Phượng Kinh Thiên

Chương 310: DỰA DẪM LẪN NHAU (2)

“Vậy còn cái thứ ba là gì?”

“Cái thứ ba... Đến lúc đấy, ta sẽ tìm một tiểu hoàng đế bù nhìn trong từ đường để cho con khống chế.” Hắn nghiêng về lựa chọn cách này hơn.

Nguyên Vô Ưu chẳng chút hứng1thú mà thở dài: “Giả dụ con để người chọn giúp con thì người chắc chắn sẽ lựa chọn phương án thứ ba có đúng không?”

Hoài vương không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nàng nhìn thấu suy nghĩ hắn, nên liền8gật đầu.

“Không được.” Nguyên Vô Ưu bác bỏ thẳng thừng.

Hoài vương chần chừ đôi chút, sau đó mềm mỏng hỏi: “Vậy thì lựa chọn phương án lựa chọn giúp con một đấng phu quân thì sao?”

“Không được.” Nguyên Vô Ưu một mực2từ chối.

Hoài vương trở nên trầm mặc, khá lâu sau mới lạnh nhạt lên tiếng: “Con muốn khuyên ta cưới thê tử?” Hắn biết chuyện hắn cưới vợ sinh con có ảnh hưởng rất lớn đến sự thành công của đại sự,4hầu như có thể nói là bỏ ra thì ít mà thu lại thì nhiều. Nếu như Vô Ưu quả thật có kế hoạch như vậy thì hắn cũng chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ là trong lòng vẫn có đôi chút thất vọng.

“Không phải.” Nguyên Vô Ưu vẫn nhất nhất phủ định.

Hoài vương sững sờ: “Cái gì?”

“Con không thể khuyên người lấy việc cưới thê tử sinh con làm cách thức để đạt được đại sự, như vậy thì đã đi ngược lại với chủ định ngồi chung một thuyền cấu kết làm chuyện xấu lúc ban đầu của chúng ta rồi.”

Cấu kết làm chuyện xấu? Hoài vương bàng hoàng.

Nguyên Vô Ưu thoải mái lướt nhìn hắn rồi nói tiếp: “Nếu như người có ý muốn cưới thê tử, muốn có người nối dõi tông đường, vậy thì Vô Ưu cũng sẽ không bài xích chuyện sẽ có thêm một đứa em trai. Nhưng có điều, tốt nhất đứa em đấy không nên do những người có quan hệ họ hàng giống như biểu muội sinh ra.” Những đứa con được sinh ra từ những người có quan hệ huyết thống còn không phải vì người xưa muốn thân càng thêm thân hay sao.

Hoài vương thản nhiên đáp: “Không thể nào.”

Trông thấy biểu hiện của hắn như vậy, Nguyên Vô Ưu suy nghĩ cất nhắc xong, giải thích rằng: “Con không muốn người cưới người con gái giống như vị biểu muội Cố gia kia, lí do không phải vì con lo lắng sau này Cố gia sẽ gây bất lợi cho con mà bởi vì là họ hàng gần thì không nên có con chung.”

“Họ hàng gần thì không nên có con chung?” Đây là lần đầu tiên Hoài vương hắn nghe thấy những câu tựa như thế đấy.

Nguyên Vô Ưu nghiêm túc gật đầu.

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, phụ vương đại nhân này, người thật sự không có mong muốn sinh một đứa con để nối dõi sao? Nếu như người có điều lo lắng sợ rằng mình sẽ mất sớm, không thể nuôi dưỡng, dưỡng dục hắn nên người thì con rất sẵn lòng giúp đỡ người nuôi nấng hắn, con sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ hắn trở thành một người đàn ông đích thực. Thế nào, người có muốn suy nghĩ lại một chút nào không?”

Khoé miệng Hoài vương giương lên, nha đầu này thực là nói năng bộc trực chẳng chút kiêng dè nào hết, sao có thể bảo hắn đang lo lắng sợ rằng bản thân có thể chết sớm cơ chứ? Cứ cho là như thế thì Vô Ưu cũng không thể nói một cách khéo léo, tỏ ra đau buồn hơn được à? Nói thế nào thì nói nhưng cứ cho là hắn không phải là phụ thân của nàng, thì cũng là thúc phụ của nàng mà.

“Vậy thì sao con không cất nhắc việc tuyển một đấng phu quân rồi sinh con đi?”

Nguyên Vô Ưu cụp mắt, bình thản nở một nụ cười: “Con tình nguyện cả đời sống một thân một mình, không dựa dẫm vào ai, cũng không muốn có con.” Có con cái thì phải chịu ràng buộc suốt đời, một khi đứa con đã xuất hiện thì không cách nào có thể cắt bỏ được. Nàng chẳng thể quên đi Kì Kì, nàng cũng chẳng thể nào rút hết ruột gan để yêu thương thêm một đứa trẻ nào nữa hết, nàng không muốn trải qua cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm khi mất đi đứa con của mình một lần nữa.

Hoài vương quan sát nàng, tâm tình có điều hoảng hốt. Ngay giây phút này, hắn đột nhiên hiểu ra tại sao mình và Vô Ưu lại tin tưởng và tín nhiệm nhau như thế. Đó là vì hắn và nàng đều có lĩnh ngộ về cuộc đời giống y nhau.

Trái tim hắn và trái tim nàng đều đã nguội lạnh, trên một phương diện nào đó thì Vô Ưu thấu đáo hơn hắn nhiều, vì thế nên thứ mà nàng lĩnh hội được càng nhiều hơn, càng triệt để hơn có đúng không?

“Nên là người phải cố gắng sống tiếp, nếu thực sự có một ngày người không muốn chịu đựng thêm nữa thì con cũng sẽ không để người phải lo lắng gì đâu. Điều gì đến cũng phải đến, hà tất phải tăng thêm những phiền muộn không đáng có làm gì? Hơn nữa...” Nguyên Vô Ưu khúc khích cười: “Hơn nữa, phụ vương đại nhân à, chúng ta vẫn còn cách hai chữ thành công tám chữ nữa, người suy nghĩ thế này có phải là lo bò trắng răng, buồn lo vô cớ rồi không? Theo lí mà nói, bây giờ, người nên nghĩ ngộ nhỡ thất bại rồi thì chúng ta phải chết như thế nào mới phải chứ nhỉ?”

Hoài vương ban đầu sửng sốt, sau đó hắn cũng khúc khích cười theo, một nụ cười rất là vui vẻ, thoải mái. Lúc sau hắn bắt đầu ho, do bị khó thở hô hấp không thông nên khuôn mặt xanh xao tái mét bỗng đỏ bừng bừng hết cả lên.

Tiểu Lý Tử đứng một bên đương lúc định tiến tới thì Nguyên Vô Ưu đã nhanh hơn một bước rồi.

Nàng đứng sau lưng Hoài vương, chụm bàn tay lại thành hình tam giác, lực không nặng cũng không nhẹ vỗ vỗ vào phần thắt lưng cho hắn.

Tiểu Lý Tử khựng lại, trong lòng bỗng trào lên sự yên tâm khi nhìn cảnh tượng trước mắt. Sự lựa chọn của Hoài vương là đúng, dù thế nào đi nữa thì chỉ cần có Vô Ưu công chúa ở bên cạnh người, Hoài vương cũng sẽ không phải chịu cảnh cả đời bơ vơ cô độc không tìm được cảm giác ấm ấp của tình thân.

Hoài vương sau khi ổn định lại nhịp thở liền ngoảnh đầu lại nhìn nàng, có phần kinh ngạc: “Đây là cách gì vậy?” Nhanh như vậy đã khiến hắn bình ổn lại được.

Nguyên Vô Ưu thở dài: “Con đã nói cái gì khiến phụ vương đại nhân kích động như vậy rồi?”

Hoài vương không giấu nổi nét cười hiện hữu trong đáy mắt, xua tay với nàng: “Ta không sao cả, ta chỉ cảm thấy con đã nhắc nhở ta một phen thôi. Kể từ tối nay trở đi, phụ vương cũng nên suy nghĩ xem cách chết nào thì nhẹ nhàng nhất.”

Nguyên Vô Ưu phì cười. Nàng nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên khi nàng gặp Hoài vương, hai con người cô độc không có sự ràng buộc bởi quan niệm thế tục lại gặp nhau, ở bên nhau. Họ có thể cảm nhận được cảm giác an toàn ở nơi nhau như một bản năng, đó là vì họ không cần phải lo lắng bị đối phương phản bội, cũng có thể chính vì họ thấu hiểu lẫn nhau nên mới có thể dựa dẫm vào nhau, tin tưởng lẫn nhau như thế.



Tại gian nhà chính của Đệ Ngũ gia tộc, Định Dương.

Ngoài trời mưa như trút nước, nước mưa tí tách rơi xuống không ngừng từ trên mái hiên, bắn tung toé trên nền đá xanh tạo thành những đoá hoa nước trong suốt.

Bên trong đại sảnh của nhà chính, toàn bộ những người có tư cách xuất hiện của Đệ Ngũ gia đều đã tề tụ đủ. Đại sảnh lớn như vậy mà ngồi chật kín những người là người. Theo quy tắc thì mỗi tháng Đệ Ngũ gia tộc đều có một lần họp bàn nghị sự.

Hôm nay đúng là ngày họp hội nghị trong tháng này, thế nhưng ngày hôm nay... sắc mặt của mỗi người đều ngưng trọng, nghiêm khắc khi nhìn lướt sang thần sắc người đứng đối diện với bọn họ, hắn ta bắt chéo tay sau lưng, chẳng hề lộ vẻ sợ hãi lẫn cảnh giác.

Bọn họ nào ngờ được A Chiếu vẫn có thể đặt chân vào Đệ Ngũ gia tộc một lần nữa, lại có thể đợi thời cơ mà quay lại đây, rốt cuộc thì sai ở chỗ nào? Hắn không phải là...

Đệ Ngũ Hạo siết chặt tay vịn của ghế chủ vị, mi tâm nhíu chặt, ánh mắt phức tạp nhìn tên Đệ Ngũ Chiếu hiện đứng giữa đại sảnh. Đệ Ngũ Chiếu cũng đang lạnh lùng liếc nhìn Đệ Ngũ Hạo.

“Lâu quá không gặp, Hạo đường đệ, à, không đúng, bây giờ đệ đã là gia chủ của Đệ Ngũ gia rồi, theo nguyên tắc thì ta nên thành kính gọi ngài một tiếng gia chủ mới phải. Lâu quá không gặp, thưa gia chủ.” Đệ Ngũ Chiếu chắp tay cười nói, nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa thì nụ cười của hắn có gì đó khiến người ta khiếp sợ.

Đệ Ngũ Hạo cố gắng nặn ra chút vui mừng: “Hôm nay là ngày họp nghị sự mỗi cuối tháng của chúng ta, không biết...”

“Thật ra ý gia chủ muốn nói đó là, ta đã bị Đệ Ngũ gia tộc gạch tên rồi, đã không còn là người thuộc Đệ Ngũ gia tộc nữa, cũng chẳng có tư cách để tham gia nghị sự, có đúng vậy không?”

“A Chiếu, nếu ngươi đã tự mình hiểu ra như thế thì hãy đi đi, đừng khiến thúc bá bọn ta khó xử nữa.” Đây là một câu khuyên răn lịch sự.

“Ban đầu, cha ngươi vì sự ích kỉ của mình mà đem tổ nghiệp ra bán, chuyện xấu ngươi gây ra cũng nhiều không kể xiết, ngươi còn mặt mũi nào đứng đây?” Đây là một câu chất vấn có hơi nghiêm khắc.

“Đúng, cút đi, Đệ Ngũ gia bọn ta không có loại con cháu như người.”

“Đúng đấy, bọn ta không hoan nghênh ngươi.”

“Còn không đi thì đừng trách bọn ta vô tình.”

Đệ Ngũ Chiếu nghe những lời này, không những không tức giận mà ngược lại còn cười khanh khách nhìn Đệ Ngũ Hạo: “Gia chủ, giờ phút này, ngài có gì để nói chăng?”

“Chuyện này...” Đệ Ngũ Hạo có điều chần chừ, trong đầu hắn vụt qua rất nhiều rất nhiều chuyện, cuối cùng dòng suy nghĩ ấy dừng lại trên khuôn mặt của người gia gia đã mất - người mà đã đặt rất nhiều kỳ vọng nơi hắn. Nỗi chần chừ và do dự phút chốc bỗng biến thành kiên định, Đệ Ngũ Hạo rũ mắt lạnh lùng đáp: “A Chiếu, ngươi đi đi.”

Đệ Ngũ Chiếu nhìn hắn chằm chằm, lớn tiếng cười ha hả.

Tất cả mọi người có mặt tại đại sảnh đều bị hành động của Đệ Ngũ Chiếu làm kinh ngạc, người này đưa mắt nhìn người kia, người kia đưa mắt nhìn người nọ, hết sức bàng hoàng.

Nụ cười của Đệ Ngũ Chiếu đột ngột tắt ngấm, lạnh lẽo nói: “Từ ngày hôm nay trở đi, ta, sẽ trở thành người cùng Đệ Ngũ gia tộc các người nghị sự. Ta có quyền tham gia bất kì buổi nghị sự nào của Đệ Ngũ gia tộc, thậm chí, ta còn có quyền bác bỏ bất kì đề nghị nào của các ngươi.”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người sửng sốt đứng bật dậy, đáy mắt lộ vẻ kinh hoàng thất sắc. Bàn tay siết chặt thành ghế của Đệ Ngũ Hạo càng lúc càng tăng thêm lực, khớp xương ngày càng trở nên trắng bệch.

Đệ Ngũ Chiếu lạnh lùng nhếch môi, ra lệnh: “Đem ra đây.”

Theo sau mệnh lệnh của hắn liền có một tên tuỳ tùng mang dáng dấp của một người quản gia tiến vào trong, cung kính dâng lên tấm vải mỏng.

Đệ Ngũ Chiếu lật mở tấm vải, lấy ra một xấp giấy bên trong: “Đây chính là tư cách và quyền lợi của ta.”

Tiểu Lương Tử lo lắng nhìn thiếu gia nhà mình, Đệ Ngũ Hạo nhìn đăm đăm vào những mảnh giấy trong tay hắn, khàn giọng nói: “Tiểu Lương Tử.”

Tiểu Lương Tử lập tức bước xuống dưới, cảnh giác liếc nhìn Đệ Ngũ Chiếu.

Đệ Ngũ Chiếu chẳng thèm nhìn Tiểu Lương Tử lấy một cái, khoé miệng hắn cong lên, dùng sức ném xấp giấy trong tay vào mặt Đệ Ngũ Hạo. Trong nháy mắt, những mảnh giấy tựa như đàn tiểu tiên hạ giới bay phất phới trên đỉnh đầu Đệ Ngũ Hạo, sau đó chầm chậm đáp xuống đất.

“Đệ Ngũ Hạo, thời gian mới trôi qua bao lâu? Thế mà cơ nghiệp trọng yếu của Đệ Ngũ gia đã sớm mất hết ba phần. Hơn nữa, bản thân nhà ngươi lại là một thứ thất đức vô dụng, ngươi hà tất gì phải ra sức phô trương một tổ nghiệp đã suy tàn thảm hại? Ngươi còn mặt mũi nào để đối diện với liệt tổ liệt tông Đệ Ngũ gia, những người đã kế thừa sự nghiệp hằng trăm năm nay không? Đệ Ngũ gia đã đặt toàn bộ trọng trách vào trong tay ngươi, dựa vào một tên gia chủ như ngươi, ngày mọi thứ bị huỷ hoại chắc hẳn không còn xa nữa đâu.”

Dứt lời, hắn nở nụ cười lạnh buốt rồi xoay lưng rời đi, chỉ để lại sau lưng những con người đầy nỗi hoảng sợ bất an tại đại sảnh.

“Thiếu gia?” Tiểu Lương Tử nhìn thiếu gia đang rũ mắt, vô cùng lo lắng.

Đệ Ngũ Hạo từ từ đứng dậy, hắn chậm chậm cúi xuống nhặt những tờ giấy rơi trên mặt đất, từng tờ từng tờ chính là gia sản của Đệ Ngũ gia được dùng chêm thư viết lại, đều như vô hình vô thanh mạnh mẽ tố cáo sự bất tài của hắn.

Sau khi nhặt lên mảnh giấy cuối cùng, Đệ Ngũ Hạo thấp giọng nói: “Toàn bộ là mười ba tờ, quyền chủ quản của ba phần vận chuyển đường sông.”

“Gia... gia chủ.”

“Cái này...”

Đám người kia hồi tỉnh khỏi sự hoảng sợ ban nãy, họ nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đệ Ngũ Hạo, không biết phải nên nói thế nào. Bọn họ nào có mù mắt, khi nãy mấy trang giấy kia rơi xuống họ đều đã nhìn thấy rõ ràng, dù có ngu dốt thế nào cũng biết được chuyện gì đang diễn ra?

Ai ngờ được mọi chuyện lại có thể nghiêm trọng đến nhường này. Họ chẳng qua đều chỉ nghĩ bản thân chỉ bán đi một chút mà thôi, bất ngờ thay, mỗi người gom góp một chút rồi lại một chút ấy đã khiến kết cục thành ra nhiều như vậy.

Chỉ có điều, có một chuyện bọn họ không tài nào hiểu được, đó là A Chiếu tìm đâu ra chỗ dựa khiến cho hắn đủ năng lực để mua vào một lượng lớn như vậy chứ?

Đệ Ngũ Hạo giờ đây không còn là Đệ Ngũ Hạo ngày xưa mà mặc cho người khác săm soi, dòm ngó, ánh mắt lúc nào cũng cụp xuống đến nỗi khó nhìn thấy rõ mặt nữa.

Ban đầu khi A Chiếu bị tống cổ khỏi gia môn, bị xoá tên trong gia phả, chính bọn họ đã thống nhất đồng ý.

Bây giờ, A Chiếu bất ngờ quay trở lại, hơn nữa còn nắm trong tay quyền làm chủ một phần ba con đường thuỷ vận, nếu không đồng ý cho hắn quay về, thì một khi A Chiếu cắt đứt hết đầu mối lưu thông, e rằng sẽ phải lãnh tổn thất rất lớn. Ngoài ra để A Chiếu quay về, A Chiếu thật sự không phải A Hạo, dựa vào dã tâm cùng bản tính ác nghiệt của hắn, A Chiếu tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó, mấy người bọn họ lo sợ sẽ chẳng có được chút lợi lộc nào.

Nhưng nếu không chấp nhận, gia chủ sẽ lấy việc này để xử phạt bọn họ, những kẻ đã góp phần ắt cũng sẽ không chịu nổi mà lẩn trốn đi nơi khác.

“Các ngươi hãy trở về hết đi, ba ngày sau, lại thảo luận cách giải quyết vấn đề này sau.” Đệ Ngũ Hạo nói xong liền lập tức rời đi, không thèm liếc mắt nhìn đám người kia một cái.

Tiểu Lương Tử quét mắt nhìn quanh đám người đang đứng đầy cả một căn phòng lớn, chỉ biết âm thầm lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo thiếu gia.

Những kẻ này lòng tham không đáy thôi chưa đủ, còn có thể làm ra loại chuyện bán đứng tổ tông như thế này, quả thực là vô cùng đáng hận!