Phượng Kinh Thiên

Chương 282: NƯỚC CHU TRẢ LỜI (2)

Phúc công công quay đầu, tiểu thái giám nhẹ nhàng chạy lên trước: “Thưa Phúc công công, trong cung có người đến nói là muốn mời Quốc sư tiến cung.”

Phúc công công ngẩn người lại quay sang nhìn Lam Vân: “Quốc sư.”

Đôi mắt lạnh lẽo không vui của Lam Vân dường như trở nên nhu hoà, lại có chút hờ hững lướt về phía Tần Hằng: “Nếu đã như vậy, hãy1truyền lại với công chúa rằng ngày mai ta lại đến.”

Nhìn Lam Vân rời đi, chân mày của Tần Hằng chẳng những không có dấu hiệu thả lỏng mà trái lại còn nhíu chặt hơn, đường nét trên khuôn mặt hắn mỗi lúc một nhăn nhó, nghiêm nghị.

Hắn bất chấp việc vị Quốc sư này thật sự có tà ý với công chúa hay không, thế nhưng ít nhất Sở Tuyệt8đã ngầm đồng ý cho hắn rồi, không những thế còn muốn thúc giục hắn gần gũi với công chúa, chuyện này thì không thể tha thứ được!

Nếu quả thực có kẻ quan sát, Tần Hằng không cách nào che giấu được gương mặt hiện rõ sự căng thẳng và phẫn nộ bây giờ của chính mình, hắn bèn từ từ quay mặt đi.

Chu Lam Nhi mang theo Tiểu Đậu cùng2đứng dưới mái hiên nhà, lặng lẽ thu bóng hình của hắn vào tầm mắt.

Những thị vệ đi theo hộ tống đều do chính Tần Hằng chọn lọc kĩ lưỡng từ quân đội của Tần gia, bọn họ đều nắm rõ tường tận quan hệ giữa Tần Hằng tướng quân và công chúa. Nhìn thấy cảnh tượng này, ai ai cũng chỉ biết cung kính hành lễ rồi âm thầm lui4xuống.

Chu Lam Nhi không nói một lời, chỉ sải bước chậm rãi hướng đến hành lang uốn khúc bên cạnh, sau đó đi về phía trước.

Tần Hằng chần chừ một lát, nhưng vẫn cất bước theo sau nàng.

Khi Tần Hằng đi cùng công chúa, Tiểu Đậu cũng tránh qua một bên mà không hề đi theo cùng.

Qua dãy hành lang là một đình nghỉ mát ở giữa hồ, màn lụa phất phơ giữa làn gió, phong cảnh và bố trí xung quanh dường như mang lại cho người ta cảm giác thân quen tự bao giờ.

Chu Lam Nhi an định đứng giữa đình, rũ mắt nhìn những chú cá bàng chài lấp lánh dưới hồ, ngẩn ngơ như người mất hồn. Chốn Thanh Huyên Uyển này mô phỏng theo kiến trúc của ngôi đình nàng yêu quý nhất, nhưng lại hoàn toàn chẳng phải ngôi đình giữa hồ mà nàng để trong tim.

Tần Hằng cúi thấp đầu, hắn chỉ biết trầm mặc, một tiếng cũng không nói.

Bầu không khí bây giờ có phần u ám, có chút ngưng đọng, lại có chút tang thương vương vấn đâu đây.

Hai người đều không hề nói lời nào, thậm chí là cũng chẳng hề nhìn nhau, thế nhưng phải chăng là sự lặng lẽ vô thanh ấy, càng khiến tâm can con người rung động mãnh liệt hơn!

Tiểu Đậu đứng cách nơi đó không xa, trong tầm mắt là bóng hình hai người ở giữa đình, khoé miệng vẽ lên một nụ cười hài lòng. Chỉ khi ở bên Tần tướng quân, công chúa mới có thể đích thực nắm giữ được hạnh phúc.

Trong phòng, Kim cô cô nhìn về phía xa xa qua ô cửa sổ. Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt bà lại phủ một tầng sương mơ hồ ngơ ngác, chỉ biết thầm buông tiếng thở dài, tự mình thì thầm với chính mình: “Tạo hoá trêu ngươi mà.”



Tại Thiên Điện, Tàng Thư Các, hoàng cung.

Trong cung điện rộng lớn như vậy nhưng lại vô cùng yên tĩnh, không, nên nói là trống trải, là yên ắng đến mức quỷ dị mới đúng!

Sở Hồng đang ngồi ngay ngắn chuyên chú đọc sách trên chiếc giường gấm đẹp đẽ dành cho đế vương, dường như chẳng hề biết đến sự tồn tại của một người mà ngay giờ phút ấy đang quỳ gối giữa điện.

Bạch Sơ Nguyệt đã quỳ ở đây gần một canh giờ. Hoàng thượng triệu kiến nàng đến đây, lại để nàng phải quỳ như thế này mà một lời cũng chẳng thiết nói, một cử chỉ cũng chẳng thiết thể hiện, làm trái tim nàng căng thẳng hệt như đang treo trên một sợi dây vậy. Trong đầu nàng giờ đây không biết đã hiện ra bao nhiêu suy đoán, bao nhiêu ý nghĩ, thế nhưng lồng ngực vẫn cứ nặng nề như cũ, dường như không còn đủ khí lực để hít thở nữa.

Tiểu Mạc Tử tiến vào, đi theo sau chính là Lam Vân.

Lam Vân đưa mắt nhìn Bạch Sơ Nguyệt đang quỳ một bên. Nàng ta đến một ngón tay cũng chả buồn động đậy, đôi mắt Lam Vân vẫn an tĩnh, không chút dao động, chỉ cúi người hành lễ với người đàn ông đang ngồi trên giường gấm nghiêm chỉnh đọc sách phía trên: “Lam Vân tham kiến bệ hạ.”

Cơ thể cứng nhắc từ đầu đến giờ của Bạch Sơ Nguyệt chỉ vì nghe thấy giọng nói của Lam Vân mà có chút run rẩy.

Sở Hồng vẫn như cũ mà yên lặng, tựa như trang sách hắn đang nắm chặt trong tay có một lực hấp dẫn vô biên đến nỗi hắn không thể rời mắt vậy.

Lam Vân bình thân, sau khi suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu đứng ở chỗ này chờ đợi thì không bằng ngồi xuống mà đợi còn hơn.

Nàng đi đến chỗ bên cạnh Bạch Sơ Nguyệt rồi nhẹ khoanh chân ngồi xuống.

Bạch Sơ Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy ắp buồn bã u tối, sự bất an trong tim giờ tựa như một cái hố không đáy càng ngày càng khuếch trương.

Ánh mắt Sở Hồng tuy rằng vẫn luôn dán vào trang sách, nhưng mỗi một động tĩnh của hai người họ, vẫn tuyệt nhiên không để sót một ly.

Lam Vân cũng im lặng mà đợi đến nửa canh giờ thì ánh mắt Sở Hồng khi ấy mới rời khỏi trang giấy, cuối cùng cũng dừng trên hai người họ.

Bạch Sơ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Sở Hồng, trong lòng lại căng thẳng không thôi.

Lam Vân cúi đầu, vô cùng kiên nhẫn đánh giá tấm thảm trải dưới đất. Lần trước khi đến đây, chỗ này vẫn là lót gạch, hôm nay đến thì lại đổi qua trải thảm rồi, nàng tự hỏi bản thân tự luyến một chút có được không nhỉ? Nơi này bây giờ được trải một tấm thảm mềm mại như thế này, là vì nàng chăng?

“Các ngươi liệu có lời nào muốn nói cùng trẫm hay không?” Ngữ khí có chút lãnh đạm, lại dường như bao hàm tất cả mọi thứ, một cỗ uy nghiêm, oai phong trong từng chữ mãnh liệt toát ra.

Bạch Sơ Nguyệt từ từ đứng dậy, nét mặt nàng bình tĩnh nhìn Sở Hồng, cất lên thanh âm yêu kiều dịu dàng của mình: “Thiếp ngu ngốc, đần độn, thỉnh cầu hoàng thượng nói rõ hơn ạ.”

Sở Hồng lạnh lùng nhếch khoé miệng, trong giọng nói không mang bất kì ngữ khí gì: “Quốc sư, Hiền phi không hiểu, ngươi hãy nói thử xem nào.”

Lam Vân khẽ than một tiếng rồi ngẩng đầu, trước là lạnh lùng quét mắt về phía Bạch Sơ Nguyệt, sau là nhìn Sở Hồng đáp: “Tiểu tăng vẫn là câu nói trước, Hiền phi nương nương nghịch thiên cải mệnh, đã đem toàn bộ vận mệnh thay đổi, giờ đây số kiếp vận trời ra sao, ai cũng không hay không biết.”

“Ngươi... ăn nói hàm hồ, không thể nào.” Bạch Sơ Nguyệt kinh hoàng quay đầu nhìn Lam Vân.

Lam Vân nhìn người phụ nữ trước mắt mình, vô thanh vô thức mỉm cười. Có lẽ trong lòng Bạch Sơ Nguyệt, nàng ta hẳn đã tính toán ngọn nguồn của toàn bộ sự thay đổi này, điều này cũng không hề sai. Nhưng mà, khi truy tìm căn nguyên của tất cả để mà nói, sự thật là cho dù không có sự xuất hiện của nàng, kiếp này cũng tuyệt đối không thể giống hệt với những thứ đã xảy ra trong kiếp mà Sơ Nguyệt nàng ta đã trải qua được.

Nàng không biết một kiếp mà nàng ta trải qua rốt cục là tình cảnh thế nào? Nhưng bắt đầu kể từ thời điểm nàng trọng sinh thì thật ra đã mang hàm ý thay đổi rồi, chứ đừng nhắc tới chuyện nàng ta vậy mà lại đem tất cả mọi chuyện kể lại cho Sở Hồng! Đây há chỉ là kích động đến hiệu ứng cánh bướm?

“Nương nương nói mình chỉ là thoáng nhìn thấy số mệnh thiên cơ?” Không thể không nói Bạch Sơ Nguyệt rất gan dạ, nếu như không phải bản thân nàng chen một chân vào, có lẽ sẽ có một thế cục khác diễn ra rồi. Cứ cho là không thể thành công được thì cũng không thể thua quá thảm hại.

Sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt trắng bệch, trong đáy mắt thấp thoáng nét hoảng sợ, nhưng lại không hề lúng túng sợ hãi mà nói: “Đúng vậy, bản cung đã thoáng thấy thiên cơ trong giấc mộng.”

Sở Hồng nheo mắt, lạnh lùng nhìn đăm đăm vào hai người đứng trước mặt hắn đối chất.

“Mộng?” Lam Vân cười nhạt: “Không phải, đó không phải là mộng, đó đích thực là số mệnh thiên cơ.”

Bạch Sơ Nguyệt không dám thả lỏng, quyết định ra tay trước để kiên cường hơn: “Quốc sư cũng đã nói đó là số mệnh thiên cơ, vậy thì tại sao ta không gặp được Quốc sư trong đấy? Tất cả mọi người đều xuất hiện, tại sao Quốc sư lại không? Rốt cuộc thì Quốc sư là người hay là... yêu ma?”

Lam Vân nhìn nàng ta chằm chằm: “Sự xuất hiện của tiểu tăng chính là do người nghịch thiên cải mệnh mà ra. Đó đích xác là số mệnh, thế nhưng nương nương lại bẻ hướng khiến nó thay đổi, không phải sao?”

Thoáng một cái, Bạch Sơ Nguyệt liền cảm thấy trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, không thể nói thêm câu nào!

“Sai một li đi một dặm. Bệ hạ, ngay từ đầu tiểu tăng đã từng nhắc nhở người.”

Mi tâm Sở Hồng nhíu chặt, nhìn chăm chăm vào Bạch Sở Nguyệt không lên tiếng.

“Nương nương tại sao lại không đi trên con đường số mệnh của mình?”

Bạch Sơ Nguyệt lắc đầu đầy hoảng loạn: “Không... ta không có, những gì ta nói đều là sự thật.”

Lam Vân rũ mắt: “Bệ hạ, ngọn nguồn của những thay đổi đều là từ Hiền phi mà ra, số mệnh của nàng vốn không nên diễn ra như thế này, nhưng nàng lại vì sự ích kỷ của chính mình mà nghịch thiên cải mệnh.”

Sở Hồng trân trối nhìn Bạch Sơ Nguyệt không chớp mắt: “Số mệnh ban đầu của ngươi là gì?”

Ngay khi hắn hỏi nàng câu hỏi này thì liền có thể nhìn ra người mà hắn tin là ai.

Bạch Sơ Nguyệt vừa kinh ngạc, vừa hoảng hốt mà lết đi đến phía trước bằng hai đầu gối: “Hoàng thượng, không phải như vậy đâu. Thiếp không có, thiếp không có...”