Phượng Kinh Thiên

Chương 332: ĐÃ HẠ QUYẾT TÂM (1)

LLúc nghe được Hoài vương cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng xuống giường, Cố Y Y quyết định một mình đi gặp Hoài vương.

Cố Y Y ngồi yên tĩnh ở phòng khách, đây là lần thứ hai nàng đến sân này. Lúc Hoài vương phát bệnh, nàng và An An từng cùng nhau1đến thăm một lần, nhưng lần đó Hoài vương vẫn chưa gặp bọn họ, nên nàng và An An ở trong phòng khách của viện này chờ một hồi lâu rồi rời đi.

Rất nhanh, Tiểu Lý Tử đi vào bẩm báo cũng đã trở ra.

Cố Y Y đứng thẳng người nhìn vào Tiểu Lý8Tử.

Tiểu Lý Tử khách sáo và lễ phép: “Vương gia cho mời biểu tiểu thư vào trong. Biểu tiểu thư, mời!”

Cố Y Y âm thầm hít một hơi, đi theo Tiểu Lý Tử đến phòng ngủ. Khi đi qua phòng ngoài, đến trước của phòng ngủ, Tiểu Lý Tử dừng bước, tỏ ý để2nàng đi vào một mình: “Biểu tiểu thư, mời!”

Cố Y Y khẽ cúi người với hắn: “Làm phiền Lý công công rồi.”

Tiểu Lý Tử đến thở cũng không dám thở, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà nhìn nàng vài lần, trong lòng âm thầm suy đoán vị Cố biểu tiểu thư này4một mình đến gặp vương gia là vì chuyện gì?

Cố Y Y rũ mắt đi vào trong. Khi nghe tiếng Tiểu Lý Tử đóng cửa lại ở phía sau lưng, trong lòng nàng có một cảm giác nói không nên lời trỗi dậy, khiến nàng có một chút lo lắng kì lạ.

Lần trước, Hoài vương vẫn chưa gặp nàng và An An, thực ra nàng cũng không bất ngờ gì, mà lần này nàng một mình đến đây trước, Hoài vương lại đồng ý gặp nàng, thực ra trong lòng cũng vẫn không có gì ngạc nhiên. Nàng cũng tự nhận là đã chuẩn bị tốt tâm lí để có thể ung dung mà gặp hắn, nhưng thật ra chuyện không phải như vậy, lúc thật sự phải đối mặt, nàng lại cảm thấy lo lắng, đây quả là một chuyện không thể ngờ được.

Vừa bước vào phòng ngủ, một mùi thuốc xông thẳng vào mũi, dù không tính là quá nồng, chỉ nhàn nhạt thôi, nhưng lại khiến người khác không thể làm ngơ được.

Cố Y Y nhanh chóng ngẩng đầu lên đánh giá xung quanh. Nơi này vừa là phòng ngủ lại vừa là thư phòng, rộng rãi mà sáng sủa, trang trí và sắp xếp vừa hoa lệ lại vừa thanh nhã.

Nàng nhìn về phía giường ngủ, Hoài vương đang nửa người dựa vào gối, ánh mắt nhìn nàng vẫn lộ ra sự xa cách trong nét dịu dàng như cũ.

Nhìn thấy ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa lạnh lẽo của Hoài vương, Cố Y Y cúi mặt xuống trong chốc lát rồi mới ngẩng đầu lên, sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vương gia, cúi người thỉnh an: “Y Y tham kiến biểu ca.”

“Thất biểu muội, mời ngồi.” Hoài vương chỉ vào cái ghế cách giường một khoảng khá xa.

Cố Y Y không nghe theo lời Hoài vương ngồi vào chiếc ghế đó, mà nàng chầm chậm bước gần lại, cuối cùng là ngồi xuống giường mềm ở gần đầu giường.

Ngồi trên chiếc giường mềm này, phía bên trái chỉ cần với tay là đến Hoài vương, còn phía bên phải là một bàn trà nhỏ, trên mặt bàn đặt vài cuốn sách và một cái ly bạch ngọc lớn hơn ly trà một chút.

Đây là chỗ của Vô Ưu công chúa, nhưng không biết vì sao, trong lòng Cố Y Y lại có suy nghĩ như vậy.

Hoài vương nhìn thấy hành động của nàng, đầu mày nhíu lại, nhưng lát sau lại trở về vẻ lãnh đạm như cũ. Hắn vẫn không lên tiếng, chỉ là yên lặng chờ nàng mở lời trước.

Cố Y Y ngước mắt nhìn Hoài vương gần trong gang tấc, ánh mắt không e dè như trước nữa, nàng lại bình tĩnh như xưa, giọng nói cũng rất bình thản: “Đây là lần đầu tiên Y Y và biểu ca gặp riêng, cũng là lần đầu tiên Y Y nhìn biểu ca gần đến vậy.”

Ánh mắt của Hoài vương khẽ nhíu lại, trong giọng nói có ý xin lỗi nhàn nhạt: “Biểu muội lên Kinh thành, bản vương không thể đích thân tiếp đón, có chỗ nào thất lễ, vẫn mong biểu muội tha thứ cho.”

“Biểu ca không có ý lấy muội?” Cố Y Y không để ý đến lời nói có vẻ như hòa nhã nhưng thực ra lại rất xa cách của Hoài vương, thẳng thắn hỏi. Tuy giọng điệu là một câu hỏi nhưng lại giống như khẳng định sự thật vậy.

Hoài vương ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt lướt qua một tia kinh ngạc, dường như không ngờ rằng nàng sẽ thẳng thắn như vậy.

“Biểu ca bất ngờ là vì lời nói thẳng hay là bởi vì câu khẳng định của Y Y?”

Hoài vương nhàn nhạt cười: “Bởi vì câu nói thẳng thắn của biểu muội.”

“Biểu ca không thích nói thẳng sao?” Cố Y Y mỉm cười hỏi.

Hoài vương lắc lắc đầu: “Không, bản vương rất thích lời nói thẳng thắn của biểu muội.”

Cố Y Y nhàn nhạt nói: “Cũng đã ở trong Hoài Vương Phủ một khoảng thời gian rồi, nếu như đến chuyện này Y Y cũng không nhìn ra được, vậy thì gia gia và nãi nãi sẽ không để Y Y lên Kinh rồi.”

Đầu mày Hoài vương khẽ nhíu lại. Hắn chần chừ một lát, sau đó gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Cố Y Y rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Biểu ca không muốn lấy con gái Cố gia, là bởi vì Vô Ưu công chúa sao?” Nếu như cơ thể biểu ca thật sự không thể chịu nổi nữa, vậy thì để lại con cháu cũng là một quyết định sáng suốt.

Nếu như đứa con này là do Cố gia sinh ra, vậy thì tình thế chắc chắn sẽ khác đi. Cố Thị sẽ chiếm thế chủ động, nhưng nếu như không phải do Cố gia sinh ra, vậy thì đối với Vô Ưu công chúa mà nói cũng chỉ có lợi chứ không có hại gì.

Hoài vương nhíu mày: “Chuyện này không liên quan gì đến Vô Ưu, bản vương không có ý định lấy bất kì cô gái nào hết.”

Ánh mắt kinh ngạc của Cố Y Y nhìn chằm chằm vào hắn. Trong lòng nàng rất rõ, tình cảm và sự tín nhiệm của vị biểu ca Hoài vương này với Vô Ưu công chúa thực ra đã vượt qua cả tình cảm và tín nhiệm với Cố gia, nàng cho rằng... Nhưng... nàng không hiểu.

Hoài vương khẽ ho một tiếng, bình tĩnh giải thích: “Bản vương không có ý cưới muội, cũng không phải bởi vì lợi ích sau này của Cố gia và Vô Ưu sẽ xung đột với nhau, mà bởi vì bản vương chưa từng nghĩ sẽ cưới một ai đó, cũng không nghĩ sẽ để lại con cháu kế thừa huyết mạch.”

Trong ánh mắt Cố Y Y nhìn Hoài vương nhanh chóng lướt qua một tia phức tạp, lẽ nào... thân thể của huynh ấy đã yếu đến mức không thể sinh con nối dõi, cho nên mới nhận Vô Ưu công chúa làm con gái? Nhưng mà nếu như vậy, vậy sao huynh ấy còn cố ý muốn thay đổi?

Cố Y Y tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Tâm ý của biểu ca đã quyết rồi sao?”

“Đúng.”

Cố Y Y im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng có chút thay đổi: “Thân thể biểu ca thật sự là không thuốc gì có thể cứu được sao?”

Hoài vương lẳng lặng nhìn nàng. Bởi vì chưa từng có kì vọng, nên đối mặt với câu hỏi của Cố Y Y lúc này, hắn cũng không thất vọng gì, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, thẳng thắn trả lời: “Thái y từng nói, tính mạng của ta nhiều thì còn ba năm, ít thì có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào, biểu muội lẽ nào cho rằng bản vương ở Kinh thành có khả năng một tay che trời, che giấu mọi việc?”

Cố Y Y yên lặng, trong lòng có sự ảo não và áy náy khó nói nên lời.

Trước khi lên Kinh thành, trong lòng nàng còn có một tia hi vọng rằng việc bệnh nguy kịch của Hoài vương chỉ là một thủ đoạn lừa dối người đời, nhưng sau khi thật sự gặp hắn rồi, trong lòng nàng đã tin rằng đó không phải là thủ đoạn lừa dối. Người có mắt đều có thể nhận ra cơ thể vì chịu sự đau đớn, hành hạ của bệnh tật mà trở nên yếu đuối vô cùng kia.

Vẻ mệt mỏi và yếu ớt của hắn không thể nào là giả vờ được, huống hồ bao nhiêu thái y của Thái Y Viện cũng không thể nào toàn bộ đều nghe lời hắn được. Nếu nàng còn nghi ngờ, chất vấn, thực là có chút không thích hợp.

Nhưng... cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới càng nôn nóng hơn, càng không thể nào hiểu được cách nghĩ của hắn.

“Xin lỗi, Y Y lỡ lời, mong biểu ca tha thứ, chỉ là...”

Giọng nói nhàn nhạt của Hoài vương vang lên cắt ngang lời giải thích của Cố Y Y: “Chỉ là muội không hiểu, vì sao bản vương rõ ràng biết bản thân lúc nào cũng có thể chết, nhưng lại vẫn lấy đá chọi trứng, mong muốn thay đổi tình trạng hiện tại? Thậm chí còn ích kỷ đến mức liên lụy đến rất nhiều người, khiến cho Cố gia rơi vào nguy hiểm?”

Cố Y Y nhiều lần mở miệng, nhưng lại vẫn không thể cất nên lời, bởi những gì mà trong lòng nàng muốn nói, hắn đều đã nói ra một cách rất rõ ràng.