Phượng Kinh Thiên

Chương 383: GẶP LẠI CỐ NHÂN (1)

“Công chúa.” “Chủ tử.”

Ngay khi vô số giọng nói sợ hãi cùng lúc vang lên, Liêu Thanh Vân đã xông đến đỡ lấy Nguyên Vô Ưu. Tuy Cố Lăng chậm một bước, nhưng hắn cũng rất hoảng sợ khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, sắc mặt thay đổi ngay1lập tức. Nhóm người Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử cũng kinh hoảng, bất chấp chính mình đang thần trí mê muội, có thể nói là vừa lăn vừa bò mà xông lên trước.

Lúc nhìn thấy máu bắn tung tóe tràn ra trên mặt đất, rồi lại nhìn công chúa yếu8ớt, cả người Ngọc Châu, Ngọc Thúy đều run rẩy, các nàng muốn lên trước nhưng rồi lại không dám, chỉ sợ đụng vào công chúa sẽ làm vết thương của nàng nặng hơn. Một tiếng ầm vang lên, cánh cửa sổ từ đầu đến cuối vốn đóng chặt của gian2phòng kia bị một nội lực mạnh mẽ đánh văng ra.

Ngay khi nội lực mạnh mẽ được bắn ra, Liêu Thanh Vân không hề nghĩ ngợi gì mà ôm chặt Nguyên Vô Ưu vào lòng, lấy thân mình ngăn trước người nàng.

“Bảo vệ công chúa.” Tiểu Hoa Tử thét lên, chính4hắn cũng xông về phía trước che chắn cho nàng.

Thị vệ quỳ ở bốn phía cũng đã phục hồi tinh thần, vây thành vòng tròn quanh nhóm người Nguyên Vô Ưu, toàn bộ đều rút đao kiếm trên tay ra khỏi vỏ, cảnh giác dõi theo động tỉnh ngoài cửa.

Cố Lăng quay đầu nhìn, lại thấy Bình Duệ lau đi vết máu trên khóe môi, trong lòng hắn thầm kinh ngạc, Bình Duệ cũng bị thương? Nhưng giờ phút này, hắn cũng không còn tâm trạng để ý đến Bình Duệ, mà dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hai người đang đánh nhau.

Chiêu thức của hai người thực sự rất nhanh, như ảo ảnh biểu diễn trước mặt mọi người, rất nhiều người hoàn toàn không thể nhìn rõ hai người đang đánh nhau trông ra sao?

Chỉ thấy tay áo của hai người họ tung bay, cùng với nội lực mạnh mẽ bắn ra. Khi các vị khách trong mấy gian phòng trên lầu hai phục hồi tinh thần sau ảo giác đều bị dọa đến biến sắc, la hét chói tai không dứt.

Nguyên Vô Ưu vốn dĩ chỉ cảm thấy cả người yếu ớt, không có chút sức lực nào, cũng không có khó chịu, nhưng khi bị Liêu Thanh Vân di chuyển, cơ thể bỗng trở nên đau nhức như dời núi lấp biển khiến sắc mặt nàng hơi thay đổi.

Lúc này, Liêu Thanh Vân mới nhận ra mình thế mà lại ôm chặt nàng vào lòng, lập tức vội vã buông ra. Nguyên Vô Ưu không ngờ Liêu Thanh Vân sẽ buông nàng ra mà không hề báo trước, nàng vô lực nghiêng người, rồi yếu đuối ngã trên mặt đất, nỗi đau đớn trong ngực càng mạnh mẽ hơn.

“Công chúa?” Liệu Thanh Vân hoảng loạn, lại vươn tay ra đỡ nàng.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười khi thấy Ngọc Châu dường như bị dọa đến ngây người. Nàng định nói không sao, nhưng vừa hé môi, một dòng máu tanh ngọt lại xộc lên.

Phụt!

Nguyên Vô Ưu nghiêng người về phía trước, sau khi phun ra một ngụm máu mới cảm thấy lồng ngực không còn đau như trước nữa.

“Công chúa.”

“Chủ tử.”

Thấy Nguyên Vô Ưu lại nôn ra máu, Ngọc Châu, Ngọc Thúy, Tiểu Hoa Tử và kể cả thị vệ đều sợ đến mức hồn vía lên mây, toàn bộ đều rầm một tiếng quỳ xuống đất.

Cố Lăng cũng hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Thanh Vân bị dọa ngây người rồi vội vã đẩy hắn một cái, quát to: “Thanh Vân, huynh ngây người làm gì? Huynh là đại phu đó.” Liêu Thanh Vân bừng tỉnh, đúng, đúng vậy, hắn là đại phu. Liệu Thanh Vân hoảng loạn và vội vàng cầm tay Nguyên Vô Ưu lên để bắt mạch, nhưng ngón tay đặt trên tay nàng lại run rẩy không thôi. Hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể bình tĩnh trở lại.

Cố Lăng căng thẳng nhìn chằm chằm Liêu Thanh Vân, lại không thể yên tâm mà quay sang nhìn Nguyên Vô Ưu, nhưng ánh mắt hắn bỗng dại ra, chỉ chăm chú nhìn vào vết máu đỏ tươi còn lưu lại trên môi nàng.

Hai chữ “yêu diễm” bất chợt hiện lên trong đầu hắn. Nàng của bây giờ, diễm lệ tựa yêu ma.

Cố Lăng dời tầm mắt, nhưng giây tiếp theo lại như nghĩ đến điều gì đó, hắn rút một mảnh khăn gấm từ trong tay áo, sau đó vươn tay định lau vệt máu trên môi cho nàng, tay hắn khẽ run lên, hắn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đưa về phía trước, thế nhưng...

Tay hắn bỗng trống rỗng. Nguyên Vô Ưu vô lực dựa vào lồng ngực của Liêu Thanh Vân đã bị một thân ảnh nhanh đến mức làm người ta tưởng là mình hoa mắt cướp mất. Liêu Thanh Vân khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại nhưng thoáng chốc lại kinh hãi, sự trống rỗng trong lồng ngực khiến hắn cảm giác như cả trái tim đều bị người ta tàn nhẫn móc ra. Cố Lăng cũng hoảng sợ, vội vã quay đầu nhìn lại.

“Công chúa.” Nhóm người Ngọc Châu càng bị dọa đến mức tim ngừng đập. Một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu bạc ôm lấy Nguyên Vô Ưu dừng lại cách đó không xa, rồi cúi người híp mắt nhìn gương mặt của nàng.

“Công chúa.”

“Thả công chúa ra.”

Chu Thanh Sắc ôm lấy Nguyên Vô Ưu, đôi mắt đen láy dao động trên gương mặt của người trong lòng mình, nhưng khi mọi người đang định xông lên, tay áo hắn khẽ phất, một lực lượng mạnh mẽ khiến cho Liêu Thanh Vân và Cố Lăng không thể không sợ hãi lùi về sau một bước.

Mà tầm mắt của hắn lại không hề rời khỏi gương mặt của Nguyên Vô Ưu, vẫn chăm chú nhìn nàng thật sâu. Liêu Thanh Vân vẫn còn muốn tiến lên trước, lại bị Cố Lăng cản lại. Cố Lăng dõi theo nam tử mặc áo vải nhưng phong thái bất phàm trước mặt mình, đôi mắt hắn lạnh lẽo, nhưng vẫn chắp tay hỏi: “Các hạ là người phương nào? Tại sao lại muốn cướp lấy công chúa điện hạ?” “Công chúa điện hạ? Nguyên, Vô, Ưu?” Chu Thanh Sắc cúi người nhìn nàng chăm chú, thấp giọng nói.

Nguyên Vô Ưu đón nhận ánh mắt của hắn, lại không hề lên tiếng. “Trên đời này thế mà lại có người phá vỡ Đoạn Hồn Khúc của ta, hơn nữa còn là một tiểu cô nương, thật sự là khiến ta không dám tin tưởng.“.

Giọng nói trầm thấp xa xăm kỳ ảo như vang lên bên tai mọi người, nhưng bây giờ họ đã biết được âm thanh này bắt nguồn từ đầu. Bởi vì khi âm thanh này vang lên, một nam tử áo quần lộng lẫy, phiêu dật tựa thần tiên ngồi trên tấm chiếu cũng cùng lúc xuất hiện, sau lưng còn có hai thiếu niên dung mạo xuất chúng đang đứng, một cây đàn cổ không biết làm bằng gì được đặt trên đời của nam tử kia, mái tóc đen như nhung phấp phới theo gió, tựa như tiên trên trời.

Chỉ thấy hai tay của hắn nâng lên đặt trên dây đàn, tay áo rộng nương theo động tác của y mà vẽ nên đường nét xinh đẹp.

Tất cả mọi người đều sững sờ đứng tại chỗ, người trước mắt giống như thượng tiên tu hành trên trời xanh tình cờ hạ phàm, khiến con người trần thế phải hoảng hốt bái lạy.

Một ít người đã phục hồi tinh thần, kết hợp lời hắn vừa nói cùng liên tưởng đến Đoạn Hồn Khúc khiến bạn họ cực kỳ bị thương ban nãy, ánh mắt nhìn người này đều trở nên kiêng kỵ, hoặc có lẽ, thực ra người này không phải là thần tiên, mà là yêu ma quỷ quái tu hành đã ngàn năm, chuyên nhiếp hồn đoạt phách con người. Tầm mắt của Chu Thanh Sắc cuối cùng cũng rời khỏi gương mặt của Nguyên Vô Ưu mà dừng trên người nam tử đang ngồi trước mặt mình, khóe môi hắn hơi cong lên: “Không hỏi mà lấy là trộm, các hạ nghĩ sao?”

Nam tử thấp giọng nở nụ cười, mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây đàn khiến không ít người che tai lại theo bản năng, nhưng thanh âm vào tai lại không phải khúc nhạc Đoạt Hồn lúc nãy, mà là thanh âm tựa như tiếng trời, tuyệt vời đến nỗi nói không thành lời, khiến người ta như đang sống trong thiên đường của nhân gian.

“Tuy ta không hỏi mà tự lấy, nhưng chẳng phải trong sư môn của các hạ có một câu nói sao, thuộc về người có duyên?” Nam tử mỉm cười nhìn về Nguyên Vô Ưu trong lòng Chu Thanh Sắc: “Ta vẫn đang lấy làm kỳ lạ, thế mà lại có người có thể phá được Đoạn Hồn Khúc của ta? Thật không ngờ Vô Ưu công chúa là người có duyên với các hạ. Khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm quả thật bất phàm, nếu không phải công lực của nàng không đủ, chỉ sợ hôm nay ta sẽ chịu thiệt trên tay nàng rồi, hay cho một tiểu cô nương tàn nhẫn.”

Hắn lại nói tiếp: “Nhưng mà, ta thích.” Nét mặt nam tử biếng nhác, đôi mắt hiện lên vài phần tà khí, nhưng khó hiểu là chẳng gây phản cảm, trái lại còn khiến người ta nhìn không dời mắt.

Trong mắt Chu Thanh Sắc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, sau đó hắn lại quay sang nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Nguyên Vô Ưu trong lòng mình, lạnh giọng nói: “Hôm nay tạm thời giữ lại một mạng cho ngươi, ngày khác ta sẽ đến tìm người để thanh lý môn hộ.”