Nhưng sau đó, âm thanh dịu dàng khiến lồng ngực đang thắt lại của hắn ta thả lỏng được một chút, tâm trạng cũng thay đổi.
“Đứng dậy đi.”
Tiểu Tường Tử cẩn thận ngẩng đầu, lại gặp ngay đôi mắt đen láy, trong suốt như một hồ nước đang nhìn thẳng vào hắn. Dưới ánh nhìn của đôi mắt nhìn hắn không chớp như vậy, Tiểu Tường Tử cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng đập.
Mãi cho đến1khi Nguyên Vô Ưu bình thản dời ánh mắt đi, Tiểu Tường Tử mới âm thầm điều chỉnh lại hơi thở đang rối loạn của mình.
Hắn cung kính bước lên trước, đặt hộp cơm lên trên bàn: “Công chúa, mời dùng bữa.” Sau khi nói xong, hắn cung kính lui sang một bên, chứ không lui ra ngoài.
Nguyên Vô Ưu không nhìn hắn thêm nữa, chỉ cầm tờ giấy trong tay lên nhẹ nhàng thổi mực cho khô,8đợi khi mực đã khô lại hết, nàng mới gấp gọn giấy lại, sau đó nhẹ nhàng mở hộp cơm ra.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Tường Tử lén giương mắt đánh giá nàng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp Vô Ưu công chúa, nhưng trước đây chỉ là nhìn từ xa, chưa bao giờ được nhìn trực diện dung nhan đẹp đẽ khiến người khác hồn bay phách lạc trong khoảng cách gần như vậy.2Chẳng trách các tiểu thái giám trong Nhân Lãnh Cung thường nhìn đến ngây ngốc, vẻ đẹp như vậy lại bị vùi trong Nhân Lãnh Cung hoang vắng này, thật là đáng tiếc...
Hộp cơm là của Nội Vụ Cung, cơm nước cũng là Nội Vụ Cung chuẩn bị, chẳng qua chỉ là phía trên cùng của hộp cơm lại có thêm một lá thư vốn không nên xuất hiện.
Nhìn lá thư này, sắc mặt Nguyên Vô Ưu không4có bất kì thay đổi nào, dường như đối với việc có một lá thư trong hộp cơm cũng không cảm thấy kinh ngạc hay bất ngờ.
Chỉ tao nhã lấy lá thư, xé bao và rút thư ra.
Nhìn rõ nội dung trong thư, nàng mỉm cười, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Tường Tử, đốt lá thư trong ngọn đèn dầu, biến thành tro bụi.
“Nói với chủ tử của ngươi, Vô Ưu xin người cứ chờ tin lành.”
Tiểu Tường Tử đứng bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, cung kính hành lễ: “Nô tài cáo lui.”
Sau khi Tiểu Tường Tử rời đi, Ngọc Thúy, Ngọc Châu đều bước vào.
Nguyên Vô Ưu đứng trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Sắc trời bên ngoài cửa sổ dường như không tối tăm như vừa rồi, nhưng sắc trời cũng không sáng lên, vẫn tối tăm đục ngầu như cũ.
“Công chúa...”
“Ngọc Châu, em đi thăm Tiểu Hoa Tử một lát, nói với hắn không cần tự trách, bảo hắn tối đến gặp ta.”
“Vâng.” Ngọc Châu cung kính lui ra ngoài.
Ngọc Thúy đi đến nhìn hộp cơm trên bàn có chút hoài nghi, nhìn vào thức ăn bên trong hộp: “Cái này, công chúa?”
“Không sao, chuẩn bị dùng bữa.”
Trên mặt Ngọc Thúy vẫn còn chút lo lắng, nhưng công chúa cũng đã nói không sao, nàng chỉ có thể bày thức ăn trong hộp ra, hầu hạ công chúa dùng bữa.
...
Tiểu Lý Tử đem tin tức trong Nhân Lãnh Cung truyền ra, nói với Hoài vương, hắn nhìn thế nào cũng cảm giác hôm nay vương gia có chút kì lạ, nên hình dung như thế nào đây? Cả nửa ngày nay, hắn không thể tìm ra từ nào để miêu tả chuẩn xác cảm giác của hắn về vương gia, mãi cho đến lúc này.
Nhìn vào vẻ mặt và ánh mắt tỏa sáng của vương gia, Tiểu Lý Tử cuối cùng cũng biết tâm trạng hôm nay của vương gia rồi.
Hưng phấn, đúng vậy, chính là từ hưng phấn này!
Từ sau năm vương gia ba tuổi rơi xuống hồ nước được cứu lên, tiên hoàng đã bảo hắn đi hầu hạ Thập hoàng tử. Từ Thập hoàng tử cho đến Hoài vương, từ trong cung uyển đến Hoài vương phủ bây giờ, hắn đã ở bên hầu hạ vương gia mười tám năm, có thể nói là không ai hiểu vương gia hơn hắn. Mười tám năm nay, hắn chưa từng nhìn thấy sự hưng phấn trên gương mặt của vương gia.
Hoài vương phất tay, Tiểu Lý Tử cung kính lui ra ngoài.
Hoài vương kích động chống tay lên bàn đọc sách, nằm dựa trên giường, lấy từ trong lòng ra tấm kim bài mà Nguyên Vô Ưu muốn, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Cứ chờ tin lành!
Được, Nguyên Vô Ưu, ta cũng muốn xem xem ngươi rốt cuộc nhẫn nại tới đâu, đây chỉ là câu đố đầu tiên mà ta đưa ra cho ngươi.
Muốn có tấm kim bài này, thì phải khiến ta tâm phục khẩu phục, nếu không thì cho dù ta có phải hủy đi tấm kim bài này cũng không giao cho ngươi, ngươi không bao giờ được làm ta thất vọng.
Trong nội điện tĩnh mịch, tiếng cười của Hoài vương từ thấp biến thành cao, cho dù tiếng cười bởi vì tâm tình kích động mà ho kịch liệt thì cũng không hề dừng lại.
...
Trong nội điện tĩnh mịch, tiếng cười như chờ mong, như kích động, lại như trào phúng.
“Nô tài tham kiến công chúa.” Cả người Tiểu Hoa Tử nằm rạp xuống đất, hận không thể chôn luôn mình xuống dưới đất. Hôm nay, hắn bị người ta bày mưu tính kế, bị đau bụng tiêu chảy suốt cả một buổi chiều. Hắn quả thật không còn mặt mũi nào gặp công chúa nữa rồi.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đứng dậy đi. Đưa ghế dài vào cho Tiểu Hoa Tử.”
“Hi hi.” Ngọc Thúy cười trộm một cái, bê chiếc ghế dài đặt sau lưng hắn ta, lại đỡ Tiểu Hoa Tử đang nằm quỳ bò trên đất đứng dậy: “Ngồi xuống đi, nghe Ngọc Châu nói ngươi chịu cực khổ nhiều lắm rồi phải không?”
Tiểu Hoa Tử nghe thấy tiếng cười nhạo của Ngọc Thúy, khóe mắt khẽ liếc trộm Nguyên Vô Ưu. Nhìn thấy nàng đang mỉm cười nhìn hắn thì mặt soạt một cái đỏ bừng lên, trong lòng vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, cứ ngập ngà ngập ngừng không biết nên nói gì mới tốt.
Nguyên Vô Ưu khẽ ho nhẹ một tiếng, Ngọc Thúy nhếch môi cười, lui ra ngoài.
“Nô tài hổ thẹn.” May mà người đặt bẫy hắn không có ý xấu với công chúa, nếu không thì hắn có chết một vạn lần cũng không đủ xóa tan sự đau đớn day dứt này.
“Không phải ta đã sai Ngọc Châu nói với ngươi không cần để bụng chuyện này rồi hay sao? Ngược lại, ngươi cũng bị trắc trở nhiều lắm rồi phải không?”
Tiểu Hoa Tử lắc đầu: “Cảm tạ công chúa đã quan tâm, nô tài không sao rồi.” May mà Tiểu Tường Tử kia chỉ cho hắn uống một ít thuốc xổ khiến hắn đau bụng cả một buổi chiều mà thôi.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao là tốt rồi. Người có thể thuận thế mà tiếp cận thân thiết với Tiểu Tường Tử hơn một chút. Nhưng không cần thiết phải để ý hắn ta từng li từng tí một, cũng không cần phải dồn hết tâm trí công sức lôi kéo tình cảm làm quen với hắn ta.”
Tiểu Hoa Tử ngập ngừng một chút rồi gật đầu: “Vâng.”
“Việc xảy ra hỏa hoạn tối qua ở Nguyệt Thanh Cung, ngươi bảo Tiểu Cao Tử chú trọng hỏi thăm nghe ngóng nguyên nhân hậu quả một chút, càng là vấn đề nhỏ tiểu tiết thì càng không được bỏ qua.”
Sắc mặt Tiểu Hoa Tử nghiêm lại: “Nô tài hiểu rồi.”
Nguyên Vô Ưu liếc mắt nhìn Ngọc Châu ở kế bên, Ngọc Châu gật đầu, chuyền một bộ quần áo cho Tiểu Hoa Tử.
“Ngươi giao cho Tiểu Cao Tử, ở những nơi như Nội Vụ Cung, không có tiền bạc thì rất khó làm việc, thuận tiện nói cậu ta soạn một cuốn ghi chép về các tin tức cơ mật mới nhất và một vài truyện dã sử lưu truyền đưa về đây cho ta.”
“Vâng.” Tiểu Hoa Tử nhận lấy rồi cất bộ đồ cẩn thận.
Nguyên Vô Ưu trầm mặc mất mấy giây rồi mới chầm chậm nói: “Ta nhớ ngươi từng nói Hứa Nhân - thái giám tổng quản của Lương Cảnh Cung là thái giám vào cung chung đợt với ngươi, hơn nữa các ngươi còn là đồng hương phải không?”
Tiểu Hoa Tử ngạc nhiên khi công chúa nhắc đến Hứa Nhân vào lúc này. Hắn còn nhớ lần trước lúc kể về Hứa Nhân với công chúa thì người không hề có hứng thú với Hứa Nhân mà?
“Nô tài và Hứa Nhân đều tiến cung vào mùa xuân năm năm trước. Mặc dù là đồng hương nhưng không phải người cùng huyện với nhau. Nô tài ăn nói vụng về, trí nhớ kém nên chỉ có thể bị phân công đến Nhân Lãnh Cung làm người hầu, nhưng Hứa Nhân có đầu óc thông minh lanh lợi, lại khéo ăn khéo nói nên được phân đến cung tạp dịch.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười lắng nghe. Chỉ trong vòng bốn, năm năm ngắn ngủi mà có thể từ một tiểu thái giám quét dọn sai vặt trong cung tạp dịch leo lên tới chức thái giám tổng quản của một trong bốn cung lớn nhất ở hậu cung, kể ra tên Hứa Nhân này phải là một kẻ có dã tâm và thủ đoạn.