Phượng Kinh Thiên

Chương 326: SỢ CÔ ĐƠN (1)

Đại viên Lữ Phủ như một bãi chiến trường hỗn loạn, vết máu loang lổ, tất thảy mọi vật có thể nhìn thấy đều bị phá huỷ, ngay đến hoa cỏ cây cối cũng đều bị tàn phá không thể nào hồi phục lại vẻ nguyên trạng được nữa. Mọi thứ đều đang tố cáo cách đây không lâu vừa xảy ra một cuộc ẩu đả quyết liệt tại nơi đây.

Ngoại trừ vị Lữ phu nhân đang bệnh liệt giường không thể xuất hiện ra thì toàn bộ Lữ gia gồm Lữ đại nhân, một vài vị thiếp phu nhân1cùng con trai, con gái nhất nhất đều mang khuôn mặt tái mét, mặt cắt không còn giọt máu, hai chân mềm nhũn run rẩy nhìn hiện trường án mạng trước mắt.

“Đại... đại nhân, phải làm sao đây? Chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Nhị phu nhân - người được Lữ đại nhân sủng ái nhất vô cùng hoảng sợ, thấp thỏm không yên trông về phía Lữ đại nhân, còn ông ta bắt chéo tay sau lưng không ngừng đi tới đi lui suy tính cũng vừa đang hết sức phiền não âu lo.

Lúc này trong lòng Lữ đại8nhân rối như trăm mối tơ vò, tâm trạng thì thấp thỏm lo âu nên ông ta chẳng thèm để ý đến người vừa lên tiếng là Nhị phu nhân mình hết lòng yêu thương mà lớn tiếng quát tháo. Không chỉ riêng Nhị phu nhân mà tất cả mọi người ở đó đều bị ông chỉ thẳng tay vào mặt hung hăng phát tiết cho một trận.

Bởi vì chỉ có làm như thế thì Lữ đại nhân mới có thể trút hết được những nỗi lo trong lòng.

Ngay lúc này, tiểu đồng giữ cửa vội vội vàng vàng chạy2vào trong, vừa chạy vừa hét lên: “Lão gia ơi, lão gia, không hay rồi...”

Lữ đại nhân đang lúc hăng say quát mắng đột nhiên lại bị cắt ngang, hơn nữa tên nô tài này mở miệng là nói không hay rồi, khiến ông vừa nghe được thì khuôn mặt bỗng trở nên méo xệch, giận tím tái đến nỗi lỗ mũi dường như cũng sắp phun ra lửa. Ngay lúc này, ông chỉ muốn dần cho tên cẩu nô tài này một phen sau đó sẽ quẳng văng nó ra ngoài.

May thay gã tiểu đồng kia là một kẻ4lanh lợi, vừa nom thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của lão gia liền gấp rút nói rằng: “Người của Bình Quốc Công Phủ đến rồi.”

Lữ đại nhân chấn kinh thất thanh: “Cái gì?”

Toàn thể Lữ gia không phân chủ tử hay nô tài đều đồng loạt hoảng hốt bất an, đặc biệt là mấy vị thiếp phu nhân, sắc mặt ai ai cũng trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run cầm cập, ruột gan như muốn xoắn lại với nhau. Sớm biết con ả tiện nhân Lữ Thục Viện tàn độc như thế này thì bọn họ nên sớm giết chết nó mới phải.

Bọn họ không thể đắc tội với Bình Quốc Công Phủ, nhưng bọn họ cũng chẳng thể đắc tội với công chúa Vô Ưu được, hai bên gây ra án mạng tại Lữ gia như thế này, không biết hoàng thượng trách tội xuống thế nào nữa đây?

“Lão gia, người của Bình Quốc Công Phủ đến rồi.” Tên tiểu đồng lí nhí lặp lại.

Lữ đại nhân trợn trừng hai mắt, lo lắng bất an mà hỏi rằng: “Là... là ai đến?” Ông sợ người đến chính là Bình quốc công. Bây giờ, ông thật chẳng biết đối mặt với ông ta như thế nào, họa này đều là do một tay đứa con gái bất hiếu của ông tạo nên.

Tiểu đồng đương lúc toan lên tiếng bỗng nghe thấy một âm thanh êm tai, rộn ràng truyền tới.

“Bình Duệ không mời mà tới mong Lữ đại nhân lượng thứ.”

Rõ ràng đó là một giọng nói trong trẻo tựa gió xuân ấm áp thế nhưng lại cứng rắn đến độ khiến Lữ đại nhân toàn thân run rẩy, cơ thể cứng ngắc chầm chậm xoay lại, liền trông thấy người nọ đang khoan thai bước đến càng ngày càng gần.

Gió nhè nhẹ thổi ống tay áo hắn bay phất phới, gió thổi mái tóc đen mượt như tơ tung bay, dung mạo thanh liêm ôn hoà, toàn thân từ mái tóc óng ả như tơ cho đến đôi giày đen nhánh không nhuốm bụi trần đều toát ra phong thái trí thức, tựa thư, tựa mặc, tựa hoạ.

Nhưng, ấy vậy mà hai chân Lữ đại nhân lại mềm oặt suýt chút đứng không vững: “Tam... Tam... Tam công tử.”

Bình Duệ lịch sự chắp tay chào: “Lữ đại nhân.”

Lữ đại nhân đã từng này tuổi rồi nhưng lại nhảy vọt sang một bên nom như một cậu thiếu niên. Ông không dám nhận lễ của hắn, hoảng hốt bất an tiến lên trước chắp tay hành lễ, lưng càng khom thấp hơn nữa: “Bái kiến Tam công tử.”

“Lữ đại nhân khách khí rồi.” Bình Duệ nhận lễ của ông như đó là điều nghiễm nhiên.

Bình Duệ lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn đống hỗn độn xung quanh, gương mặt vẫn giữ dáng vẻ ôn hoà, không thấy nửa điểm nộ khí. Lữ đại nhân ngược lại không dám mảy may khinh suất, người khác không biết thì thôi nhưng trong lòng ông cực kì rõ, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt tuy vừa mới nhập quan vào năm ngoái thôi nhưng lại có được khả năng kiềm chế đánh lừa thế nhân, thủ đoạn vô cùng tàn độc.

Đấy cũng chính là nguyên do khiến ông không dám cự tuyệt việc Bình quốc công ngỏ ý muốn cưới con gái ông Thục Viện làm vợ kế chứ không phải tiểu thiếp.

Bình quốc công dĩ nhiên uy lực vẫn còn nhưng đó cũng chưa phải điều khiến người ta kiêng nể. Dù là có uy lực hơn nữa thì ông ta cũng không còn nhậm chức trong triều, thế nhưng... Tam công tử lại là người thay hoàng thượng làm việc.

“Tại sao không dọn sạch.” Bình Duệ chuyển tầm mắt từ khung cảnh hỗn độn xung quanh lên trên người Lữ đại nhân.

Lữ đại nhân không rõ lời của Bình Duệ là dò hỏi hay chất vấn? Chỉ đành thấp thỏm, âu lo, dè dặt mở lời: “Chuyện này...” Tam công tử có ý gì thế?

Bình Duệ lạnh nhạt cười: “Công chúa Vô Ưu nhìn trúng Đại tiểu thư, đó là phúc phận của Đại tiểu thư, cũng là phúc phận của Lữ đại nhân. Bình Duệ vừa mới hồi Kinh, vừa nghe thấy chuyện này ngay cả gia môn còn chưa bước vào đã liền đến thẳng đây, chính là vì ta lo lắng Lữ đại nhân muốn chớp cơ hội, vừa nhìn qua quả nhiên là thế thật.”

Lữ đại nhân càng thêm bất an: “Chuyện này...”

Bình Duệ không để tâm đến ông ta thêm nữa, bèn gật đầu chào: “Cáo từ.”

Nói xong, hắn dừng bước, cũng không hề ngoảnh đầu lại mà nói: “Lữ đại nhân không cần tiễn.”

Lữ đại nhân nhìn theo bóng lưng Bình Duệ rời đi, vâng vâng dạ dạ lên tiếng: “Dạ, dạ.”

Mãi đến khi Bình công tử đã khuất dạng, Nhị phu nhân bèn nhìn sang lão gia vẫn đang sững sờ đến xuất thần nhìn theo bóng Bình công tử đã rời xa, bà cực kì khó hiểu, nhưng khi nãy vừa bị ông hung hăng quát mắng một trận nên hiện tại dù bà có hiếu kì thêm nữa cũng không dám lên tiếng.

Những người còn lại của Lữ gia cũng có suy nghĩ như vậy, tốt hơn hết là nên đứng yên như trời trồng tại nơi này chờ Lữ đại nhân hồi hồn.

Một khắc sau, thân hình đứng yên như tượng của Lữ đại nhân mới một lần nữa cử động, ông quay người lại, nhìn một hàng người đang đứng ngây ra đó, gầm lên giận dữ: “Đứng đây làm gì, còn không mau kêu người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi?”

Lữ Phủ lại được một phen náo loạn.

Phía bên ngoài trên cỗ xe ngựa khang trang, Bình Duệ nghiêng người dựa trên chiếc gối mềm, ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng gõ xuống, bờ môi mím chặt thành một đường cong không rõ ý tứ. Đã lâu không hồi Kinh, Kinh thành quả thực thay đổi không ít.



Trông thấy Hoài Vương Phủ đứng sừng sững trước mặt, Lữ Thục Viện sắc mặt khó giấu vẻ lo sợ, nàng ta chỉ là mượn tay Hoài Vương Phủ cùng công chúa Vô Ưu để trấn áp Bình Quốc Công Phủ, nhưng nàng lại không dự liệu được sự tình sẽ đến nước này?

Nàng không nghĩ rằng Bình quốc công dám xem thường lời nói Vô Ưu công chúa, lại to gan đến Lữ Phủ đòi kết thông gia, cũng không ngờ rằng công chúa Vô Ưu thế mà lại có thể đích thân mang theo đội cận vệ đến Lữ phủ dẫn nàng xuất phủ, càng không thể ngờ vậy mà lại có thể gây ra náo loạn lớn như thế. Nàng không biết Vô Ưu công chúa rốt cuộc là cố ý hay là vô ý nữa?

Nhưng khi ở Lữ Phủ, đội cận vệ của công chúa đã giết chết quản gia của Bình Quốc Công Phủ trước sự chứng kiến của hàng trăm con mắt dõi theo.

Tiểu Cao Tử dẫn người vội vàng chạy xuống bậc thềm, cung kính tiếp đón: “Công chúa.”

Nguyên Vô Ưu mặt không chút biểu cảm từ trên ghế đệm bước xuống, phân phó cho Tiểu Cao Tử đang cúi người đứng một bên: “Tiểu Cao Tử, ngươi hãy sắp xếp cho Lữ cô nương ở lại trong phủ.”

“Vâng, nô tài tuân lệnh.”

Tiểu Cao Tử sau khi cung kính vâng lệnh, lại hạ giọng dò hỏi: “Công chúa, Cố công tử cùng Liêu công tử đang ở đại sảnh đợi công chúa.”

Nguyên Vô Ưu khựng lại rồi bước tiếp, ngữ khí bình thản không chút gợn sóng: “Bổn công chúa có chút mệt mỏi, không muốn gặp ai cả.”

Tiểu Cao Tử ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn: “Vâng.”

Tiểu Cao Tử nhìn công chúa vào phủ rồi mới quay đầu đối mặt với Lữ Thục Viện đang hoảng sợ không yên, sắc mặt trắng bệch, hắn mềm mỏng nói: “Lữ cô nương, mời!” Lữ Thục Viện mặt mày thất sắc, nhẹ cúi người: “Phiền Cao công công rồi.”