Phượng Kinh Thiên

Chương 328: HOÀI VƯƠNG PHÁT BỆNH (1)

Nhìn Bình Duệ lui ra ngoài, Thi Tề âm thầm liếc mắt nhìn Khánh Đế, đến cả ông cũng không nhìn ra được chút cảm xúc gì trên gương mặt chủ tử lúc này. Khắp cả Kinh thành hiện nay đều đang vô cùng náo động, vậy mà chủ tử lại thản nhiên ngồi đây uống trà, ông thật sự nghĩ không ra trong lòng chủ tử đang nghĩ gì?

Cũng giống như chuyện khi nãy Bình Tam công tử cầu xin vậy, nói thế nào, Bình Tam công tử cũng là người mở màn1chuyện này, dựa vào sự trọng dụng và sủng ái của chủ tử với Bình Tam công tử, ông cho rằng chuyện này tám chín phần là chủ tử sẽ đồng ý.

Nhưng thái độ của chủ tử lại lưỡng lự như vậy, vừa không cho phép nhưng cũng không phản đối rõ ràng, điều này khiến ông mù mờ không hiểu rõ.

Ly rượu trong tay Khánh Đế vừa đưa đến bên môi đã cạn, sau đó ông đứng dậy, bước nhanh ra khỏi đại điện. Thi Tề thấy vậy, vội vã đi theo sau.

Cũng8không biết là do Khánh Đế tâm sự trùng trùng nên không để ý, hay là do tùy tiện mà đi đến đây.

Thi Tề có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bậc thang trước mặt, trong lúc ông ngây người, Khánh Đế đã bước lên bậc thang.

Thi Tề đột nhiên có một cảm giác tim đập thình thịch không thở nổi.

Nghĩ một lát, ông quyết định đi theo vào trong.

Khánh Đế chắp tay đứng trong đài quan sát ở lầu các, mặt không cảm xúc nhìn cung điện ngay trước mắt.

Đầu Thi Tề cúi2thật thấp, không dám ngẩng lên.

Không biết qua bao lâu, Khánh Đế mới thu mắt lại, sau đó quay người rời đi.

Thi Tề ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh mắt của Khánh Đế vừa ngưng lại, nơi đó giờ đã trống trơn không còn chút vết tích của dáng vẻ phồn hoa khi xưa.

Tâm của chủ tử thâm sâu khó dò, ông lại không có khả năng suy đoán để nắm được nó.



Gần nửa đêm, trời nổi gió lớn, không khí lạnh âm thầm kéo về mang theo cả cái rét buốt của4mùa đông. Cơ thể của Hoài vương cũng vì vậy, mà thay đổi bất thường.

Buổi tối hôm nay vốn nên yên tĩnh, nhưng tất cả các tôi tớ của Hoài Vương Phủ đều không dám xem nhẹ tình hình hiện tại. Hoài vương đã ho một lúc lâu nhưng vẫn không ngừng lại được, đến giờ Tử bỗng nhiên ho ra máu tươi.

Tiểu Lý Tử bị dọa chết khiếp, các thái giám hầu hạ cũng bị dọa theo.

Tiểu thái giám đi thỉnh thái y quay về bẩm báo, Bùi thái y hôm nay trực ở trong cung, cửa cung đã đóng lại từ sớm rồi.

“Phải làm sao đây?” Tiểu Lý Tử hoang mang lo sợ.

Nguyên Vô Ưu bước vào, Tiểu Lý Tử nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng lên, giống như trong khoảnh khắc đã tìm ra được lối thoát vậy: “Công chúa, Bùi thái y đêm nay trực ở trong cung.”

Nguyên Vô Ưu nhìn Tiểu Lý Tử một cái, bước nhanh lên trước đến bên cạnh giường.

Tình trạng của Hoài vương thực sự không ổn, nhưng cũng may thần trí vẫn còn tỉnh táo, chưa rơi vào hôn mê.

Nhìn Vô Ưu bước vào, ánh mắt Hoài vương sáng lên, khẽ mỉm cười: “Bên ngoài nổi gió rồi?”

“Ừ, nổi gió rồi. Vô Ưu nói phụ vương là người dự báo thời tiết, quả thực là như vậy.” Nguyên Vô Ưu bước lên trước nắm nhẹ lấy bàn tay hắn đang đặt bên ngoài tấm chăn dày, sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay khiến nàng nhăn mày lại.

“Mời tất cả thái y của Thái Y Viện đến đây cho bản công chúa. Tiểu Cao Tử, ngươi đi vào cung mời Bùi thái y.”

“Vâng.”

Các thái y của Thái Y Viện đều hoảng loạn bất an mà đến. Đối với bệnh tình của Hoài vương, bọn họ đều không có cách nào, chỉ có thể lần lượt thay nhau bắt mạch cho Hoài vương, còn một nhóm người đứng ngoài cùng nhau bàn bạc về bệnh tình.

Đợi đến lúc Tiểu Cao Tử mời Bùi thái y đến, Hoài vương đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Tuy nhiên người đến không chỉ có một mình Bùi thái y, mà còn có Thi Tề.

Nhìn thấy Thi công công đến, tất cả các thái y đều âm thầm thở ra một hơi. Có Thi công công ở đây, nếu như lần này Hoài vương không thể vượt qua được, Vô Ưu công chúa cũng không thể trách tội lên đầu bọn họ phải không?

Hai vị thái y ở lại giúp Bùi thái y châm cứu cho Hoài vương, những thái y khác sau khi nhìn thấy Vô Ưu thở nhẹ ra một hơi đều như được giải thoát mà rời khỏi Hoài Vương Phủ.

Mãi cho đến khi trời dần dần tờ mờ sáng, Bùi thái y và hai vị thái y mới bước từ phòng ngủ ra ngoài.

Nguyên Vô Ưu đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Bùi thái y, phụ vương ta thế nào?”

Bùi thái y vuốt râu, mặt nghiêm trọng nói: “Bẩm công chúa, ty chức đã châm cứu cho vương gia, tạm thời sẽ không có nguy hiểm về tính mạng. Nhưng lục phủ ngũ tạng của vương gia đều đã bị hàn độc xâm nhập, cùng với việc mùa đông đang đến gần, bệnh tình của vương gia e là sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, ho ra máu e cũng là chuyện khó tránh khỏi.”

Tiểu Lý Tử buột miệng nói: “Nhưng mà trước đây vương gia chưa từng ho ra máu, vậy sao bây giờ lại... lại ho ra máu chứ?”

Bùi thái y nhẹ than một tiếng: “Điều này nói rõ là thân thể của vương gia đã đến cực hạn rồi. Lần phát bệnh sau, e là sẽ không chỉ ho ra máu. Thậm chí, nếu vương gia phát bệnh lần nữa, e là ti chức có châm cứu cũng không cách nào giúp được cho vương gia.”

Tiểu Lý Tử bi thương đỏ cả mắt, loạng loạng suýt ngã chạy vào trong phòng.

“Theo như lời Bùi thái y, có phải chỉ cần cố gắng để phụ vương không phát bệnh nữa, lại phối hợp với dùng thuốc chữa bệnh, bệnh tình của phụ vương sẽ có thể khống chế?” Nguyên Vô Ưu trầm giọng hỏi.

Bùi thái y có chút khó khăn: “Việc này... Theo lí thì là như vậy, nhưng...”

“Nhưng gì?” Ngữ khí của Nguyên Vô Ưu tuy ôn hòa, nhưng giữa trán lại toát ra khí thế khiến người khác sợ hãi. Thi Tề bên cạnh cũng không chịu được mà ngẩng đầu nhìn một cái, rồi lại cúi đầu xuống.

Bùi thái y im lặng một lát, thành thật nói: “Bẩm công chúa, xin thứ cho ti chức nói thẳng. Thuốc có ba phần độc, với thân thể của vương gia, việc uống thuốc e là không những không có tác dụng, mà ngược lại còn khiến bệnh tình của vương gia thêm nặng. Ti chức vô năng, không thể đưa ra một đơn thuốc thích hợp cho vương gia.”

Sắc mặt Nguyên Vô Ưu trầm xuống.

Căn phòng cũng bởi vì sự im lặng của Nguyên Vô Ưu mà rơi vào một bầu không khí nặng nề.

Hai vị thái y đi theo phía sau Bùi thái y liếc nhìn nhau, họ đều có chút lo lắng Vô Ưu công chúa sẽ cậy thế làm khó. Lời nói của Bùi thái y nói thẳng ra chính là bệnh tình của vương gia đã hết thuốc chữa rồi, chỉ có thể... chờ chết!

Một hồi lâu sau, Nguyên Vô Ưu vuốt mày, nhàn nhạt ra lệnh: “Tiễn Bùi thái y.”

Khi Thi Tề quay lại cung, Khánh Đế đang được các cung nữ và thái giám hầu hạ để chuẩn bị lên triều sớm.

“Bệnh tình Hoài vương thế nào?”

Thi Tề thấp giọng nói: “Bẩm hoàng thượng, bệnh tình của Hoài vương e là không lạc quan, nếu như lần sau còn phát bệnh nữa, thì không có cách nào tỉnh lại.”

Ánh mắt Khánh Đế lóe lên, nhưng không nói gì cả.

Cả Hoài Vương Phủ đều bởi vì bệnh tình của Hoài vương trở nặng hơn mà rơi vào bầu không khí bất an.

Vừa sáng sớm tại hậu viện, nơi ở của tỷ muội Cố Thị.

“Tỷ, chúng ta có nên đi xem xem?” Cố An An xông vào phòng của Cố Y Y, Cố Y Y đang ngồi chải tóc trước bàn trang điểm bỗng buông lược xuống.

Nhìn thấy đầu tóc muội muội chưa chải gì đã đến đây, Cố Y Y không nhịn được, nhíu mày: “An An.” Cố An An nhẹ nhàng lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn trang điểm, dưới sự chỉ bảo của Cố Y Y, thoải mái để cho tỳ nữ chải tóc cho nàng.

Xuyên qua gương đồng, nàng xem xét dáng vẻ lo lắng của tỷ tỷ, mím môi, nhẹ lên tiếng: “Tỷ, vương gia có qua nổi mùa đông...”

“Không được nói bậy.” Cố Y Y nhẹ giọng trách.