Phượng Kinh Thiên

Chương 278: NINH THANH RA ĐI (2)

Càn Thừa Điện.

Sở Hồng đứng trên bậc thềm nhìn về nơi xa xa phía trước, còn Tiểu Mạc Tử đứng ở phía sau không dám thở mạnh. Thần sắc hoàng thượng từ lúc thượng triều buổi sáng đã không thoải mái.

Khi thái giám đến bẩm báo Quốc sư đã đến, Tiểu Mạc Tử liếc mắt quan sát hoàng thượng. Lam Vân nhìn bóng lưng hơi cứng ngắc của Sở Hồng, khoé miệng khẽ cong lên, tiến lên phía trước nói: “Tham kiến bệ hạ.”

“Tất cả lui ra.”

“Vâng.” Tiểu Mạc Tử1vội vàng dẫn đám người khác cùng lui xuống.

Pháp Không đang đứng ở một bên mi tâm khẽ nhíu lại, liếc nhìn Lam Vân, cuối cùng rũ mắt lui xuống theo.

Lam Vân trầm mặc đứng sau lưng Sở Hồng, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá phong cảnh xung quanh. Nàng đứng trên bậc thềm nhìn về phía xa, một trận gió thổi đến, rét lạnh thấu xương. Vào thời điểm trời đông giá rét sắp kết thúc này, không ngờ rằng còn có thể đón một cơn gió lạnh lẽo8không thua gì những ngày tháng chạp lạnh giá.

Lam Vân bình thản bao bọc lấy thân mình trong chiếc áo choàng. Mặc dù trong lòng nàng có chút không kiên nhẫn, nhưng đứng dưới hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu.

Cũng may, Sở Hồng vốn không tính đứng mãi ở đây mà hứng gió lạnh nên thoáng chốc đã quay đầu lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lam Vân.

Lam Vân khẽ cúi đầu: “Bệ hạ.”

“Biên ải tám trăm dặm cấp báo, rằng biên ải nuớc Chu nhiều2lần xuất hiện động tĩnh bất thường, ngay cả sứ thần cũng dùng bồ câu truyền tin về, hoàng đế nước Chu tức giận về việc nước Sở từ hôn, muốn nước Sở đưa ra biện pháp giải quyết.” Sở Hồng mặt không biểu cảm nói ra tình hình của buổi thượng triều sáng nay.

Lam Vân ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt không hiện lên vẻ kinh ngạc nào cả: “Tiểu tăng cũng không lấy làm kinh ngạc.”

Thần sắc lạnh nhạt của Lam Vân dường như4đã chọc giận Sở Hồng, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm sâu của Lam Vân, nói: “Ý gì?”

Lam Vân chắp tay hợp thập. Đã lâu rồi nàng không làm động tác này, nhưng không hề cảm thấy không quen, ngược lại còn có một luồng khí xuất trần thoát tục toát ra.

“Nghịch thiên cải mệnh, tự nhiên cũng thay đổi vận mệnh những người khác.”

“Ý gì?” Sở Hồng gằn thấp giọng, thầm giận dữ nghiến răng.

Lam Vân khẽ mỉm cười: “Bệ hạ nếu thật sự muốn truy cứu nguyên nhân, tìm tới căn nguyên gốc rễ, điều tra đến cùng. Tiểu tăng xin cáo lui.”

“Đứng lại.” Ngay lúc tiếng gầm giận dữ vang lên, Sở Hồng đồng thời dùng một tay kéo mạnh tay Lam Vân lại, lực dùng lớn đến nỗi khiến Lam Vân chau mày.

“Ngươi thật to gan, ngươi coi trẫm là gì? Xem nơi này thành chốn nào? Nói đến là đến, nói đi là đi. Ngươi nói rõ ràng cho trẫm, lúc nãy ngươi có ý gì?”

Lam Vân lạnh lùng nhìn hắn: “Có ý gì? Ý gì chẳng lẽ bệ hạ không hiểu sao? Tiểu tăng đã từng nhắc nhở bệ hạ, nhưng bệ hạ lại không hề xem trọng.”

Sở Hồng nheo mắt lại: “Ý của ngươi là Bạch Sơ Nguyệt đã làm thay đổi tất cả mọi thứ?”

Lam Vân nhìn hắn ta thật lâu, sắc mặt bình tĩnh lại, khẽ thở dài: “Bệ hạ, tiểu tăng cho dù là có thể nhìn trộm thiên cơ, suy cho cùng cũng là người, không thể thần thông quảng đại đến mức vừa bấm ngón tay liền tính toán tường tận được số mệnh kiếp trước lẫn kiếp này của tất cả mọi người.”

Sở Hồng nhìn hắn đăm đăm, lực nắm cánh tay Lam Vân vẫn không hề nới lỏng, rõ ràng hắn vẫn đang trong cơn phẫn nộ.

“Bạch Sơ Nguyệt nghịch thiên cải mệnh, đã khiến số mệnh bị thay đổi rồi.”

Bàn tay túm chặt cánh tay của Lam Vân không biết là nên nới lỏng hay siết chặt, kinh sợ nhìn hắn.

“Hoàng thượng.”

Giọng nói của Sở Tuyệt đồng thời vang lên, Lam Vân cũng được hắn kéo ra sau lưng bảo vệ.

Sở Hồng cúi đầu thoáng nhìn qua tay mình, rồi lại nhìn qua Sở Tuyệt đang đứng chắn trước mặt Lam Vân, lửa giận bùng lên: “Thất đệ, đệ thật to gan!”

Rốt cuộc trong mắt hắn có vị hoàng đế này hay không? Chưa được triệu kiến mà lại dám xông thẳng vào điện Càn Thừa.

Sở Tuyệt nhìn hắn, lông mày hình lưỡi kiếm khẽ chau lại, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi: “Những biến động bất thường của nước Chu cũng chưa hẳn là việc xấu, hoàng huynh việc gì phải làm khó Quốc sư?”

Sở Hồng hít một hơi thật sâu, bình ổn lại lửa giận trong lòng mình, tỉnh táo nói: “Lui xuống! Trẫm có chuyện quan trọng cần cùng Quốc sư thương lượng.” Chuyện của Bạch Sơ Nguyệt ngoài Bạch Sơ Nguyệt ra, cũng chỉ có hắn và Quốc sư biết, thế nên chuyện này, hắn nhất định phải xử lý ổn thỏa.

Sở Tuyệt nhíu chặt lông mày: “Là vì Bạch thị?”

Sắc mặt Sở Hồng khẽ biến, đột nhiên trừng mắt nhìn Lam Vân, hắn lại có thể vì Thất đệ mà tiết lộ thiên cơ?

“Quốc sư không hề nói với thần đệ bất cứ chuyện gì cả.” Sở Tuyệt một lần nữa kéo Lam Vân giấu sau lưng mình, lạnh nhạt giải thích.

Sở Hồng nheo mắt: “Tại sao ngươi lại cho rằng mọi manh mối đều dẫn đến Bạch thị?”

Sở Tuyệt khẽ thở dài: “Hoàng huynh, chuyện này cũng không khó đoán. Mặc dù thần đệ không biết Bạch thị cất giấu bí mật thâm sâu gì, nhưng bằng hiểu biết của thần đệ đối với hoàng huynh, hoàng huynh tuyệt đối không sắc phong một người con gái mà không có lí do, nàng ta nhất định có điểm kỳ quái.”

Sở Hồng giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Sở Tuyệt hồi lâu, đột nhiên ra lệnh: “Quốc sư lui ra.”

Lam Vân đương nhiên không muốn tiếp tục đứng ở đây hứng gió lạnh, nghe được mình có thể đi thì ngay lập tức rời đi, không hề quay đầu lại.

Nhìn thấy hắn xấc xược hỗn láo, Sở Hồng đanh mặt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt thành một đường thẳng. Từ sau hôm ở Tàng Thư Các, duờng như hắn ta ngày càng hỗn xược? Hắn cậy vào ai mà dám xấc láo như thế? Vào hắn hay vào Thất đệ?

Sở Tuyệt trông thấy Lam Vân rời đi không quay đầu lại, lại nhớ đến vấn đề mà Lam Vân từng hỏi, ánh mắt hắn lặng lẽ âm u, tâm tình lại càng nặng nề.

Những ngày này, hắn biết đa số thời gian Lam Vân đều ở trong trà lâu Tín Dương, mặc dù muốn gặp Lam Vân nhưng lại đột nhiên có chút không dám đối mặt với hắn. Trong lòng Sở Tuyệt nặng nề kìm nén khó chịu, nhưng vẫn hiện ra một tia hi vọng không nói thành lời.

Lúc Lam Vân đồng ý hỏi hắn vấn đề như thế, có phải là mang hàm ý Sở Tuyệt hắn đối với Lam Vân mà nói rất đặc biệt hay không? Vì vậy Lam Vân mới có thể nghĩ đến chuyện ở cùng với hắn? Muốn cùng hắn ở ẩn?

Có thể nào không? Hắn làm sao có thể gạt đi trọng trách trên vai mà cùng Lam Vân đi đến chốn thâm sơn cùng cốc đây?

Vì thế, đến tận hôm nay, hắn vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi ấy, may thay Lam Vân vẫn chưa hỏi lại? Điều này làm hắn thở phào một tiếng, nhưng lại có một nỗi thất vọng khó tả.

“Đệ nói nước Chu có biến động không hẳn là xấu, rốt cuộc có ý gì?” Sở Hồng có chút tức giận nhìn chằm chằm Sở Tuyệt đang thất thần, lạnh lùng lên tiếng.

Sở Tuyệt cúi đầu thu lại tâm tư rồi mới ngẩng đầu đáp: “Chinh phạt Đại Nguyên thật ra không hẳn là chuyện khó khăn, thần đệ có tự tin tuyệt đối không cần đến năm năm, nhất định đánh tan nước Đại Nguyên.”

Sắc mặt Sở Hồng tốt hơn một chút, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, đợi Sở Tuyệt nói tiếp.

“Lúc đầu, khi thần đệ cùng hoàng huynh bàn đại kế cũng đã từng nói, điều kiện tiên quyết là nước Chu không phát động binh mã với nước ta, nhưng khả năng xảy ra chuyện như vậy là cực kỳ thấp. Hoàng đế nước Chu cũng không phải kẻ tầm thuờng, ngược lại, hắn rất thông minh lại dũng mãnh, dã tâm bừng bừng. Đệ không tin một hoàng đế thông minh như vậy sẽ phạm phải sai lầm thế này, ngay cả một vị thái tử giỏi giang để kế vị cũng không có?”

Nói đến đây, sắc mặt Sở Hồng lại trở nên hung ác nham hiểm: “Ý đệ muốn nhấn mạnh là cục diện hiện giờ của nước Chu là hỏa mù do lão hồ ly dùng hết sức lực để tạo ra? Sau khi nước Chu đồng ý việc đưa công chúa Chiêu Binh gả đến nước Sở hòa thân, vẫn giữ vững không thay đổi cách làm của mình?” Nếu là Bạch Sơ Nguyệt trước đây thì có lẽ hắn vẫn sẽ có chút kiêng kỵ cách làm này. Nhưng nếu là Bạch Sơ Nguyệt sau này, hắn biết rất rõ, nước Chu không hề chừa lại nước cờ cuối cùng nào.

Sở Tuyệt gật đầu: “Vấn đề mà phụ hoàng có thể suy nghĩ đến, hoàng đế nước Chu nhất định cũng có thể.”

“Nếu như giống với suy nghĩ của đệ, nước Chu còn lưu lại nước cờ sau cùng, chỉ đợi chúng ta tấn công nước Đại Nguyên liền phát động binh mã chinh phạt nước ta. Lão hồ ly nước Chu kia sao có thể vì chuyện hủy bỏ hôn ước hay chuyện công chúa Chiêu Bình bị coi thường, thậm chí bị khinh miệt mà để công khuy nhất quỹ *? Hiện nay, biên giới nước Chu có động tĩnh bất thường, chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế...”

(*) Công khuy nhất quỹ: việc sắp thành mà lại hỏng, thất bại trong gang tấc.

Sở Tuyệt đột nhiên im bặt, bởi vì trong đầu hắn chợt loé lên lời Quốc sư vừa nói: “Bạch Sơ Nguyệt nghịch thiên cải mệnh, đã làm số mệnh thay đổi...”

“Hoàng huynh?” Sở Tuyệt thấy hắn đột nhiên ngẩn ngơ, lên tiếng nhắc nhở.

Sở Hồng giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, kinh hãi lùi lại một bước.

Sở Tuyệt thấy hắn giống như bị đả kích rất lớn, mi tâm cau lại: “Hoàng...”

Sở Hồng phất tay ngăn lại lời của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi lui xuống đi, trẫm muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút.” Bạch Sơ Nguyệt cùng Quốc sư, bên nào cũng cho mình là đúng, ai cũng có lý, hắn nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, thật cẩn thận.

Sự tình liên quan đến giang sơn tổ nghiệp do tổ tiên để lại, hắn tuyệt đối không thể lại nhượng bộ, nuôi ong tay áo.

Nếu như là Bạch Sơ Nguyệt, hắn nhất định không bỏ qua cho nàng ta, nhưng nếu như là Lam Vân... Ánh mắt Sở Hồng trở nên lạnh lẽo, bất kể là ai cũng không thể tổn hại đến giang sơ xã tắc của hắn, cho dù người đó có là ai!