Phượng Kinh Thiên

Chương 318: MỞ ĐẦU THỌ YẾN (2)

Hoài vương nở nụ cười nhạt: “Vô Ưu nghĩ nên làm thế nào đây?”

Nhìn ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ của mọi người, Nguyên Vô Ưu nói ra sự tính toán của mình: “Thế này đi, theo1những lời Bát tiểu thư đã nói, mời Thất tiểu thư ngay tại hiện trường vẽ một bức hoạ, không biết Thất tiểu thư nghĩ sao?”

Cố Y Y nở nụ cười: “Y Y rất sẵn lòng.”

Ý cười8trên khuôn mặt Nguyên Vô Ưu càng thêm đậm: “Thất tiểu thư hoạ chân dung người ắt hẳn đã cực kỳ thông thạo rồi có phải không?”

Cố Y Y suy nghĩ một hồi, thành thật đáp lời:2“Có thể không đẹp bằng họa cảnh.”

“Không sao cả.” Nguyên Vô Ưu cũng trực tiếp nói.

Nụ cười mong manh trên khuôn mặt đoan trang, dịu dàng của Cố Y Y tựa như nụ hoa chợt nở rộ,4tuy rằng có chút khó hiểu vì sao Vô Ưu công chúa lại đột nhiên để lộ một bộ dạng đầy thân tình, thiện cảm với mình, thế nhưng nàng thực sự cảm nhận được sự chân thành, tha thiết, cùng thành thật của nàng ta, Vô Ưu không phải đang giả vờ diễn kịch.

Rất nhanh, hạ nhân đã chuẩn bị tất cả mọi thứ thật chu toàn và ổn thoả.

Cố Y Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi lại đánh giá người ở trong đình, ngoại trừ công chúa Vô Ưu, bốn người còn lại đều đang ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn, nàng ngẫm nghĩ một lúc sau đó lên tiếng nhắc nhở: “Mọi người cứ thật tự nhiên như công chúa là được rồi.” Ngồi như thế lâu quá sẽ sinh mệt, nàng chỉ cần lâu lâu nhìn một cái để lấy cảnh, bọn họ không cần thiết phải ngồi cứng đờ như mấy bức tượng người điêu khắc bị đặt trưng bày ở đó đâu.

Mọi người bắt đầu nhìn về hướng Nguyên Vô Ưu, phát hiện tư thế của nàng thực khoan thai, thong thả, nghĩ đến tư thế của bản thân tự nhiên lại quá cứng nhắc nghiêm chỉnh như vậy, trên mặt ai cũng lộ chút hổ thẹn cùng gượng gạo. Sau đó, họ điều chỉnh tư thế một chút, cố hết sức để trông thật tự nhiên thoải mái.

Cố Y Y tập trung tinh thần, nàng muôn phần chăm chú, lại phải mất gần một canh giờ, cuối cùng mới hoàn thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Nàng vừa gác bút, Cố An An liền không thể chờ đợi, ngay lập tức gấp gáp chạy ra ngắm tranh.

“Tỷ, tỷ thật lợi hại, chẳng những vẽ bọn ta sống động đẹp đẽ như thật mà còn vẽ cả chính mình vào nữa.” Cố An An kinh ngạc tán thưởng, nàng nhẹ nhàng mở bức họa ra rồi hướng nó về phía bốn người ngồi trong đình.

Chả trách sao lại vẽ lâu như vậy, hóa ra nàng ấy còn đem cả bầu trời bình minh mỹ miều tầng tầng lớp lớp kia vẽ lại lên tranh, khiến bức họa càng trở nên nổi bật, đẹp đẽ bội phần.

“Ca, vương gia, mọi người xem này, vẽ rất đẹp đúng không?”

Nguyên Vô Ưu nhìn bức tranh rồi so với hình chụp, bức tranh này đương nhiên không thể nào so sánh được, nhưng mà, có khả năng mô tả những người có mặt ở đây một cách hoàn hảo, tinh tế đến bảy phần như thế, tài hội họa của Cố Thất tiểu thư quả nhiên cực kỳ cao siêu.

Hoài vương ngắm nhìn bức tranh, thật hiếm thấy mà lên tiếng khen ngợi.

Cố Lăng chỉ vào tay bức họa Cố An An đang giữ, ở đó có một hình được vẽ rất giống Liêu Thanh Vân, hắn nhướng mày hỏi: “Thanh Vân, ngươi thấy thế nào hả?”

Thanh Vân nhìn khuôn mặt của chính mình trong tranh, ánh mắt có chút thẫn thờ. Hắn không nói gì, nhưng cuối cùng lại nhịn không được mà chau mày: “Ta... trông như thế sao?” Bản thân hắn trong tranh, nhìn kỹ thực sự cũng cảm thấy... không chán ghét lắm.

“Công chúa, còn người thì thấy sao?” Cố Lăng hỏi thử Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu nhìn thoáng qua bức tranh, lại nhìn qua Liêu Thanh Vân, nhếch môi nở nụ cười: “Giống tám chín phần đấy.”

Cố Lăng nhẹ ho một tiếng, không chút phúc hậu mà đi suy đoán tâm tình riêng tư của Thanh Vân ngay lúc này thế nào.

Bây giờ, Liêu Thanh Vân thực sự cảm thấy phiền não muôn phần, người khác nói hắn không thấy sao, chính hắn soi gương cũng chẳng sao nốt, nhưng vào thời khắc đem chân dung của hắn so sánh với người bên cạnh thì liền cảm thấy cảm nhận được sự khác biệt vô cùng rõ ràng. Nét tiêu sái của Cố Lăng, sự an nhàn khoan thai của Vô Ưu công chúa, Cố Bát tiểu thư hoạt bát, năng động, thậm chí ngay cả nét trầm lắng và tĩnh mịch của Hoài vương nhìn cũng vượt trội hơn sự cứng nhắc đờ đẫn của hắn.

Kẻ không biết gì chắc hẳn còn tưởng hắn đây là không can tâm tình nguyện ấy chứ?

Thị nữ hầu hạ Cố Y Y rửa tay sạch sẽ, nàng nghe những lời tán thưởng của mọi người, thâm tâm cũng vui mừng khôn xiết. Chốn phủ Hoài Vương này thật sự quá lạnh lẽo cô tịch, không khí này e rằng chính Hoài vương cũng chưa từng thấy qua bao giờ.

“Khởi bẩm vương gia, công chúa, có khách đến ạ.” Tiểu thái giám chạy đến cung kính bẩm báo.

Ngoại trừ hai người Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cùng nhau ăn bữa sáng, uống một tách trà còn ở đây thưởng họa, cuối cùng lại phải ngồi ở đấy giả thành mấy bức tượng để Cố Y Y vẽ ra, thì có lẽ đoàn người đang ngồi nơi đại sảnh lúc này chính là các vị khách đến sớm nhất rồi.

Ánh mắt Lâm Doanh Doanh bình tĩnh quan sát đánh giá phủ Hoài Vương, phát hiện ra ngoại trừ số lượng thảm dưới chân và mấy bức hoạ chữ Thọ dán ở chính đường có nhiều hơn một chút, thì cũng không có gì thay đổi cả nhiều cả. Trong lòng nàng không kìm được có chút thổn thức suy ngẫm, chẳng lẽ tiệc yến thọ lần này phô trương bày biện khắp nơi không phải là chủ trương của Hoài vương? Nếu không vì sao trong phủ lại trang trí đơn giản như thế này?

“Doanh tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì thế?” Đào Phi Vũ thấy nàng đứng im một chỗ không nhúc nhích, tò mò hoài nghi nhìn theo hướng mắt của nàng ta, nhưng lại không thấy có thứ gì đặc biệt đáng nói cả, không kìm được bèn lên tiếng hỏi.

Lâm Doanh Doanh trở lại trạng thái bình thường như không có gì xảy ra, sau đó nở nụ cười: “Không có gì đâu, chỉ đang tự hỏi liệu chúng ta có phải là những vị khách đầu tiên đến hay không?”

Đào Phi Vũ đảo mắt quanh bốn phía, gật đầu trả lời: “Có vẻ là thế rồi.” Nhưng bây giờ là lúc sáng sớm, là bọn họ đã đến quá sớm, cũng không còn cách nào khác, nàng ta thật sự rất hiếu kì muốn tìm hiểu ngọn ngành từ đầu đến cuối nên sáng sớm mới phải kéo theo Lâm Doanh Doanh tỷ tỷ đến đây.

Lâm Doanh Doanh còn muốn nói gì đó, ánh mắt chợt khựng lại ở thân ảnh phía trước mặt. Đào Phi Vũ cũng nhìn qua, trong chớp mắt liền ngây dại, nàng lắp bắp lên tiếng: “Nàng ta... là công chúa Vô Ưu?”

Tại buổi yến tiệc trong cung vào năm ngoái, nàng đã đứng từ xa, cách cả một đám người đông đúc ngắm nhìn Vô Ưu công chúa được vài lần. Thế nhưng, có thể bởi thời điểm ấy công chúa Vô Ưu bị bệnh, sắc mặt hẳn còn xanh xao yếu ớt, hơn nữa nàng ấy rời khỏi bữa tiệc rất sớm nên nàng vẫn chưa có cơ hội để được nhìn ngắm kỹ hơn, trong kí ức chỉ lưu lại những đường nét mơ hồ, còn thầm nghĩ chẳng qua chỉ có thế mà thôi.

Thế nhưng giờ đây, Đào Phi Vũ tự mừng thầm vì vẫn chưa nói ra những điều mình đã suy nghĩ.

Đây chính là người con gái xinh đẹp mỹ miều nhất mà nàng từng thấy, đúng là tuyệt sắc vô song. Chả trách sao đến cả Liêu Thanh Vân cũng phải công nhận, Nguyên Vô Ưu có một nhan sắc khuynh nước khuynh thành.

Vốn đã đẹp không gì sánh bằng, huống hồ chi nàng ta lại còn được ông trời ưu ái ban cho một thân phận, một xuất thân cao quý nhất trong thiên hạ!

Trang phục trong cung vô cùng xa hoa lộng lẫy, mái tóc đen nhánh được búi lên gọn gàng nhìn mềm mại như làn mây, đeo trang sức cửu phượng bằng vàng sang trọng, khí tức cao quý tràn đầy khiến ai ngắm nhìn cũng phải lùi bước, tự thấy xấu hổ cho bản thân thấp hèn.

Cùng đi với Đào Phi Vũ là thiếu gia Đào Tứ - con trai thứ của thiếp trong Đào gia. Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy công chúa Nguyên Vô Ưu lừng danh bấy lâu trong thiên hạ, trong tức chốc liền ngắm nhìn đến ngây ngốc.

Lâm Doanh Doanh cố giấu đi sự hâm mộ vô biên trong lòng, dịu dàng lấy tay đẩy đẩy Đào Phi Vũ giờ đây đang thất thần, sau đó cung kính hành lễ: “Lâm Doanh Doanh tham kiến công chúa điện hạ.”

Sau khi đã hồi thần, Đào Phi Vũ trừng mắt nhìn Đào Tứ vẫn ngây ngốc đứng đấy, thế nhưng hắn một chút cũng chẳng để ý đến, nàng bỗng sa sầm cũng chỉ biết hơi lớn giọng nhắc nhở một chút: “Đào Phi Vũ tham kiến công chúa.”

Nghe thấy giọng của Thất muội nhà mình, Đào Tứ giờ mới sực tỉnh, phát hiện bản thân từ nãy đến giờ luôn một mực nhìn chằm Nguyên Vô Ưu đến ngây dại, làn da mỏng trắng trẻo trong chớp mắt liền xuất hiện những mảng ửng hồng, tiến lên trước ngập ngừng lắp bắp hành lễ.

Xe ngựa trước cổng lớn dài ngoằn ngoèo như thân rồng, người đến mừng thọ nườm nượp, tấp nập không thấy dứt, hại tiểu thái giám xướng lễ bận rộn vô cùng.

Ở trong đình, khi khách khứa đã đến nơi thì Hoài vương đã sớm trở về thần viện nghỉ ngơi trước rồi. Một lát nữa, hắn còn phải tham dự yến tiệc, ngộ nhỡ thân thể không được an dưỡng kỹ lưỡng thì khi ấy e là sẽ không thể kiên trì được lâu.

Cả hai người Cố Lăng và Liêu Thanh Vân bắt đầu đánh cờ, hai tỷ muội Cố Thị cùng đích thân đứng kế bên hầu trà.

Không có Hoài vương, Nguyên Vô Ưu cũng không có ở đây, tuy rằng có sự hiện diện của Liêu Thanh Vân, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được Cố An An thể hiện tấm lòng chân thành của mình đối với ca ca yêu quý của nàng. Nỗi cô đơn, tĩnh mịch trong gần ba tháng trời nay dường như đã sắp vượt qua giới hạn chịu đựng của nàng.

Nhìn huynh trưởng dần dần rơi vào thế hạ phương, nàng không những không sốt ruột, ngược lại còn cười híp mắt hối thúc Liêu Thanh Vân: “Liêu đại ca, ca của ta thực quá kém rồi. Khi trước, huynh ấy luôn dựa vào kỹ thuật đánh cờ giỏi giang của mình mà giết toàn bộ quân cờ của muội, hôm nay huynh lại giết toàn bộ quân của huynh ấy, muội dâng trà cho huynh.”

Liêu Thanh Vân chỉ lắc đầu: “Bát tiểu thư...”

Cố An An nheo lại hàng lông mày thanh thoát, không vui nói: “Ta lúc nào cũng gọi huynh là Liêu đại ca.”

Liêu Thanh Vân có chút lấy làm lạ, không gọi là Bát tiểu thư thì phải gọi là gì bây giờ? Không kẽ gọi là Cố tiểu thư à?

Thấy biểu cảm kia của hắn, Cố Lăng liền biết ngay hắn đang nghĩ cái gì rồi, để tránh cho hắn mở miệng gọi lên mấy chữ Cố tiểu thư khiến cho Bát muội cạn lời chết lặng kia ra, Cố Lăng phì cười, nhanh chóng giúp hắn giải vây: “Thanh Vân, Bát muội nhà ta đối đãi với ngươi giống như ca ca của muội ấy vậy. Dựa giao tình giữa ta và ngươi, cũng không cần thiết phải xem nhau như người ngoài nữa, ngươi cứ gọi các muội ấy là Thất muội, Bát muội, thế là được rồi.”

Điều này... trong lòng Cố Thanh Vân sau khi suy xét một chút, cũng phải sửa lại cách xưng hô.

Cố Y Y ở bên cạnh tựa như mang theo chút ý cười, nhẹ cúi người hướng hắn phúc thân hành lễ một lần nữa. Trong khi đó, Cố An An lại thẳng thắn, trực tiếp hơn rất nhiều: “Thế mới được chứ, a, nhanh lên, Liêu đại ca, ca ta đã xuất chiêu rồi kìa.”

Liêu Thanh Vân bật cười: “Bát muội, ta không phải đối thủ của ca ca muội.”

Cố An An có chút giận dỗi chán nản nhìn Cố Lăng phá tung vòng vây, thay đổi thế cục, chuyển bại thành thắng: “Ta còn tưởng rằng Liêu đại ca có thể bóp nát nhuệ khí của ca ca để trả thù giúp ta cơ đấy!”

“Ca, Bát muội hoàn toàn không xem Liêu đại ca như người ngoài đâu!” Cố Y Y đúng lúc lên tiếng, vô hình trung hoá giải những hiểu lầm có thể tạo ra bởi những lời nói ra xuất phát từ tình cách quá mức bộc trực thẳng thắn của Cố An An. Hơn nữa, nàng còn hết sức tinh tế, khéo léo quan tâm giúp hai người châm thêm nước trà vừa mới ngâm xong.

Liêu Thanh Vân âm thầm thở dài. Cố Lăng xuất chúng, đĩnh đạc cứng cáp như thân trúc, Cố Thất tiểu thư từ vóc dáng đến tính cách đều hoàn mỹ đẹp đẽ tựa như đoá hoa lan, Cố Bát tiểu thư lanh lợi xinh xắn, đời này của Cố gia, bất kể là nam hay nữ đều vô cùng có tài, khó trách vì sao chỉ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi, Cố gia đã liền một bước nhảy lên hàng quý tộc đứng đầu Viễn Tây. Có thể nuôi dưỡng ra những người tài giỏi như vậy, Cố lão hầu gia có thể được xem như là người biết nhìn xa trông rộng.

Cố Lăng bật cười, hắn lắc đầu nói: “Nha đầu này, một ngày nào đó có cơ hội ta sẽ cho muội thấy bản chất thật của Liêu đại ca của muội, để muội khỏi phải ở đây mà nhiều lời như thế này nữa.”

Cố An An cực kỳ tò mò nhìn Liêu Thanh Vân: “Liêu đại ca, nghe nói huynh là chuyên gia đặc biệt gì đó của nha môn... chuyên môn gì thế?”

Cố Y Y khẽ nhếch môi, nha đầu An An này, mặc dù không thể thận trọng hay giữ ý tứ trong hành động và lời nói, nhưng mà cũng không thể không biết giữ mồm giữ miệng đến mức này chứ.

Liêu Thanh Vân nhẹ gật đầu.

“Vậy hôm nào khác muội có thể đi xem thử hay không?”

Liêu Thanh Vân có chút bất ngờ: “Muội không sợ sao?” Những nữ tử bình thường đừng nói là nhìn thấy cảnh tượng kia, chỉ cần nhìn thấy hắn thôi đã liền cực kì kiêng kị rồi.

Cố An An mặt mày tươi như hoa nở, bày ra một tư thế: “Muội biết võ công đó nha.”

“Ba thứ công phu mèo cào kia của muội thế mà cũng có thể khoe khoang được sao?” Cố Lăng vạch trần lời nói của nàng.

Hình ảnh bốn người cùng nhau cười nói vui vẻ trong đình vừa đúng lúc lọt vào tầm mắt của Lâm Doanh Doanh và Đào Phi Vũ đang cùng nhau đi đến.

Ánh nhìn bên khoé mắt của Lâm Doanh Doanh liếc thấy Đào Phi Vũ, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chắc hẳn hai vị kia chính là Cố Thất tiểu thư và Cố Bát tiểu thư rồi.”

Đào Phi Vũ nhìn Liêu Thanh Vân đến không chớp mắt, thấy hắn chốc chốc lại nở nụ cười với cô gái đứng bên cạnh, đôi mày nàng nhíu chặt lại.

Cố Lăng khi ấy đương nhiên cũng thấy hai người đang đứng cách đó không xa, lập tức cùng Liêu Thanh Vân đứng lên, thẳng lưng chắp tay mỉm cười nói: “Lâm tiểu thư, Đào tiểu thư.”

Cố An An hiếu kỳ quan sát hai người phụ nữ đang đi về phía của bọn họ, bọn họ mỗi người một vẻ nhưng lại đều vô cùng xuất chúng.

Một màn giới thiệu hành lễ kết thúc, Lâm Doanh Doanh cùng Đào Phi Vũ cũng ngồi lại trong đình.

Lâm Doanh Doanh ngầm quan sát Cố Y Y, trong lòng phức tạp rối rắm như tơ vò. Nàng không ngờ được rằng, Cố Thất tiểu thư lại mang đến cho nàng nhiều cảm giác nguy hiểm bất an như vậy.

Mà Đào Phi Vũ bên cạnh lại âm thầm đánh giá Cố An An, vừa nãy nàng đã nhìn thấy ả ta cùng Liêu Thanh Vân, hai người cười nói cực kì vui vẻ.