Phượng Kinh Thiên

Chương 296: ĐÃ LÀM GÌ (2)

Vũ Văn Cẩm nhìn về phía người mà đến mặt mũi của đại ca nàng cũng không hề nể nang gì, liền biết người này vô cùng lợi hại. Tuy trong lòng có chút không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể đứng dậm chân tại chỗ,1bởi nàng cũng biết rõ người này không phải là người mà nàng có thể trêu chọc được.

Chẳng qua, chuyện này cũng chỉ là do sự tò mò đơn thuần của Vũ Văn Cẩm rồi biến thành sự tò mò rất lớn của Vũ Văn Tranh mà8thôi.

Sắc đêm mênh mang, làm giảm bớt không ít không khí nóng bức của ban ngày, gió thổi trên mặt sông đem theo một cảm giác ẩm ướt, mát mẻ thấm vào tim.

Nguyên Vô Ưu đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm trên mặt sông, một2tia suy nghĩ phức tạp trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Sáng mai khởi hành về Kinh.”

“Vâng, công chúa.” Đào Dao ngây ngẩn chốc lát, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vũ Văn của Xương Thành này?” Công chúa không muốn sử dụng bọn họ sao?

Nguyên4Vô Ưu quay đầu nhìn Đào Dao, khẽ nhíu mày, cười nhạt: “Tiểu Đào Tử, chúng ta không thiếu tiền.”

“Nhưng Vũ Văn Tranh là người có dã tâm vô cùng lớn, hắn sẽ không cam tâm chỉ làm một thương nhân.” Một năm qua, Vũ Văn Tranh và Lâm Duy Đường ở nước Đại Nguyên quả thực đã làm được nhiều việc lớn.

Nguyên Vô Ưu cười cười: “Loại người như Lâm Duy Đường và Vũ Văn Tranh, khi sử dụng được quả thực là lợi ích gấp bội, nhưng cũng là hậu họa khó lường.”

Đào Dao nhíu mày suy nghĩ, có chút hiểu ra: “Nhưng với tình thế trước mắt, nếu như chúng ta không sử dụng bọn họ, bọn họ sẽ bị kẻ khác sử dụng.”

“Loại người này quả thực có không ít ưu điểm chung, tâm tình lạnh nhạt, nghị lực cố chấp, trí óc nhanh nhạy, tư duy nhạy bén và mục tiêu rõ ràng, những ưu điểm này khiến bọn họ trước khi nắm chắc điều gì thì sẽ không dễ dàng đứng về phía ai.”

“Công chúa là đang lo lắng... đến lúc không thể kiểm soát bọn họ?” Có khả năng sẽ trở thành Lưu Thị thứ hai?

Nguyên Vô Ưu lắc đầu: “Không, ta chỉ không muốn dùng người rồi lại tiêu diệt thôi.” Không bằng nói là nàng không thể làm như vậy hoặc nàng không có cách nào tiêu diệt bọn họ.

Đối với loại người như Vũ Văn Tranh, Lâm Duy Đường và gia tộc phía sau bọn họ, ngày sau, khi nàng có quyền lực thì chắc chắn không cho phép bọn họ trở nên lớn mạnh. Thế nên, nàng càng không thể sử dụng bọn họ, bởi một khi sử dụng bọn họ rồi ngày sau lại diệt trừ bọn họ, điều này có chút trái ngược với nguyên tắc dùng người của nàng, mà điều quan trọng nhất là, sẽ ảnh hưởng đến sự cố gắng tạo nên lòng tin cho những người đi theo nàng.

Mà lòng người, đều là những trái tim nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.

Đối với việc nàng nắm giữ thế lực bây giờ mà nói, thực ra đã không cần nàng phải trực tiếp ra mặt nữa rồi.

Đào Dao tuy rằng vẫn không hiểu hết toàn bộ kế hoạch tiếp theo mà nàng sắp thực hiện, nhưng theo như những gì ông hiểu về nàng, biết là trong lòng nàng đã có kế sách rồi.

“Công chúa không phải muốn đi xem cảnh đêm bên bờ hồ sao?”

Nguyên Vô Ưu nhẹ than một tiếng: “Thôi vậy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Cái tướng mạo này của nàng quả thực là không thuận tiện mà, không đội mũ thì sẽ khiến cho người người kinh ngạc, đội mũ lên thì lại âm thầm mà khiến người khác chú ý.



Kinh thành nước Chu, hoàng cung, Hồ Tâm Đình.

Chu Lam Nhi nhìn những con cá nhỏ vui đùa với nhau giữa hồ dưới làn nước trong xanh, nụ cười cứ treo mãi nơi khóe môi của nàng.

“Công chúa... Công chúa...” Tiểu Đậu chạy bình bịch từ phía hành lang đến, trong giọng nói mang theo chút hoảng loạn và lo lắng.

Chu Lam Nhi đứng dậy xoay người lại. Nhìn Tiểu Đậu đang chạy về phía mình, nàng âm thầm lắc đầu, tính cách của Tiểu Đậu này hoạt bát y như một hạt đậu nhỏ vậy, nếu đó đã là tính cách, nàng muốn thay đổi e cũng rất khó.

Có điều, khi nàng quay đầu nhìn những con cá đang tự do tự tại vui đùa trong hồ, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn mênh mông, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rồi lan dần ra như những gợn sóng trên mặt hồ. Như vậy, cũng không phải là không được, chẳng phải sao?

“Sao vậy? Dáng vẻ như nhìn thấy ma vậy?”

“Công chúa, chuyện này so với thấy ma còn... khó tin hơn.” Tiểu Đậu dừng lại, hai tay ôm lấy cây cột để ổn định cơ thể, thở hồng hộc nói.

Chu Lam Nhi khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tam... Tam hoàng tử về Kinh rồi.”

“Thật sao?” Ánh mắt Chu Lam Nhi sáng lên, vội vàng nói: “Nhanh, ta phải đi gặp Tam ca vừa đánh một trận đã vang danh thiên hạ này.”

“Công chúa...” Tiểu Đậu nhìn thấy công chúa vui vẻ, bỗng trở nên ngập ngừng.

Sắc mặt Chu Lam Nhi trầm xuống: “Rốt cuộc là sao, ngươi ấp a ấp úng như muốn nói gì vậy?”

Tiểu Đậu nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: “Tam hoàng tử chính là vị Ninh công tử đó.” Sau khi nàng nhìn thấy hắn, cả người đều hoang mang, vội vàng chạy về báo với công chúa không phải sao?

“Ninh công tử gì... Ngươi nói gì?” Chu Lam Nhi bước vội lên trước, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Đậu: “Ngươi nói Ninh công tử nào?”

Cả gương mặt Tiểu Đậu nhăn lại như muốn khóc: “Còn Ninh công tử nào nữa, chính là Ninh công tử mà chúng ta đã gặp qua ở nước Sở, Ninh công tử mà Quốc sư gọi là Ninh đại ca đó.”

Chu Lam Nhi ngây người ra chốc lát, không nói gì nữa, bước nhanh về phía trước, cứ đi mãi đi mãi, cuối cùng chịu không được lại bắt đầu chạy nhanh.

Đợi đến khi Chu Lam Nhi chạy đến trước đại điện, vừa hay gặp được Chu Tử Nhi và Chu Bích Nhi cũng chạy đến nghe ngóng tin tức.

Ba người vừa gặp mặt, cũng không có tâm trạng đi châm chọc nhau, tất cả đều đi về phía ngự thư phòng. Cả ba đều là đợi để được gặp nhân vật truyền kì hiện nay vang danh hai nước Chu Sở - Tam hoàng huynh mà bọn họ chưa từng được thấy mặt kia.

Mới vừa đến ngoài điện, đã thấy thái tử dẫn theo vài vị văn thần đứng chờ ở bên ngoài.

Sau một phen hành lễ, mọi người đều im lặng, yên tĩnh đứng chờ.

Trong ngự thư phòng, Chu Đế kích động bước lên trước vỗ vai Chu Thanh Sắc: “Thanh Sắc, ta rất vui mừng cũng rất cảm tạ vì có đứa con trai như con.”

Sắc mặt Chu Thanh Sắc mang theo nụ cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, trong đôi mắt đó là một sự xa cách nhàn nhạt: “Phụ hoàng không cần cảm kích, Thanh Sắc làm như vậy cũng không phải là chuyện gì lớn.”

“Phụ hoàng biết, con chỉ là muốn thi đấu với Sở Tuyệt.”

“Biên quan tạm thời ổn định rồi, người không cần lo lắng, con đặc biệt về đây là để thỉnh tội với nương con.”

Nụ cười trên mặt của Chu Đế nhạt đi vài phần: “Phụ hoàng đi cùng con, nương của con... rất giận dữ.” Khóa lại tất cả các đường hầm, ông cũng đã mấy tháng rồi không được gặp bà.

Chu Thanh Sắc rũ mắt: “Không cần đâu, nương giận, người vẫn không nên để nương nhìn thấy người thì tốt hơn.”

Sắc mặt Chu Đế trầm xuống, vỗ vỗ vai hắn: “Đi đi.”

Nhìn thấy ánh mắt u ám của ông, đầu mày Chu Thanh Sắc nhíu lại rồi quay người rời đi. Ngay từ khi còn rất nhỏ, hắn đã biết được sự xa cách của phụ mẫu, hắn cũng không có cách nào hóa giải được.

Thấy hắn bước ra, Chu thái tử liền cúi đầu hạ mắt một lúc, sau đó lại ngẩng lên, gương mặt tươi cười qua chào đón hắn: “Tam hoàng đệ.”

“Chúng thần tham kiến Tam hoàng tử.”

“Tam hoàng huynh.” Chu Tử Nhi, Chu Bích Nhi đều bước lên trước hành lễ.

Ánh mắt Chu Thanh sắc lướt qua mọi người, nhàn nhạt phất tay: “Không cần đa lễ.”

Ánh mắt hắn dừng trên mặt Chu thái tử, nhẹ than một tiếng, ngữ khí có chút không biết phải làm sao: “Đệ chọc cho nương giận rồi. Thái tử, huynh cùng đệ đi làm nương nguôi giận đi.”

Chu thái tử ngây người, trên mặt cuối cùng cũng nở ra một nụ cười lớn. Lúc này, hắn mới bước lên trước, vừa vỗ vai Tam hoàng tử vừa nói: “Tên tiểu tử này, ta còn tưởng đệ chỉ biết bàn việc binh trên giấy chứ, không ngờ đệ còn có thể đánh cho Sở Tuyệt lui binh.”

Thấy bọn họ sắp rời đi, Chu Lam Nhi đang chìm trong sự ngơ ngác lúc này mới hít sau một hơi: “Tam... Tam hoàng huynh.” Quả thực là hắn, quả thực là Ninh Thanh mà nàng đã gặp ở nước Sở.

Chu thái tử nhìn ánh mắt có chút phức tạp của Chu Lam Nhi, nhăn mày nói: “Lam hoàng muội, sao vậy?”

Chu Thanh Sắc nhìn nàng cười cười: “Lam hoàng muội.”

Trong lòng Chu Lam Nhi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại có cảm giác không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn và thái tử đi mất.



Tiểu viện của Quảng Ninh Cung.

“Nương, hài...”

“Quỳ xuống.” Sắc mặt Ninh Thị trầm xuống, không giận mà uy.

Chu Thanh Sắc có chút cười khổ, nhưng vẫn rất nghe lời mà quỳ xuống: “Xin nương bớt giận, đừng làm hại thân thể.”

“Quảng... Quảng nương nương, người... người đừng giận, Tam hoàng đệ đã lập đại công rồi đó.” Chu thái tử có chút bất ngờ, cũng có chút tò mò, Tam hoàng đệ trước giờ vẫn luôn hiếu thuận, rốt cuộc hắn đã làm gì để cho Quảng nương nương dịu dàng hiền thục lại giận dữ đến mức này chứ?

Chu thái tử không nói còn tốt, vừa nói đến lập đại công, Ninh Thị liền giận đến run người, đứng dậy cầm lấy cây gậy đã chuẩn bị từ sớm quất lên người Chu Thanh Sắc.

Chu thái tử bất ngờ đến mức mở to mắt, không nói nên lời. Quảng nương nương là người dịu dàng biết bao nhiêu, bây giờ lại dùng cây gậy lớn như vậy để đánh Tam hoàng đệ? Tam hoàng đệ rốt cuộc đã làm sai điều gì?

Chu Thanh Sắc không trốn cũng không né, hắn để Ninh Thị đánh thoải mái: “Nương, người đừng nén giận mà đánh như vậy, phải thở từ từ, đừng thở mạnh như vậy, như vậy đối với thân thể người không tốt.”

“Con... Đứa con bất hiếu này, ta đánh chết con, ai bảo con bằng mặt không bằng lòng với ta, ai bảo con xem lời ta nói như gió thổi bên tai...” Ninh Thị vừa giận dữ lại vừa thất vọng, trong đáy mắt ngân ngấn lệ.

“Quảng nương nương, người... người đừng như vậy...” Chu thái tử hoàn hồn lại, vội càng bước lên trước khuyên nhủ.

“Thái tử, người tránh ra. Hôm nay, ta phải dạy dỗ đứa con bất hiếu này thật tốt mới được.” Gương mặt trắng bệch của Ninh Thị bởi vì giận dữ mà có chút ửng đỏ, một tay bà vuốt ngực thở.

Thấy sắc mặt bà không tốt, Chu Thanh Sắc vội bước lên trước đỡ bà: “Nương, người mau ngồi xuống, người đứng giận dữ, hài nhi đặc biệt về đây để chịu phạt mà, người muốn đánh thế nào thì đánh, nhưng người có thể nghỉ một lát rồi đánh tiếp không? Hài nhi lo lắng thân thể người chịu không được.”

Chu thái tử giật giật khóe miệng, không tin Tam hoàng đệ bỏ lại chuyện đại sự ở biên quan tức tốc cưỡi ngựa quay về đây chính là để chịu phạt?

Hơn nữa, hắn thực sự thấy rất khó có thể đem người trước mặt này gắn với kẻ ngồi nhàn nhã trong doanh trướng, lại cười trên sa trường, đánh một trận làm vang danh thiên hạ.

Một lúc lâu sau, Ninh Thị cuối cùng mới không giận dữ nữa, nhưng trên gương mặt trắng bệch vẫn nhìn ra được chút lo lắng và buồn bã.

Thấy Ninh Thị cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Chu thái tử mới lui ra ngoài, để cho hai mẫu tử họ nói chuyện với nhau.

Chu Thanh Sắc lại quỳ xuống trước mặt Ninh Thị một lần nữa: “Nương, xin lỗi.”

Ninh Thị có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nhàn nhạt lên tiếng than thở: “Sau khi con rời đi, Chiêu Bình công chúa vậy mà lại bước chân vào viện này của ta.”

Đầu mày Chu Thanh Sắc nhíu lại. Bốn phía của sân viện này không chỉ có trận pháp mà còn có ám vệ canh giữ, thậm chí năm đó thái tử có thể bước vào là do hắn cố ý dẫn đến, nếu không hắn cũng không thể đi vào.

“Ngày đó, ta thấy sắc mặt nàng có chút kì lạ nên đã bói cho nàng một quẻ.”

“Nương, sao người lại có thể bói mệnh một lần nữa? Thân thể người yếu ớt, không phải là vì thuật bói toán đó sao?” Đầu mày Chu Thanh Sắc nhíu chặt lại với nhau.

Không để ý đến hắn, Ninh Thị nhẹ than: “Thứ số mạng này, huyền diệu vô cùng. Ngày đó ta đoán mệnh cho nàng, trong số mạng nàng có quý nhân phù trợ, tuy rằng có khó khăn gian nan, nhưng cuối cùng vẫn giữ được mọi thứ. Thế nhưng, quý nhân trong số mạng của nàng, không nên là con.”

Đáy mắt Chu Thanh Sắc lộ ra một tia bất ngờ.

“Mệnh cách của con, trước đây nương đã đoán qua vô số lần, đi trên con đường này con sẽ cô đơn tịch mịch đến già. Nếu như con nghe lời nương thì hãy rời xa những chuyện thị phi này, cuối cùng con sẽ trải qua cuộc sống bình thường, con cháu đầy nhà.” Vì không muốn hắn cô đơn đến già, bà không tiếc bất cứ giá nào, hắn sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của bà chứ?

Bà vừa nói vừa nắm lấy bàn tay hắn, đáy mắt cẩn thận nhìn hắn rồi xẹt qua một tia lo lắng, đầu mày bà nhíu chặt đầy suy tư.

Ninh Thị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó lại mở mắt ra, tia lo lắng ấy giờ đã dần dần biến thành kinh ngạc và sợ hãi. Bà run rẩy lên tiếng: “Con... con đã làm gì?”

“Nương?” Chu Thanh Sắc kinh ngạc lên tiếng.

Sắc mặt Ninh Thị gay gắt, nắm chặt tay hắn run rẩy: “Rốt cuộc con đã làm gì? Tại sao lại khiến cho số mạng mà nương hao tổn hai mươi năm tuổi thọ sửa cho con loạn hết lên thế này?”