Phượng Kinh Thiên

Chương 360: SỬ NGƯNG TƯƠNG CHẾT YỂU (1)

Cơn mưa lạnh lẽo rơi suốt cả một ngày, mãi đến lúc hoàng hôn, cơn mưa mới nhỏ dần, nhưng vẫn không chịu tạnh, mưa rơi tí tách cùng với cơn gió lạnh thấu xương thổi khắp nơi.

Bất kể quần áo mùa đông có chặt bao nhiêu, áo bông dày bao nhiêu, thì cơn gió lạnh như cắt vào da thịt kia vẫn xâm nhập vào da thịt.

Một hàng ba người đi trên con đường lớn thông với cửa chính ở nhà ngoài, người đi đầu là một phụ nữ trung niên gương mặt âm trầm đáng sợ, lạnh lẽo đến1nỗi hận không thể co người lại thành một cục, miệng không ngừng mắng chửi.

“Trời lạnh muốn đông cứng người như vậy, lại còn sắp tối nữa, nếu như chết ở bên ngoài, thiếu gia trách tội xuống dưới, ta nhận ngân lượng của chủ tớ hai người chẳng phải cũng bị lỗ rồi sao?”

Đối với tiếng mắng chửi không chút khách sáo của người hầu, Bát Kim giận nhưng không dám nói gì, còn phải cần thận từng li từng tí mà trưng ra gương mặt tươi cười: “Vương ma ma, làm phiền bà rồi, nếu như không phải tiểu8thư nhà ta bệnh nặng, thì trời lại lạnh như vậy, nô tỳ cũng không dám cho tiểu thư ra ngoài.”

Khóe mắt Vương ma liếc nhìn gương mặt tươi cười của Bát Kim. Nghĩ đến số ngân lượng cầm chưa được nóng ở trong lòng, những lời mắng chửi bất mãn định nói ra miệng liền nuốt xuống, hừ lạnh một tiếng.

Bạch Mẫu Đơn được Bát Kim dìu đến cửa lớn. Một đoạn đường ngắn ngủi như vậy, cho dù trên người mặc không thiếu một cái áo ấm nào, còn trùm lên đầu một cái nón bông được đan thật2dày, nhưng phía sau ót lại bởi vì lạnh mà túa ra mồ hôi lạnh. Chịu đựng cơn gió rét này, hai hàm răng bọn họ cứ lập cập va vào nhau.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Bát Kim dừng lại, cầm lấy khăn lau mồ hôi trên trán nàng, trong lòng thực sự lo lắng, khổ sở thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, người không thể ra ngoài khi trời lạnh như vậy, hay là ngày mai chúng ta hãy đi. Nói không chừng, nói không chừng sáng sớm mai sẽ có mặt trời đó.”

Nàng lắc đầu với Bát Kim.4Đôi môi trắng bệch của Bạch Mẫu Đơn run rẩy, không nói lời nào, nhưng ánh mắt rất kiên quyết.

Bát Kim thấy nàng như vậy, chỉ đành nuốt những lời khuyên nhủ sắp nói xuống.

Vương ma kéo chốt cửa, một cơn gió thổi đến, mặt bị gió thổi lạnh như dao cứa, cả người bà run lên một cái.

Ngoài cửa là hai kiệu phu với một cái kiệu đơn sơ.

Nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn đã leo lên kiệu, kiệu phu vững vàng nâng kiệu lên, xoay người đi vào bóng đêm.

Vương ma nhẹ thở dài một tiếng, rồi lắc đầu đóng cửa lại lần nữa, dù sao chủ nhân cũng không lo được cho Bạch Mẫu Đơn sắp chết này. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không thể trách bà.

Hai kiệu phu nâng kiệu lên đi về phía tiệm thuốc của Từ đại phu – đây là tiệm thuốc gần nhất trong khu vực này. Thế nhưng, bọn họ mới đi được nửa đường, Bát Kim đã bảo bọn họ đổi hướng đi vào trong thành, khiến sắc mặt hai kiệu phu đều có chút khó xử. Nội thành cách nơi này khá xa, trời lạnh như vậy, nếu như không phải muốn kiếm thêm chút tiền, thì cũng chẳng ai ra đường để chịu cảnh này cả.

Có điều, sự chần chừ của hai người liền biến mất ngay khi Bát Kim lấy thêm ngân lượng ra.

“Được thôi, cô nương hãy ngồi vững.” Hai người nâng kiệu lên liền đổi hướng.

Nửa canh giờ sau, bọn họ đã đi đến trước một nhà trọ không nhỏ cũng không quá xa hoa, Bát Kim lại lấy ra một túi ngân lượng giao cho kiệu phu để bọn họ đứng đợi ở đó, sau đó mới vén màn lên dìu Bạch Mẫu Đơn từ trong kiệu ra ngoài.

Nhìn hai người đi vào trong, một tỳ nữ sắc mặt không biểu cảm mặc y phục xinh đẹp đứng ngay cửa dường như đang đợi bọn họ dẫn đường: “Xin đi theo nô tỳ.”

Lò sưởi trong sảnh lớn của nhà trọ rất ấm. Bầu không khí dường như vô cùng yên tĩnh, không phải là kiểu yên tĩnh như không có khách, mà là kiểu yên tĩnh thanh nhã như bị người khác bao trọn.

Dưới sự chỉ dẫn của tỳ nữ đó, Bát Kim đỡ Bạch Mẫu Đơn lên lầu hai.

“Bạch cô nương, mời!”

Bạch Mẫu Đơn hít sâu một hơi, ổn định lại sự khó chịu khiến đầu choáng mắt hoa kia, quay đầu lại nhìn Bát Kim một cái, tỏ ý bảo nàng đợi ở bên ngoài.

“Tiểu thư...” Bát Kim rất không yên tâm vì khi nàng dìu tiểu thư lên lầu, cả người tiểu thư không ngừng run rẩy, bây giờ tiểu thư đi vào trong một mình, nàng thật sự lo là tiểu thư không chịu nổi. Thế nhưng, tiểu thư dường như liều mạng để đến đây, không phải là vì muốn gặp Vũ Văn công tử một lần sao?

Thấy Bát Kim hiểu nàng, khóe miệng Bạch Mẫu Đơn khẽ nhếch lên, xoay người đi vào trong phòng.

Vừa bước vào phòng, sự ấm áp tỏa ra và hơi thở càng sâu hơn so với ở đại sảnh. Bạch Mẫu Đơn dừng lại, dựa vào cửa ổn định lại hơi thở, sau đó mới nhấc bước tiến vào trong phòng.

Phòng rất lớn, bố trí cũng rất hoa lệ và xa hoa, nhưng trong mắt nàng lại không nhìn thấy những thứ này, chỉ nhìn vào nam tử nằm lười biếng trên chiếc giường mềm kia đến ngây người.

Chớp mắt đã trăm năm, nhìn hắn như vậy, Bạch Mẫu Đơn hoảng hốt tưởng rằng mình lại quay về lần đầu tiên gặp hắn. Lúc đó, hắn cũng lười biếng nằm trên giường mềm như bây giờ mà nhìn nàng từng bước từng bước tiến lại gần.

Điều duy nhất khác biệt đó là lúc đó, nàng lo lắng và sợ hãi, còn bây giờ nàng lại không thể duy trì được cơ thể này.

Trời lạnh lẽo như vậy, gió lạnh lẽo như vậy, với có thể này nàng bước ra ngoài chính là tự tìm đường chết. Nàng biết, có lẽ hắn cũng biết.

Nhưng mà cho dù là chết, nàng cũng vẫn đến, bởi vì, hắn đến rồi.

“Người... cuối cùng cũng đến rồi.” Bạch Mẫu Đơn thân thể yếu đuối, hết sức lực mà dựa vào một bên bàn, khẽ mỉm cười lên tiếng.

Vũ Văn Tranh nhìn người con gái yếu đuối trắng bệch trước mặt, sắc mặt không biểu cảm, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, lời nói ra từ tốn, nhưng cũng hàm chứa sự vô tình: “Ngươi làm ta quá thất vọng.”

Sắc mặt vốn không chút màu máu của Bạch Mẫu Đơn khó nhìn ra được sự thay đổi, chỉ là yếu đuối hạ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Vốn không muốn khiến người thất vọng, nhưng ta không thể nắm giữ thời cơ và vận mệnh.”

“Ngươi chịu thua rồi?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nói lại khẳng định.

Hai chân Bạch Mẫu Đơn mềm nhũn, nhưng nàng lại tiếp tục đứng dậy. Nàng biết bản thân mình không thể chống đỡ được nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cười yếu đuối: “Không mời ta ngồi xuống sao?” Trong lòng nàng thừa biết hắn xưa nay bạc tình, nhưng lại không ngờ rằng hắn lại vô tình đến vậy. Nàng cố gắng quên hắn, cũng tưởng rằng bản thân có thể quên được hắn, nhưng... làm thế nào để quên? Trong những ngày tháng tăm tối tuyệt vọng đó, sự xuất hiện của hắn đã cho nàng dũng khí để sống tiếp, là hắn đã mở ra đoạn đường quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, cũng là hắn khiến nàng rơi vào tuyệt vọng một lần nữa... Làm sao có thể quên được?

Vũ Văn Tranh híp mắt nhìn nàng, khóe môi đột nhiên nhếch lên, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Chỗ này.”

Bạch Mẫu Đơn ngây người nhìn hắn.

“Không bằng lòng?” Vũ Văn Tranh cười nhẹ.

Bạch Mẫu Đơn thu lại sự kinh ngạc rồi cúi đầu xuống một lát, sau đó hít sâu một hơi, tiến gần lại hắn. Dưới ánh mắt rõ ràng là ấm áp của hắn, thế nhưng lại khiến nàng không cảm thấy chút hơi ấm nào.

Mười mấy bước, đối với nàng mà nói, quả thực rất khó khăn, nhưng nàng vẫn có thể làm được.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Sau đó, dưới ánh mắt khẽ nhướng mày của hắn, nàng nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta rất mệt, có thể... để ta dựa một lát được không?”

Vũ Văn Tranh nhàn nhạt dời mắt đi, không lên tiếng, dường như là ngầm đồng ý.

“Bất kể người có phải vì ta mà đến hay không, nhưng có thể gặp lại người lần nữa, ta rất vui.” Bạch Mẫu Đơn nhắm mắt lại, thều thào nói.

Vũ Văn Tranh không lên tiếng, chỉ là đưa cánh tay dài ra, lấy chén trà trên bàn trà khẽ nhấp môi uống.

“Trong Kinh thành này, nhìn như là bình yên, nhưng dưới sự bình yên lại có sự phức tạp không thể nói rõ được. Những điều này ta không nói, người cũng nhất định sẽ hiểu được. Năm đó, Lưu Thị một tay che trời, cao quý phong quang đến mức nào cơ chứ? Nhưng vậy thì sao? Cuối cùng cả nhà đều phải nhận kết cục chết không chỗ chôn thân.” Vũ Văn gia tộc có địa vị và danh vọng như ngày hôm nay thực ra cũng không phải là may mắn gì, vì sao hắn lại không bằng lòng? Đứng ở chỗ cao không chắc chắn sẽ là chuyện tốt.