Phượng Kinh Thiên

Chương 320: MƯỢN CƠN GIÓ CỦA HOÀI VƯƠNG (2)

Người con gái đang nói khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, họ Trác, tên Việt, là con gái của Tham tướng, có lẽ cũng xuất thân từ phủ võ tướng. Tên của nàng không chỉ mang theo sự khí khái, mà ngay cả khi nàng đang nhíu mày nói chuyện, giữa hai hàng mày cũng hiện lên khí chất mạnh mẽ đặc1biệt.

Nàng vừa nói vừa thuận tay kéo một bụi hoa cách đó không xa, dùng sức thật mạnh ngắt đóa hoa thu cúc xuống, sau đó kéo từng cánh, từng cánh một, thả đầy trên mặt đất, hiển nhiên là không thương hoa tiếc ngọc gì.

Thấy hành động này của nàng, Lữ Thục Viện - con gái của Ngự sử đại nhân ngồi8bên cạnh cũng thấy ngứa tay, trừng mắt với người vẫn đang ngắt hoa rất mạnh một cái. Trác Việt không để ý đến nàng, chỉ liếc nhìn xung quanh.

“Nơi này sẽ không có ai đến, muốn ngắt thì ngắt đi, đừng suy nghĩ nhiều, thật là chịu không nổi với ngươi mà.” Trác Việt hái một đóa hoa, lại tiếp tục ngắt2cánh.

Lữ Thục Viện nhướng mày, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà ngắt hoa cùng Trác Việt, cảm thấy làm như vậy thật là thoải mái, cười ha ha nói: “Trong Hoài Vương Phủ này, ngay cả người hầu kẻ hạ cũng ít đến đáng thương, đương nhiên là lạnh lẽo rồi.”

Hai người đều vui vẻ ngắt hoa, hai tỳ nữ đứng4sau các nàng liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy thật không thể nói gì được với hành động của chủ tử nhà mình. Hai người với bốn con mắt chỉ có thể nhìn trái ngó phải, nhìn trước ngó sau đề phòng người khác phát hiện tiểu thư của các nàng lại làm ra chuyện như vậy trong Hoài Vương Phủ.

Hai người cứ ta một câu ngươi một câu mà nói chuyện hăng say, tàn phá hoa cũng rất hăng say, mãi cho đến khi bụi hoa trước mặt các nàng đều bị bứt sạch, chỉ còn lại mỗi cây và lá bay tán loạn trong gió mà thôi.

“Hoài vương này cũng là một người đáng thương.”

“Đúng vậy.” Nói cho dễ nghe chút thì là thân thể không tốt phải tịnh dưỡng, thực tế thì không phải cũng là một kiểu giam cầm khác thôi sao?

“Chắc là hắn cũng rất chán.”

“Đương nhiên.” Hoài Vương Phủ này tuy là lớn, nhưng có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là nhà tù mà thôi.

“Nếu như ta ngày ngày đều phải sống như vậy, ta đã phát điên từ lâu rồi.”

“Ta sẽ không.”

“Ngươi sẽ không?” Trác Việt ngừng động tác trong tay, nhướng cao mày, trào phúng nhìn người bằng hữu tốt bên cạnh.

Sau khi im lặng một lát, Lữ Thục Viện nhẹ than một tiếng: “Được rồi, có lẽ ta cũng sẽ phát điên.”

“Có lẽ?”

“Ngươi nghiêm túc như vậy làm gì? Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao?”

“Ta nghĩ rằng dì Thủy đã đặt sai tên cho ngươi rồi.”

“Ngươi... Thật không hiểu tại sao ta lại ở chung với ngươi được, sớm muộn gì cũng có ngày ta nói với nương, người dạy hư ta chính là ngươi.”

“Nói đi, dù sao ta và ngươi đều được chỉ phúc vi hôn từ khi ngươi còn trong bụng*. Ta không muốn gả cho người khác, mà với tính cách này của ngươi, ngươi cũng không cần phải lo là sẽ gả sai người, chắc chắn cuối cùng cũng không gả đi được, đợi đến khi ta già thì sẽ sống chung với ngươi, cùng nhau chờ chết.”

(*) Khi hai phu nhân còn đang mang thai chưa biết đứa trẻ là trai hay gái, hai nhà đã chỉ phúc vi hôn cho Trác Việt và Lữ Thục Viện, tuy nhiên, hai phu nhân lại hạ sinh hai bé gái (chú thích của dịch giả)

“Hừ, ngươi cả ngày chỉ biết cầm kiếm cầm đao, nằm mơ cũng kêu gào đòi chém đòi giết người ta, ta mới không thèm kết giao cùng ngươi. Ngươi không gả cho người ta, đợi làm bà cô già thì không phải sợ bị nương ngươi nhéo lỗ tai nữa rồi. Dù sao thì ta cũng hạ quyết tâm lát nữa phải nhìn một chút mới được.”

Trác Việt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hừ một tiếng: “Ngươi?”

Lữ Thục Viện ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không hề cười, âm thầm nghiến răng: “Ta thì sao? Tốt xấu gì thì ta cũng xinh đẹp hơn ngươi.”

“Ngươi đẹp hơn ta thì sao chứ? Đợi một lát hãy mở to mắt bé của ngươi ra mà xem, các vị tiểu thư khuê các xuất hiện ngày hôm nay, trừ việc ngươi dám mở miệng nói thẳng là đẹp hơn ta ra, ngươi còn dám nói ngươi đẹp hơn ai nữa? À, đúng rồi, dựa vào vẻ ngoài này của ngươi, người khác thì không biết nhưng ngươi không giấu được ta đâu, cho dù ngươi xấu nhất thì ngươi cũng sẽ nói mình đẹp nhất. Nếu vậy, chúng ta đánh cược đi.”

Lữ Thục Viện híp mắt lại: “Đánh cược?”

“Nếu như ta thua, từ nay về sau sẽ nhận ngươi làm tỷ tỷ.”

“Cái này là ngươi nói đó.” Ánh mắt Lữ Thục Viện sáng lên.

“Đương nhiên, Trác Việt ta tuy không phải là con trai, nhưng từ trong xương tủy là một nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh.”

Lữ Thục Viện nghĩ một lát, cũng không phủ nhận lời nói của Trác Việt, chỉ nói: “Nói đi, ngươi muốn cược thế nào?”

“Nếu như lát nữa, trước mặt mọi người, ngươi dám đứng ra tự tiến cử mình với Hoài vương thì ngươi thắng, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ, thế nào?”

Lữ Thục Việt hạ mắt, người phụ nữ thô lỗ luôn cho mình là đàn ông này nhất định là nghe được gì đó nên mới nghĩ ra cách này. Chỉ là, cho dù nàng có bằng lòng làm như vậy, cũng chẳng qua chỉ là chọc cho cha trách mắng nương, trừ phi Hoài vương đồng ý với sự tự tiến cử của nàng, bằng không nàng vẫn phải gả cho Bình Quốc Công làm vợ tái hôn.

Thấy sắc mặt nàng im lặng, Trác Việt anh võ nhíu chặt mày lại, trào phúng nói: “Ta biết ngay ngươi không dám mà. Lữ Thục Viện, Bình Quốc Công đáng tuổi cha ngươi đó, cho dù bụng ngươi có thể cố gắng sinh cho ông ta được một đứa con trai thì ngươi cũng không ngóc đầu lên được. Qua vài tháng nữa, Bình Quốc Công sắp lên chức tổ phụ, trừ phi là ngươi đầu óc hỏng rồi, nghe lời của người cha khốn kiếp kia của ngươi, nhẫn nhục chịu đựng gả sang Bình Quốc Công Phủ, sau đó ám sát năm vị thiếu gia cả đích lẫn thứ của Bình Quốc Công đi, lại diệt thêm đứa con dâu đang mang thai năm tháng nữa, ngươi còn phải cầu xin thần linh để sinh ra một đứa con trai, bằng không, ngươi chỉ có thể chờ chết ở Bình Quốc Công Phủ thôi.”

“Ai nói với ngươi là ta không dám?” Lữ Thục Viện ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt.

“Ngươi dám thì tốt.”

Lữ Thục Viện trừng mắt nhìn nàng: “Đừng nói là Hoài vương không thể nào nhìn trúng ta, dù có nhìn trúng, thì hắn cũng sắp chết rồi, ta không phải cũng vẫn phải chờ chết sao?”

“Nói ngươi không chịu suy nghĩ, ngươi liền tức giận. Ngươi cũng nói rồi đó, Hoài vương không thể nào nhìn trúng ngươi, đầu óc người ta có hỏng rồi cũng không lý nào bỏ qua những mỹ nhân như hoa như ngọc ngoài kia để lấy một kẻ hung hăng như ngươi đâu. Lạc đà chết đói còn to hơn ngựa, Hoài vương tuy rằng không quyền thế gì, lại còn là một người đáng thương, nhưng dù sao cũng là vương gia, ngươi cũng đã bày tỏ sự mến mộ với vương gia rồi, Bình Quốc Công có muốn cưới ngươi thì cũng phải nghĩ cho kĩ.”

“Ngươi cho rằng người bên ngoài đều là kẻ ngốc sao, không biết là ta đang mượn uy Hoài vương thôi sao? Ta ngay cả gương mặt của Hoài vương là méo hay tròn cũng không biết, chưa từng gặp qua, làm sao ta đột nhiên lại có thể yêu thích hắn chứ? Còn bày tỏ trước mặt sự ngưỡng mộ của ta với hắn trong một buổi tiệc lớn như vậy? Suy nghĩ lại mà nói, cho dù Bình Quốc Công từ bỏ suy nghĩ cưới ta về làm vợ kế, thì ông ta chắc chắn cũng sẽ gây khó dễ cho người cha khốn kiếp ham sống sợ chết, tham mê vinh hoa phú quý kia của ta. Còn nữa, quan trọng nhất là trải qua việc này, danh tiếng của ta cũng mất luôn rồi.”

Trác Việt trừng mắt: “Gả cho người ta thì có gì tốt? Bị nhốt trong mấy lớp đình viện u ám không thấy ánh mặt trời đó, cùng ghen ghét, tranh đấu với một đám phụ nữ, nếu như ngươi trở thành một người như vậy, ta cũng lười mà đến thăm ngươi.”

Lữ Thục Viện nhẹ than một tiếng: “Trong lòng ta nghĩ gì không phải là ngươi không biết. Trong nhà di nương nhiều vô số, các huynh đệ thứ xuất cũng nhiều vô cùng, nhưng nương của ta chỉ có một mình ta... ta làm sao có thể liên lụy người được chứ?”

“Nương của ta cũng chỉ có một mình ta, nếu như ta có huynh trưởng thì tốt rồi, ta có thể bảo hắn cưới ngươi về nhà, như vậy thì có lẽ bệnh của dì Thủy cũng sẽ tốt lên.”

Nói đến đây, hai người đều không ngừng thở dài, không nói nên lời.

Hai người, không đúng, mà bao gồm cả hai thị nữ trung thành đứng sau lưng mỗi người cũng không hề phát hiện rằng, trong một góc khuất cách phía sau các nàng không xa có một bóng dáng vừa lướt qua.

Bóng đen đó không phải ai khác, chính là Đào Dao đã phụng mệnh Nguyên Vô Ưu đi làm việc nay lại gấp gáp trở về chúc mừng sinh thần của Hoài vương. Lúc ông ta quay về, vừa ngay lúc Trác Việt mở miệng nói Hoài vương là một người đáng thương, ông ngay lập tức nhíu mày lại, không vội bước đi mà đứng lại nghe hết câu chuyện.

Khi nghe thấy hai người như thể tình hình cấp bách mà vội nghĩ đại ra một cách như vậy, ông dường như muốn bật cười, sau đó lại tiếp tục kiên nhẫn đứng nghe tiếp, là bởi vì ông đã nghĩ ra một cách.

Nếu như vương gia cưới phi hoặc nạp thêm một thị thiếp thì đối với việc lôi kéo quần thần và từ đường sau này sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn. Mỗi khi vương gia và công chúa nói chuyện, đều là lúc có ông ở trong phủ mới bàn bạc, vì đề phòng có người nghe lén.

Những lời đáng sợ mà chủ tử của ông nghĩ ra ngày hôm đó, đương nhiên là ông cũng nghe thấy. Nếu như hai người này đã muốn mượn gió của vương gia, vậy vương gia cũng có thể mượn gió của các nàng.

Hai người này không muốn gả cho người khác, vương gia lại không muốn lấy thê tử, không phải vừa vặn hay sao? Hoặc là công chúa nghe thấy chuyện này, nhất định sẽ rất vui.

Tại nơi Hoài Vương ở, sau khi nghe thấy lời nói của Tiểu Đào Tử, Hoài vương rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, hắn mới chầm chậm nói: “Đợi bản vương bàn với Vô Ưu một chút đã.”

Đào Dao nhếch miệng cười: “Vương gia, công chúa đến rồi.”

Hoài vương ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy biểu cảm ấy của Đào Dao, trong đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng bỗng lướt qua ý cười: “Tiểu Đào Tử, Vô Ưu đã ảnh hưởng đến ngươi rồi đúng không?”

Gần hai mươi năm nay, hắn vẫn luôn nhìn thấy Tiểu Đào Tử nghiêm túc cẩn trọng, đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc hắn buồn bã, sống như một cái xác không hồn vậy. Tiểu Đào Tử đã theo hắn gần hai mươi năm, nhưng hắn chưa từng thay đổi được sự nghiêm túc của Tiểu Đào tử, nhưng đi theo bên cạnh Vô Ưu mới hơn một năm, Tiểu Đào Tử của hắn lại bị Vô Ưu làm cho thay đổi rồi.

Hắn tin rằng, ban đầu khi hắn lệnh cho Tiểu Đào Tử cùng Vô Ưu lên đường và phải dùng cả tính mạng để bảo vệ quận chúa, ông ta chắc chắn không tình nguyện. Nhưng hắn cũng tin rằng, hiện nay trong lòng Tiểu Đào Tử, hắn và Vô Ưu đều đã quan trọng như nhau.

Đào Dao gật gật đầu: “Nô tài học được rất nhiều thứ từ Vô Ưu công chúa.”

Hoài vương vui mừng: “Vậy thì tốt.” Như vậy thì hắn yên tâm rồi. Cho dù có một ngày hắn mất sớm đi nữa, thì dưới sự bảo vệ của U Ảnh, Vô Ưu nhất định vẫn có thể sống một cuộc sống tốt.

“Cái gì tốt?” Nguyên Vô Ưu bước vào, đưa mắt đánh giá Hoài vương ăn mặc chỉn chu ngồi trên ghế. So với lúc nàng vừa trở về, khí sắc của hắn có vẻ đã tốt lên không ít.

Hoài vương nhìn nàng: “Có phải là nên khai tiệc rồi?”

“Ừ, cũng sắp rồi, mỹ nhân sắp đến đầy cả sảnh, đảm bảo để cho người nhìn đến hoa mắt.”

Khóe miệng Đào Dao co rút, công chúa nói giống như là vương gia đã tám trăm năm rồi chưa từng thấy phụ nữ vậy?

Hoài vương chỉ cười mà không nói gì, biểu thị vừa có chút bất đắc dĩ, nhưng lại vui mừng nhiều hơn. Lòng đề phòng của Vô Ưu đối với hắn đã không còn nữa, hắn hi vọng nàng cũng sẽ cứ như vậy mãi, có chút nghịch ngợm như thế, vì đây mới chính là dáng vẻ mà độ tuổi của nàng nên có.

“Lúc Tiểu Đào Tử quay về, nghe được một đoạn đối thoại, có lẽ Vô Ưu nghe rồi sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Ồ?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày nhìn Đào Dao.