Phượng Kinh Thiên

Chương 292: MỘT LÝ DO (3)

“Chủ tử có phải đã quá xem trọng Mẫu Đơn không?”

Vũ Văn Tranh nhướng mày: “Ngươi không bằng lòng?”

Bạch Mẫu Đơn im lặng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Mẫu Đơn không dám.”

“Tiểu Tương Nhi, vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Kinh thành đối với ngươi mà nói, không những1không phải là đầm rồng hang hổ, mà ngược lại, còn là nơi ngươi có được sự sủng ái vô tận của ông trời. Ta tin tưởng, sẽ có một ngày ngươi cảm kích ta vì hôm nay đã cho ngươi cơ hội này.”

Bạch Mẫu Đơn chợt bừng tỉnh, Kinh thành...



Đệ Ngũ gia, sảnh lớn.

Tiểu8Lương Tử xông vào hậu viện, kéo Đệ Ngũ Hạo đang quỳ bên cạnh vườn hoa tưới nước: “Thiếu gia, Văn thiếu gia đến rồi, đang đi về phía bên này, người mau mau thay y phục đi.”

Đệ Ngũ Hạo rất bất ngờ: “Văn biểu đệ? Hắn đến làm gì?”

Tiểu Lương Tử âm thầm trợn2mắt: “Nô tài làm sao biết được.”

Trước đình viện, Văn Vô Hà đứng khoanh tay lại, nhìn Đệ Ngũ Hạo vừa đi vừa bảo Tiểu Lương Tử chỉnh sửa lại y phục đang bước dần qua đây.

“Thiếu gia, người nhanh lên, biểu thiếu gia... Nô tài tham kiến biểu thiếu gia.” Tiểu Lương Tử không4dám hỗn xược thêm nữa, vội buông tay rồi lùi về sau một bước, cung kính và cẩn thận hành lễ với bóng dáng màu xanh đẹp xuất trần đang đứng trước đình viện nhìn không ra vui hay giận.

Đệ Ngũ Hạo ngẩng đầu nhìn, để lộ ra một nụ cười vui vẻ thật lòng, bước nhanh lên trước: “Vô Hà biểu đệ, sao đệ lại tới đây?”

Văn Vô Hà đánh giá hắn một cái, bình tĩnh nói: “Lại ở sau hậu viện chăm sóc hoa cỏ?”

Đệ Ngũ Hạo đang muốn gật đầu, lại như nhớ lại điều gì nên thu lại nụ cười trên mặt, cẩn thận thấp thỏm bất an nhìn hắn giải thích: “Thực ra hôm nay trùng hợp là ta đang tưới hoa mà thôi.”

Văn Vô Hà thu lại ánh mắt, bước vào sảnh lớn.

Hai người ngồi xuống bên trong đại sảnh. Nhìn Đệ Ngũ Hạo ngồi trên vị trí chủ vị, lại nhìn ngôi sảnh chính của trạch viện rộng lớn vắng vẻ mà cô đơn này, Văn Vô Hà cảm tưởng không bao giờ có thể khôi phục lại dáng vẻ ngày xưa của nó được nữa rồi.

“Văn Hà biểu đệ, sao hôm nay đệ lại tới đây?” Đệ Ngũ Hạo cẩn thận nói.

Văn Vô Hà rũ mắt nâng lên ly trà mà hạ nhân đưa đến, nhẹ nhàng hớp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Không có gì, chỉ là đi ngang qua.”

“Vậy... Vô Hà biểu đệ nếu như đã tới rồi, có muốn ở lại đây vài ngày không?”

“Không cần, ta vẫn còn có việc.” Văn Vô Hà buông ly trà trong tay xuống, đứng dậy nói một câu, liền quay người đi.

Tiểu Lương Tử bước từ ngoài vào, tò mò nói: “Thiếu gia, Văn thiếu gia hôm nay đến làm gì vậy?”

Đệ Ngũ Hạo buông ly trà trong tay xuống, nhíu mày nói: “Văn biểu đệ nói hắn chỉ là đi ngang qua.”

“Đi ngang qua?” Tiểu Lương Tử có chút ngây ngốc.

Sao nhìn biểu thiếu gia có chút kì lạ? Giống như... tâm sự trùng trùng?



Định Dương Thành, trong căn phòng số một ở tầng hai của tửu lầu lớn nhất nơi đây, Văn Vô Hà ngây ngẩn gõ cửa.

Đào Dao mở cửa ra, nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nói: “Văn công tử, mời!”

“Văn Vô Hà tham kiến công chúa.”

Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Văn công tử, mời ngồi.”

Sau khi hai người ngồi xuống bàn, Văn Vô Hà lúc này mới ngẩng đầu đánh giá người gần một năm chưa từng gặp lại trước mặt. Mặc dù giả làm đàn ông nhưng vẫn mang dáng vẻ phong hoa tuyệt đại như cũ. Tuy nhiên so với lần gặp trước, nàng vẫn có chút thay đổi nhỏ, có lẽ là do nàng giả làm đàn ông nên mới như vậy chăng.

“Nghe công chúa xuất Kinh tìm thuốc cho Hoài vương, nhưng gặp phải thích khách nên bị thương phải quay về Kinh thành, Vô Hà đặc biệt lên Kinh thăm hỏi, nhưng lại không ngờ bị từ chối. Vô Hà cho rằng công chúa vẫn đang vì chuyện một năm trước Văn mỗ có hành động ngông cuồng mà để trong lòng.” Ngữ khí của Văn Vô Hà nhàn nhạt nhưng lại dường như có chút kì lạ.

Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười: “Làm phiền công tử đã lo lắng. Nói đến việc bản công chúa hẹn gặp Văn công tử ở Định Dương, trong lòng cũng có chút lo lắng, sợ là Văn công tử vì trong lòng có khúc mắc mà không đến.”

“Công chúa nói đùa rồi, công chúa hẹn, Văn mỗ nào dám không đến.”

Đôi mắt sáng của Nguyên Vô Ưu khẽ động, nói ngay chủ đề chính: “Vậy trong lòng Văn công tử có biết bản công chúa hẹn công tử đến Định Dương Thành là vì nguyên do gì không?”

Văn Vô Hà cong cong khóe miệng, đôi con ngươi trong suốt nhìn nàng, giống như nhìn thấy lối thoát mà nói: “Biết.”

Bên bờ môi Nguyên Vô Ưu lộ ra một nụ cười thản nhiên chờ đợi câu tiếp theo của hắn.

“Công chúa, nếu như đã hẹn Vô Hà đến đây, chắc là trong lòng đã có dự định từ sớm. Vậy thì trong vụ án này, dám hỏi công chúa, Văn mỗ có thể được lợi ích gì?

Văn Vô Hà nhìn chằm chằm vào nàng, nhàn nhạt nói: “Dù sao thì kết cục của Lưu Thị vẫn còn rõ ở trước mắt, thị tộc thế gia nào dám vướng vào trong cuộc chiến tranh giành hoàng quyền. Nếu như không phải là chê sống quá mệt mỏi, thì chính là dã tâm to lớn. Nhưng rất tiếc, bất kể là lí do trước hay sau, Văn mỗ đều không có hứng thú gì, cho nên, công chúa định dùng lí do gì để thuyết phục tại hạ? Hoặc là hứa sẽ ban cho tại hạ điều gì?”

Nguyên Vô Ưu cười nhẹ ra tiếng: “Ngươi muốn đạt được điều gì ta không biết, ta cũng không hứa sẽ ban cho ngươi điều gì, thậm chí, ta không có lí do gì để thuyết phục ngươi cả, cho nên vấn đề mà ngươi hỏi, bản công chúa không cách nào trả lời được.”

Nguyên Vô Ưu ngây người, lại cười nói: “Nếu như ngươi cho rằng ngươi cần một lí do, vậy thì, ta sẽ nói: Văn Vô Hà có hứng thú cùng ta chơi một trò chơi rất thú vị không? Ngươi thấy lý do ấy như thế nào?”

Văn Vô Hà nhìn nàng, một hồi lâu sau mới chầm chậm nở nụ cười.