Phượng Kinh Thiên

Chương 260: MỈM CƯỜI VUI VẺ (2)

Nàng không cách nào tưởng tượng được, nếu có một ngày khả năng tiên tri của nàng không còn nữa, ưu thế của nàng không còn nữa, giấc mơ của nàng cũng không còn nữa... Không! Bạch Sơ Nguyệt nàng tuyệt đối không cho phép.

Trên sân săn bắn, Lam Vân đi theo long liễn* đến nơi, đã có bách quan văn võ, cáo mệnh phu nhân, nữ quyền và thiên1kim đứng chờ từ sớm. Tất cả cùng nhau đồng loạt quỳ xuống, tiếng thỉnh an đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp trong đoàn người đông đảo đó, vang thấu trời xanh.

(*) Long liễn: xe chuyên dùng dành cho hoàng thượng.

“Chúng thần tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Nghe thấy tiếng thỉnh an khiến cho màng nhĩ có chút đau nhức này,8đuôi mày Lam Vân nhướng lên, những người này không sợ dọa cho những thú săn trong khu vực săn bắn phủ kín tuyết này chạy mất hay sao?

Sau đó, nàng mới biết, mặc dù nói là săn bắn ba ngày nhưng trên thực tế trò chơi chính của lần đi săn này lại nằm ở ngày mai. Buổi chiều hôm nay chỉ là hoạt động làm ấm người, buổi2tối là yến tiệc, tối ngày mai là luận công ban thưởng, sáng hôm sau là quay về cung.

Sở Hồng bước xuống long liễn, đi đến bảo tọa trên đài quan sát, sau đó xoay người lại, giơ hai tay lên cất cao giọng nói: “Chúng khanh bình thân.”

“Tạ hoàng thượng!”

Nửa canh giờ sau, khi Lễ quan tuyên chỉ xong, buổi săn bắn mùa đông chính thức bắt đầu.

Buổi săn4bắn mùa đông năm nay, trừ việc hoàng đế đem theo Hiền phi gần đây được sủng ái ra, không một phi tần nào trong hậu cung có may mắn được đi theo, ngay cả hoàng hậu nương nương dường như cũng bởi vì chuyện của thái hậu mà an phận hơn nhiều.

Cho nên, bên cạnh hoàng đế giờ đây hình thành một cục diện khiến cho tất cả mọi người ở bãi săn đều cảm thấy rất kì lạ, khó mà đoán được.

Hoàng đế ở chính giữa, người đầu tiên bên phía tay trái không ai khác chính là Chiến vương, năm nay có thêm một Chiến Vương Phi, nhưng người ngồi bên phải vậy mà lại là Quốc sư, sau đó mới đến vị Hiền Phi được sủng ái. Sắp xếp vị trí như vậy, thật là ý tứ sâu xa, khiến cho người khác suy nghĩ không ngừng.

Dưới bãi săn, đã có người bắt đầu bước ra hiến một chút tài nghệ rồi!

Những người này đều là người được chọn để tham gia buổi săn bắn mùa đông năm nay. Nói rằng bước lên sân hiến tài nghệ chi bằng nói muốn hoàng thượng quen mặt trước, nhưng bởi vì buổi so tài chân chính vào ngày mai, mà buổi thi thố chiều hôm nay ít nhất cũng sẽ giữ lại ba phần thực lực.

Sở Hồng nhàn nhạt nhìn từng người một bước lên báo họ tên, gia tộc rồi sau đó thể hiện một chút võ cước hư hư thực thực bên dưới, lại dường như không nhìn thấy có rất nhiều kẻ tự cho bản thân cẩn thận, kín kẽ liếc mắt sang bên tay phải của hắn.

Hắn nhìn Lam Vân một cái, thấy Lam Vân bình thản như không rồi lại liếc mắt qua Bạch Sơ Nguyệt, ánh mắt có chút thâm trầm.

Hắn biết bản thân làm như vậy là đang mạo hiểm, tuy nhiên trong lòng hắn việc kết minh giữa nước Chu và nước Sở vẫn có chút khả năng, nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện lớn, vậy mà hắn lại làm như đang nhượng bộ.

Đương nhiên, bản thân hắn hiểu, hắn đưa ra quyết định như vậy, cũng không hoàn toàn vì Quốc sư. Hắn có rung động đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể buông bỏ Lam Vân. Nếu đã không cách nào buông bỏ, hắn chỉ có thể cố gắng tìm một vị trí để Lam Vân tồn tại.

Thân là hoàng đế, việc quan trọng nhất là phải bình đẳng, bất kể là triều đình hay hậu cung, là biên quan hay các địa phương, đều cần phải bình đẳng.

Cố chấp gả Sở Cửu Nhi sang nước Chu, tuy rằng là tốt cho đại cục, nhưng thật ra là lại vì hắn không thể cân bằng trong việc đối nội.

Thái hậu là người sinh ra hắn, Cửu Nhi và Thất đệ là đệ đệ và muội muội cùng một mẹ với hắn, nếu như hắn chọn nước thì sẽ mất nhà, có được đại cục thì lại mất đi hai chữ nhân hiếu.

Thống nhất thiên hạ là chí hướng cũng là dã tâm của hắn, nhưng chuyện này không phải là một sớm một chiều thì có thể thành hiện thực được.

Hắn sẽ không phạm sai lầm giống như hoàng đế Nguyên Hạo Thiên của nước Đại Nguyên kia. Muốn thống nhất thiên hạ, quan trọng nhất là dân chúng và quan viên cùng quân vương của nước Sở đều bình đẳng ổn định, như vậy liền có thể đạt được đại sự.

Còn về nước Chu... Ánh mắt Sở Hồng nhàn nhạt liếc qua người Chiến vương phi bên tay trái. Vị Chiêu Bình công chúa này cũng đã trở thành Chiến vương phi của nước Sở, nước Chu cho dù có không bằng lòng thì cũng phải xem xét lại một chút về được và mất.

“Woah, tốt, thân thủ tốt...”

“Một bước xuyên tâm, lực cổ tay thật mạnh mẽ.”

Từng tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên, kéo Sở Hồng trở lại hiện tại. Sắc mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt chăm chú vào bãi săn, sau đó híp mắt lại. Trên bãi săn, một bóng dáng mặc khôi giáp đang nhanh chóng leo lên lưng ngựa mạnh mẽ giương cung bắn tên, mũi tên xuyên qua hồng tâm, bách phát bách trúng.

Hắn nhìn về phía Tiểu Mạc Tử, Tiểu Mạc Tử nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Người này không có tên gia tộc.” Cách quá xa, người này lại mặc áo giáp dày, vốn không thể nhìn rõ đó là ai.

Sở Hồng liếc nhìn Chiến vương một cái, thấy hắn chăm chú nhìn không lên tiếng, ánh mắt cũng đang hướng về người trên sân bắn kia.

Lam Vân đương nhiên cũng không thể không lưu ý. Thực tế, nàng cũng đã xem không ít tuyển thủ ra sân làm ấm người, biểu hiện đều khá đúng với quy củ, không xuất sắc quá cũng không bình thường quá, khống chế mức độ rất vừa phải.

Còn người này, lại không hề báo tên gia tộc khi lên sân, hắn cưỡi một con tuấn mã màu nâu tiến vào, không nói hai lời, kéo cung vô cùng khí thế, rút mũi tên sau lưng, dùng đủ các góc độ và đủ các tư thế để kéo cung liên tiếp.

“Tốt...”

“Lại trúng...”

“Quả thực là bách phát bách trúng.”

“Bắn tên không trật một lần. “

“Người này là ai?”

Không ít quan văn và quan võ trên đài quan sát không kìm được mà kích động lên tiếng.

Các tiểu cô nương yêu kiều như hoa như ngọc cũng đều nhìn vào bóng dáng như phát ra ánh sáng trên sân bắn kia, trong con ngươi óng ánh nước, hai má ửng hồng.

Lam Vân liếc nhìn hai lần, trong lòng nở ra một nụ cười. Từ xưa mỹ nhân yêu anh hùng, hơn nữa các mỹ nhân đến tham gia buổi săn bắn mùa đông này vốn là đến để chọn hôn phu, khó khăn lắm mới xuất hiện được một người ưu tú như vậy, trong lòng nhộn nhạo cũng không phải chuyện lạ.

Tất cả mọi người đều cho rằng, người đang phát sáng trên sân bắn kia có đến tám chín phần là một trong mười người mới lần đầu tham gia buổi săn bắn mùa đông năm nay.

Xoạt! Người đó lại biểu diễn một màn biểu diễn đặc sắc khiến cho tất cả mọi người đều kích động đến phát điên.

Ba tên cùng xuất phát!

Kết quả không bất ngờ, ba mũi tên cùng trúng hồng tâm!

“Woah...” Giọng nói kích động.

“A...” Cũng là giọng nói kích động như vậy.

Trên mặt Sở Hồng mang theo ý cười, tuy chưa từng lên tiếng khen ngợi, nhưng rõ ràng người này đã khiến hắn ấn tượng sâu sắc rồi.

Sở Tuyệt nhìn người trên sân bắn, gương mặt lạnh nhạt cũng âm thầm hiện lên chút tán thưởng.

Người đó cưỡi ngựa đi về phía đài quan sát, bóng dáng các thị vệ phòng thủ khẽ nhúc nhích, sắc mặt có chút đề phòng.

Nhưng người đó lại chẳng hề nhìn về phía bọn họ đang phòng bị mà đưa tay lấy mũ giáp trên đầu xuống, mũ giáp không chút khách khí rơi vào tay một trong số các thị vệ. Sau đó, người này oai hùng bước xuống từ lưng ngựa, trực tiếp đi về phía đài quan sát.

Tất cả mọi người đều sững sờ, ngơ ngác không nhúc nhích, ngây ngẩn đến mất hồn, đồng loạt nghẹn họng nhìn trân trối.

Bởi vì, người này thế mà... thế mà lại là tiểu vương gia Sở Nghị nổi tiếng ăn chơi.

Lam Vân đột nhiên nở nụ cười, đây là chuyện ngược đời đến mức nào chứ, tất cả đều ngây ngẩn rồi ư?

Thực ra, trong lúc Sở Nghị bước từ lưng ngựa xuống rồi đi thẳng về vị trí của mình, khóe mắt hắn đã âm thầm liếc nhìn Lam Vân. Hắn thấy lam Vân nhìn mình nở nụ cười, sắc mặt Sở Nghị ửng hồng có chút quẫn bách cúi mặt xuống, nhưng một lát sau, hắn lại ngẩng đầu lên, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi xuống vị trí của mình.

Hắn hoàn toàn không để ý đến ba người ngây ra như phỗng đang muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài kia.

Bọn họ không phải kinh ngạc vì một màn để lộ thân thủ vô cùng bất ngờ của hắn, thực tế, ba người bọn họ đều biết tiễn pháp của A Nghị rất giỏi, bọn họ ngây người như phỗng là bởi vì hành động của hắn.

Ba người tỉnh táo lại, sáu con mắt nhìn về phía Sở Nghị chỉ có ba chữ: ngươi điên rồi?

Sở Nghị cũng cảm thấy bản thân thật sự điên rồi! Hơn nữa còn biết rõ bản thân điên, nhưng lại cảm thấy sự điên loạn của hắn có thể khiến cho Lam Vân nở một nụ cười, rất đáng!

Cuộc tỉ thí vẫn tiếp tục diễn ra theo quy củ, sau Sở Nghị tất cả mọi người đều nhộn nhạo, những người lên sàn phía sau, không ai có gì đặc sắc cả.

Bởi vì, sự quấy rối của Sở Nghị đã giành hết sự chú ý của tất cả mọi người.

Điều này khiến cho các vương tôn công tử đến tuổi muốn vào triều làm quan thể hiện quyền cước đều có cảm giác như bị một quyền thật nặng đánh tới, thế nhưng lại không cách nào đánh trả lại được.

Sở Nghị là ai?

Cha hắn và tiên hoàng là huynh đệ ruột thịt. Hắn và Sở Hồng, Sở Tuyệt là đường huynh đệ quan hệ thân thiết.

Tiểu vương gia này tuyệt đối không cần tranh giành gì, mọi thứ đều đã đặt ở trước mắt hắn rồi.

Vốn dĩ, mọi người đều cho rằng hắn chỉ là tiểu vương gia ham mê ăn chơi, chỉ biết làm xằng làm bậy. Vả lại, trên hắn có huynh trưởng, tước vị vương phủ này cũng không đến lượt hắn.

Nhưng hôm nay, hắn lộ ra thân thủ, chỉ dựa vào bản lĩnh này, hoàn toàn có thể lên chiến trường và sau một thời gian, hoàn toàn có thể giành lấy một tước vị cho bản thân.

Đúng như Lam Vân nghĩ, sự lội ngược dòng của hắn khiến tất cả mọi người như mù mắt.

Thế là, thời gian một buổi chiều kết thúc trong một bầu không khí im lặng đến kì lạ.

Thực ra, nếu không phải do sự quấy nhiễu của Sở Nghị, cuộc so tài theo tục lệ cũ buổi chiều thực là buồn tẻ vô cùng bởi năm nào cũng xem, năm nào cũng như vậy, không có gì mới mẻ cả.

Nhưng năm nay đã khác rồi!

Điều này cũng khiến cho buổi đốt lửa trại tối nay trở nên vô cùng long trọng, ánh mắt những vị phu nhân đặc biệt tới để chọn con rể đều sáng lên, tâm tư nhanh nhạy.

Ánh mắt của các vị thiên kim cũng theo đó mà lấp lánh, tâm tư nhiều biến chuyển.

Điều này khiến cho tính chất của việc hiến nghệ đẹp đẽ theo lệ cũ của các thiên kim cũng thay đổi theo.

Một ngọn lửa cháy lên uyển chuyển như một con địa long, trên bề mặt là những giá xiên thịt dê nướng thơm ngào ngạt, rượu ngon cũng được làm ấm bởi cái lò bên cạnh.

Lam Vân nhíu mày nhìn thẳng, lần đầu tiên cảm thấy bản thân làm hòa thượng không tốt chút nào, nói ra, đã lâu rồi nàng chưa được ăn thịt.

Lại âm thầm cúi đầu nhìn cơ thể gầy yếu xanh xao này của mình, nàng nhắm mắt lại, cuối cùng thở dài đi đến một góc khá là yên tĩnh ngồi xuống. Mắt không thấy thì tâm không phiền, hơn nữa, nàng không thể cho người khác cơ hội, cá đã mắc câu làm sao có thể không đi theo dây câu mà rơi vào chén của nàng chứ?

Lúc nhìn thấy Lam Vân nhìn thịt dê nướng mà nhíu mày nhắm mắt lại, Sở Tuyệt bên cạnh khe khẽ nhíu mi, sau đó liếc nhìn Chiêu Bình công chúa bên cạnh mình một cái.

Cả ngày hôm nay, Chu Lam Nhi chẳng có tâm tư gì. Nước Sở thật sự là ức hiếp nước Chu nàng quá đáng, bản thân nàng đã gả qua đây, vậy mà lại thoái hôn với nước Chu, như vậy thì mặt mũi nước Chu nàng để ở đâu chứ?

Vốn nàng cũng không muốn đến, nhưng nàng lại cũng không thể không đến. Một là trên danh nghĩa, nàng đã là Chiến vương phi rồi nên nhất định phải đến. Hai là, bây giờ nàng càng ngày càng tin chắc rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng rời khỏi nước Sở, nàng tuyệt đối không thể để Sở Tuyệt động vào nàng. Chính vì vậy, nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà Sở Tuyệt đã giao.

Một mùi hương quyến rũ bay đến, theo đó là một giọng nói dịu dàng thanh thoát: “Bản cung biết Quốc sư là người xuất gia, không thích những chuyện như vậy, cho nên bản cung đã sai người chuẩn bị vài món điểm tâm chay.”

Một hàng cung nữ đem những món điểm tâm nhỏ tinh xảo bày lên.

Lam Vân vội vàng đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nương nương có lòng rồi, tiểu tăng nào dám nhận.”

Bạch Sơ Nguyệt vội phất tay: “Quốc sư không cần khách khí, mời ngồi.”

Lam Vân lại ngồi xuống lần nữa, bình tĩnh, điềm đạm.

Bạch Sơ Nguyệt nhìn Lam Vân, thở dài nói: “Quốc sư là cao tăng đắc đạo, Phật pháp vô biên, không biết Quốc sư có biết được nỗi phiền muộn trong lòng bản cung không?”