Phượng Kinh Thiên

Chương 364: CHA CON NÓI CHUYỆN (1)

Kể từ ngày Thi công công đến tuyên khẩu dụ của Khánh Đế, đến nay đã là bốn ngày rồi.

Chuyện bốn ngày trước ở phủ Hoài Vương cũng vì việc Vô Ưu công chúa bị hoàng thượng phạt cấm túc nửa tháng, hơn nữa không phải là cấm túc ở phủ Hoài1Vương mà bỏ qua.

Nhưng dường như cũng chỉ là dường như, là thứ thể hiện ra bên ngoài, thực tế thì ai ai cũng biết, chuyện này không hề qua loa như vậy.

Bởi vì chuyện này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra không đơn giản chút nào, người liên quan8đến chuyện này thực là quá nhiều.

Phủ Bình Quốc Công, Đào gia, Tôn gia thậm chí là Lâm gia đều không tránh khỏi có liên quan. Bốn đại gia tộc quyền quý trong Kinh thành đều không ngừng nổi sóng, cho dù cái chết của Sử Ngưng Tương không đáng quan tâm,2nhưng phía sau ý nghĩa thật sự sau cái chết của nàng ta thực là to lớn.

Cho dù Đào gia chuyển ra khỏi hoàng cung, hoàng thượng vẫn ban khẩu dụ trách phạt Vô Ưu công chúa, thậm chí là đóng cửa cấm túc.

Một màn kịch bởi vì Vô Ưu công chúa4mà bắt đầu, không hề bởi vì việc Vô Ưu công chúa bị hoàng thượng cấm túc mà dừng lại, trái lại đây chỉ mới là điểm khởi đầu, giống như là một cái xoáy nước vừa mới được hình thành, giữa vòng xoáy này sẽ có bao nhiêu người bị cuốn vào? Sẽ gây hại đến bao nhiêu người? Không ai biết được cả.

Ba ngày qua, trên triều đình liên tục nổi lên giông bão.

Ngày đầu tiên, gần một phần ba quan viên trong triều cùng nhau viết một bản tấu tố cáo Vô Ưu công chúa hành sự ương bướng, kiêu ngạo khoe khoang. Đại đa số trong một phần ba số quan viên này đều là những quan viên ngày xưa từng nhận được sự cất nhắc hay là giúp đỡ của Bình quốc công. Nhưng điều đáng để nói là, trong danh sách các quan viên cùng dâng tấu, vậy mà lại không có tên của kẻ nổi tiếng thẳng thắn, lại luôn đi theo sau Bình quốc công.”

Ngày thứ hai, Đào đại lão gia cùng với bốn năm đại thần trong triều dâng tấu, tố Vô Ưu công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, đáng tội, xem mạng người như cỏ rác.

Ngày thứ ba, Cố Lăng, Liêu đại nhân, Trâu đại nhân thậm chí cả Tôn đại nhân Tôn Binh cũng xôn xao dâng tấu giải vây cho Vô Ưu công chúa. Đến cả Tôn Đại Niên cũng dâng tấu phủ nhận tội xem mạng người như cỏ rác của Vô Ưu công chúa là đặt điều, những thị thiếp khác cũng không phải vì đòn roi của Vô Ưu công chúa mà chết, mà là do nhiễm phong hàn mà chết.

Còn về hai vị công tử Đào gia ở Hoài Vương Phủ, vậy thì càng không thể nói là mạng người như cỏ được. Vết thương của Đào Nhị công tử rất nghiêm trọng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, công tử Đào gia vậy mà lại dám to gan trái lệnh công chúa, công chúa hạ lệnh bắt lại hoặc trừng phạt cũng là chuyện đương nhiên.

Ngày thứ tư, một nửa quan viên trong triều rất tán đồng với bản tấu của ngày thứ ba, xôn xao đòi giải thoát cho Vô Ưu công chúa.



Vô Ưu Cung, Nguyên Vô Ưu đang chăm chú luyện viết chữ, Ngọc Châu, Ngọc Thúy đứng hầu ở hai bên.

Nhấc bút viết xong một nét cuối cùng, Nguyên Vô Ưu lùi ra sau một bước, im lặng vài giây, sau đó quay đầu lại hỏi: “Các ngươi thấy sao?”

Ngọc Châu nhìn kĩ một chút, khóe miệng có chút co rút nhưng vẫn nói thật lòng: “Theo nô tỳ thấy, vẫn là như vậy.” Ban đầu, lúc công chúa còn nhỏ ham chơi làm trễ nải việc học, sau này... lại bị cấm túc năm năm, mãi chẳng có ai dạy cho, những thứ này đều là công chúa tự mày mỏ học hỏi. Tuy nhiên chữ viết lại lưu loát uyển chuyển, nhưng nếu nghiên cứu kĩ, vẫn thiếu một chút khí khái.

Chẳng qua, nàng thấy công chúa dường như không có lòng muốn có được thành tựu trong việc luyện chữ, bằng không, cũng sẽ không phải là thỉnh thoảng mới nhấc bút viết vài chữ vào lúc có hứng thú như vậy.

Nguyên Vô Ưu gác bút lên, cầm bức họa viết chữ kia lên, rồi cười cười. Sau khi thưởng thức xong, nàng lại chậm rãi buông chữ kia xuống, đi đến bên cạnh lò sưởi nhìn chữ nàng viết cháy thành tro trong lò.

Ngọc Châu Ngọc Thúy nhìn cảnh này, cũng không bất ngờ. Mấy năm nay, nét bút của công chúa cũng chưa từng để lộ ra bên ngoài.

Thấy nàng không muốn luyện chữ nữa, Ngọc Thúy nhanh nhẹn thu dọn bàn, Nguyên Vô Ưu đã cầm lấy một cuốn sách ngồi xuống giường gấm.

Ngọc Châu dâng trà đã pha sẵn lên cho công chúa, thấy sách trong tay nàng vẫn chưa bắt đầu lật sang trang khác, Ngọc Châu nghĩ một lát, vẫn không nhịn được mà thấp giọng nói: “Công chúa, hoàng thượng phạt người cấm túc nửa tháng đó.”

“Ừ.” Nguyên Vô Ưu thản nhiên tự đắc mà thưởng trà.

Ngọc Châu mở miệng, nàng muốn hỏi, vậy chuyện lễ nạp thiếp của vương gia phải làm sao? Nhưng đây là Vô Ưu Cung, không phải phủ Hoài Vương, rất nhiều lời nàng vốn không dám lên tiếng, hơn nữa nàng vẫn luôn biết rằng dù là chuyện gì thì trong lòng công chúa cũng đều có tính toán rồi, vốn không cần các nàng nhắc nhở.

“Hoàng thượng giá đáo!”

Ngọc Châu, Ngọc Thúy sợ hãi, vội ra ngoài nghênh giá!

Nguyên Vô Ưu khẽ than một tiếng rồi buông chén trà trong tay xuống, chậm rãi bước ra ngoài điện.

Khánh Đế dẫn theo Thi công công tiến vào.

“Vô Ưu tham kiến phụ hoàng.”

Khánh Đế ngồi xuống tháp mềm, phất tay: “Lui ra cả đi.”

Ngọc Châu, Ngọc Thúy vội vàng lui ra, đến cả Thi công công sau khi dâng trà lên cũng lui ra ngoài.

Khánh Đế nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu quỳ trên mặt đất một hồi lâu vẫn không lên tiếng, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không nắm rõ được.

Nguyên Vô Ưu chầm chậm ngẩng đầu lên, không bất ngờ mà đối mặt với Khánh Đế.

“Con thật an tâm thản nhiên nhỉ?” Khánh Đế không chỉ là giọng nói lạnh nhạt, mà sắc mặt cũng vậy, không nghe ra được cảm xúc gì.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, cũng không để ý đến việc Khánh Đế không kêu nàng đứng dậy, trực tiếp tự mình đứng dậy luôn.

Khánh Đế nhìn nàng: “Không sợ sao?”

Nguyên Vô Ưu lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Khánh Đế đập tay mạnh xuống bàn trà, toát lên khí thế trên người vô cùng đáng sợ: “Gan càng ngày càng lớn rồi, trẫm kêu con đứng dậy chưa? Quỳ xuống.”

Nguyên Vô Ưu hạ mắt xuống, rất nghe lời mà quỳ xuống một lần nữa, nhưng cũng không lên tiếng cầu xin, bản thân nàng đứng dậy là lẽ đương nhiên, mà dường như quỳ xuống cũng là lẽ đương nhiên.

Thấy dáng vẻ của nàng, ánh mắt Khánh Đế lóe sáng, khí thế dọa người trên người cũng tản đi không ít, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng để lộ ra sự uy nghiêm không nhỏ, chỉ là giọng nói lại khôi phục lại sự bình thản: “Hoài vương muốn nạp thiếp?”

Đây không phải là câu hỏi mà là một câu khẳng định.

Nguyên Vô Ưu gật gật đầu: “Bẩm phụ hoàng, đúng vậy.”

Con ngươi Khánh Đế đen lại: “Con có biết Hạng cô nương đó là ai không?”

“Biết.” Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn thẳng Khánh Đế, rất thành thực.

Khánh Đế híp mắt: “Con biết?”

Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Nói ra thì cũng vô cùng thú vị, vị Hạng cô nương này xuất thân trong danh gia vọng tộc, nhưng lại bằng lòng làm thiếp, thật khiến cho Vô Ưu bất ngờ. Lẽ nào phụ hoàng không cảm thấy kinh ngạc chút nào sao?”

Ánh mắt thâm trầm của Khánh Đế nhìn chằm chằm vào nàng: “Chuyện nạp thiếp là chủ ý của con?”

Nguyên Vô Ưu nhún nhún vai: “Nàng ấy nói nàng ấy có cách khiến cho phụ vương có con có cháu, chuyện này đối với nàng lại chỉ có tốt chứ không có gì xấu, lại không phải con bức ép nàng ấy, là nàng ấy cam tâm tình nguyện làm thiếp, con đương nhiên là cố gắng nói phụ vương là tại sao lại không tận hưởng chứ?”

Bàn tay đặt trên bàn trà của Khánh Đế bởi vì lời nói đương nhiên của nàng mà âm thầm nắm chặt lại, giữa trán cũng nổi lên mấy sợi gân xanh, giọng nói đè thấp dọa người: “Trẫm nhớ là đã nhắc nhở con, đừng quên thân phận của mình.”

Nguyên Vô Ưu yên lặng nhìn Khánh Đế: “Vô Ưu không quên, chưa từng quên.”

Khánh Đế nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt lại bình thản như cũ, dường như sự tức giận ban nãy chỉ là một giấc mơ vậy.

Ông nâng chén trà trong tay lên, thong thả ung dung hớp một ngụm, vô cùng tùy tiện: “Con và phủ Bình Quốc Công có thù oán gì vậy?”