Hoài Vương

“Gỡ bỏ niêm phong Vọng Giang Các, khôi phục việc làm ăn buôn bán.” Nguyên Vô Ưu chậm rãi lên tiếng. Bình Duệ nhướng mày, thần sắc cũng không thay đổi nhiều mà chỉ nói: “Rõ.”

Nguyên Vô Ưu giương mắt nhìn chăm chú vào gương mặt bình thản không gợn sóng của Bình Duệ: “Bình tướng quân có ý kiến gì không?”

“Hoàng thượng lệnh mạt tướng phải nghe theo mệnh lệnh của công chúa, vụ án Vọng Giang Các... xem như công chúa toàn quyền xét xử, mạt tướng phải nghe lệnh là điều đương nhiên.”

“Bình tướng quân nói vậy không sợ bản công chúa hiểu lầm sao.” Nguyên Vô Ưu tiện tay đặt ly trà đang thưởng thức xuống, hai bàn tay đan vào nhau, có chút hứng thú nhìn chăm chú vào hắn.

“Thứ lỗi cho Bình Duệ ngu dốt, từ đâu mà công chúa lại hiểu lầm?” Bình Duệ nhìn chằm chằm vào nàng. Hắn hoàn toàn không nhìn thấy hứng thú trong mắt nàng, mà lại thấy sự nghiêm túc.

Nguyên Vô Ưu khẽ cười một tiếng: “Nói như vậy, ngược lại bổn công chúa kiến thức nông cạn.”

“Công chúa thật biết nói đùa.”

Hai người nói qua nói lại vài câu, Bình Duệ liền cáo từ. Nguyên Vô Ưu than nhẹ một tiếng. “Vì sao lại thở dài?” Chu Thanh Sắc đi đến, Ngọc Châu liên tiến lên dâng trà. Đối với sự xuất hiện của hắn, Nguyên Vô Ưu không cảm thấy bất ngờ, bất đắc dĩ duỗi hai tay: “Xảo trá quá rồi.” Cái tên Bình Duệ này thật là quá xảo quyệt.