Ở trong Khánh vương phủ, đám thị thiếp bọn họ đều câm như hến, không ai dám có tâm tư gì, ngồi đơn độc trong căn phòng trống cũng không hề dám oán trách, đố kị.
Hoàng thượng đăng cơ lên làm hoàng đế, những người cũ theo bên cạnh hoàng thượng như1bọn họ, tuy rằng đều được phong làm quý nhân, Lưu Thị lại được phong làm Thánh Nguyên hoàng hậu, độc sủng có một không hai khắp hậu cung cả mười năm.
Sau khi hoàng thượng đăng cơ, Lưu Thị kia nếu không phải bởi vì ba lần sảy thai liên tiếp mà8bắt buộc phải miễn canh tránh thai cho bọn họ, thì họ làm sao có thể sinh hạ công chúa, hoàng tử, tấn phong lên làm phi? Cho dù như thế, nhưng mười năm khó khăn và khổ sở đó, chỉ có bản thân họ mới biết được.
Lưu Thị độc sủng hậu2cung mười năm, bọn họ chỉ có thể cúi đầu không thể làm gì, e là cho dù mang thai long chủng, giữ hay không giữ cũng chỉ là một câu nói của Lưu Thị mà thôi.
Không dám tranh sủng, không dám tranh vị, còn phải sáng chiều đi thỉnh an Lưu4Thị.
Sau khi Lưu Thị chết, bọn họ như được sủng ái, tưởng rằng có thể giữ lại được chút hi vọng thì bất chợt kinh ngạc nhận ra, người khiến bọn họ sợ hãi nhất không phải là Lưu Thị chèn ép họ mười ba năm, mà là hoàng thượng.
Hiện nay trong triều đình hậu cung, hoàng thượng một mình nắm giữ quyền lực, muốn ai sống, người đó phải sống, muốn ai chết thì kẻ đó phải chết.
Hậu cung yên lặng năm năm rồi, nhưng lại chỉ có năm năm thôi.
Cả hai vị trí thái tử, hoàng hậu đều trống!
Ai có thể làm hoàng hậu, thì hoàng tử của người đó đương nhiên sẽ thành chủ của Đông Cung, loại cám dỗ chí mạng này, ai có thể chống cự được chứ? Ai không muốn?
Nhưng muốn thì muốn, vẫn phải từ từ từng bước. Còn chưa đợi bọn họ có động tĩnh gì, hoàng thượng đã giáng Lương phi, bọn họ đều hiểu, đây là cảnh cáo của hoàng thượng.
Bà không biết Mai phi và Ninh phi nghĩ thế nào, dù sao bà vẫn sợ hãi, bà muốn đợi thêm vài năm nữa, nhưng... nhưng ông trời không đợi bà, thế nào lại sinh ra một phế vật hữu dũng vô mưu, chỉ biết ngang ngược tàn nhẫn này.
Bây giờ, không muốn cũng không được nữa rồi, không muốn thì chỉ có con đường chết.
....
Đêm đã khuya, chủ tử ở các cung đều đã lên giường đi ngủ, các cung điện cũng quay về với vẻ bình yên. Ngoài trừ cung nhân thái giám trực đêm ra thì chỉ nhìn thấy cấm vệ cảnh giới đang đi tuần tra, hoàng cung được bảo vệ nghiêm ngặt vô cùng.
Đêm tối yên tĩnh đột nhiên sáng lên, cấm quân tuần tra nhìn thấy ánh sáng đỏ rực trên vùng trời cách đó không xa, sắc mặt nghiêm lại, một bên phái người đi bẩm báo điều người xuống, một bên phái người nhanh chóng chạy đến hướng phát hỏa.
Lúc này, có không ít thái giám cung nhân trong ca trực đêm phát hiện ra ánh lửa. Bọn họ đều kinh hoàng kêu gào lên: “Cháy rồi, cháy rồi.”
Những tiếng gào thét đã phá vỡ sự bình yên của hậu cung này, chủ tử của các cung vốn đang ngủ say cũng hoảng hồn bật dậy.
Nguyệt Thanh Cung của Đại công chúa cháy rồi.
Bọn họ chỉ nhìn thấy ngọn lửa hung dữ được sự trợ giúp của những cơn gió lạnh bùng lên nhảy múa trên bầu trời Nguyệt Thanh Cung.
Nhìn thấy lửa cháy mạnh như vậy, quả thật là vô cùng đáng sợ. Ngay cả Vân Du Cung ở kế bên Nguyệt Thanh Cung cũng đều hoảng hốt lo sợ, ba vị công chúa tóc tai bù xù được vây trong đám cung nhân để chạy ra ngoài, đều vô cùng kinh hoảng.
Những cấm quân trực ca dẫn đầu đoàn thái giám cung nữ đi cứu hỏa, nhưng lửa cháy quá mạnh. Mặc dù đã cố hết sức để dập lửa, nhưng ngoại trừ hai tiểu thái giám đứng canh gác ở ngoài cửa được cứu ra ngoài thì không ai có cách nào nhảy vào trong cứu người được.
Cách trùng trùng biển lửa, chỉ nghe thấy tiếng kêu bi thương, tiếng gào rít, tiếng kinh hô và tiếng khóc thút thít truyền ra từ trong đống lửa.
“Mộng Nhi... Mộng Nhi...”
“Đại công chúa...”
Nghe thấy tiếng kêu gào thê thảm kia, cảm xúc của Ngọc phi gần như kích động đến điên cuồng. Nếu như không phải thái giám cung nữ liều chết giữ chặt lại, chỉ e Ngọc phi sốt ruột thương con gái thật sự đã bất chấp tất cả lao vào trong để cứu Đại công chúa rồi.
Đợi đến khi lửa được dập tắt thì đã gần giờ Tý. Những gì có thể cháy trong Nguyệt Thanh Cung đều đã bị đốt thành tro tàn, người trong cung điện không một ai có thể sống sót trở về, bao gồm cả Đại công chúa Nguyên Mộng Trân.
Ngọc phi nhìn Nguyệt Thanh Cung đã bị hóa thành tro tàn, lại nhìn những cái thi thể bị thiêu thành màu đen đang được cấm quân bê ra ngoài, bà không thể chịu đựng nổi sự kích động này nữa, hai mắt trợn trắng lên lập tức ngất xỉu đi.
“Nương nương... Thái y...”
Tại hiện trường lại là một cảnh hỗn loạn.
Nguyệt Thanh Cung phát hỏa, Đại công chúa và tất cả nô tài cung nữ trong Nguyệt Thanh Cung không một ai chạy thoát. Nghe thấy tin tức này, Ninh phi ở Thu Ninh Cung và Mai phi ở Giáng Mai Cung đều cảm thấy vô cùng kinh hãi. Sau khi bình tĩnh lại, hai người híp mắt lại nghĩ: sự việc dường như có chút gì đó không bình thường.
Lúc tin tức truyền đến chỗ Thi Tề thì Khánh Đế đã ngủ say rồi.
Xét thấy sự việc quả thật rất quan trọng, ông ta vẫn quyết định đi vào trong điện bẩm báo lại chuyện này cho Khánh Đế.
Lúc nghe tin Nguyệt Thanh Cung bốc cháy đốt tất cả thành tro bụi, Đại công chúa cùng với nô tài cung nữ đều không thể chạy thoát, hàng lông mày Khánh Đế liền cau lại.
Thi Tề nhìn thấy vậy, theo bản năng cúi thấp đầu thêm một chút nhưng vẫn tiếp tục nói: “Thái y nói Ngọc phi nương nương bị kích thích quá độ, máu xông lên não ngất xỉu đi rồi nhưng không có vấn đề gì quá lớn.”
“Kêu Triệu Nhân Minh lăn đến đây gặp trẫm.”
Khánh Đế đứng dậy, các thái giám cung nhân bên cạnh vội vàng tiến lên giúp ông ta mặc quần áo.
Thi Tề cúi người nói: “Triệu Chỉ Huy Sứ đã ở ngoài điện thỉnh tội rồi.”
Nguyệt Thanh Cung là cung điện nơi Đại công chúa ở. Bình thường, Đại công chúa trầm lặng ít nói, các cung nhân nô tài trong Nguyệt Thanh Cung cũng đều là người do Ngọc phi đích thân sắp xếp, làm sao có thể đột nhiên cháy được? Hơn nữa ngay cả cấm quân cũng không cứu nổi vụ hỏa hoạn này, ông ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy Nguyệt Thanh Cung bốc cháy, quả thật có chút không bình thường.
...
Trong Quỳnh Ngọc Cung, Ngọc phi vừa mở mắt ra, con ngươi mơ màng ngơ ngẩn một chút rồi mới cất giọng the thé: “Mộng Nhi, Mộng Nhi của ta. Cát Tường, mau, mau đi gọi Đại công chúa đến gặp bản cung, đi mau...”
Cát công công đang ở một bên quỳ thẳng tắp trước giường, đau xót gọi: “Nương nương... người... người nén bi thương...”
Theo tiếng kêu của Cát công công, khuôn mặt tất cả các cung nhân nô tài đứng đó đều lộ vẻ đau xót, quỳ xuống hô nương nương nén bi thương.
Ngọc phi run rẩy thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa, thảm thiết khóc nức nở: “Mộng Nhi của ta...”
Ngoài điện truyền đến một tràng dài tiếng thông báo liên tục: “Mai phi nương nương đến! Ninh phi nương nương đến! Đan phi nương nương đến! Lương quý nhân đến! Vương quý nhân đến...”
Mai phi và Ninh phi dẫn một vài phi tần quý nhân có địa vị tương đối cao trong hậu cung đến đây.
Nhìn thấy Ngọc phi đang khóc lóc thảm thiết trong nội điện, Mai phi và Ninh phi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng bước lên một bước vỗ về an ủi.
Nhưng sự an ủi của bọn họ lại chỉ khiến Ngọc phi khóc lên khóc xuống, lại càng thêm đau khổ mà thôi.
Mãi đến khi...
“Hoàng thượng giá đáo!”
Ngoại trừ Ngọc phi đang thống khổ ra thì tất cả phi tần ở đó đều vội vàng lui ra hai bên rồi xoay người thỉnh an với người mới đến: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
Sắc mặt Khánh Đế lạnh lùng, sải bước tiến vào. Ông ta không thèm quan tâm đến các phi tần thỉnh an mà đi thẳng đến phía trước giường.
Ngọc phi nhìn thấy ông ta thì như người bị đuối nước gặp được cọng rơm cứu mạng. Bà nhảy bổ vào lòng ông ta, khóc lóc bất chấp hình tượng: “Hoàng thượng...”
Khánh Đế ngồi xuống giường, sắc mặt trì trệ: “Trẫm đã ra lệnh cho Triệu Nhân Minh điều tra vụ cháy ở Nguyệt Thanh Cung rồi.”
Ngọc phi gào khóc: “Hoàng thượng, người nhất định phải điều tra rõ rốt cuộc là ai hại chết Mộng Nhi của thiếp, phải băm kẻ đó ra làm trăm nghìn mảnh.”
Tất cả các phi tần ở đó nghe thấy Ngọc phi không thèm che giấu thù hận điên cuồng như vậy thì trong lòng mọi người đều giật thót một cái, trong lòng thầm suy đoán, không lẽ thật sự có kẻ rắp tâm mưu hại Đại công chúa hay sao?