Phượng Kinh Thiên

Chương 249: ĐỔ DẦU VÀO LỬA (1)

Bên ngoài là cảnh hỗn loạn vô cùng, cấm quân được điều động, phối hợp tuần tra cùng quan binh Thuận Thiên Phủ. Khó khăn lắm bọn họ mới lần tìm được nơi ẩn náu của Vinh tiểu công tử, nhưng không1hề tìm thấy Quốc sư đâu, ngược lại bọn họ lại bắt gặp tư tình của Cửu công chúa và Dã Lang tướng quân, bảo sao không hỗn loạn cho được?

Việc này khiến cho những quan binh tham gia tìm kiếm đều8chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng bọn họ không ngừng cầu trời khấn Phật, van xin đừng để mình bị diệt khẩu, chết oan chết uổng lúc nào không hay.

Phúc công công hiểu rõ mình phải dẫn cấm quân đi2tìm Quốc sư, vì thế sau khi rời khỏi biệt viện, ông phái một người vào cung bẩm báo lại chuyện của Cửu công chúa cho hoàng thượng, bản thân tự dẫn số người còn lại đi Chiến Vương Phủ.

Sự thật đã4chứng minh, suy đoán của Phúc công công đã sai rồi, bởi sau khi nghe thấy lời ông ta, Sở Tuyệt chỉ lạnh lùng nói chuẩn bị ngựa, ngay sau đó liền đi thẳng ra khỏi phủ. Phúc công công còn chưa kịp phản ứng thì Sở Tuyệt đã đi mất rồi. Ông chỉ kịp nhìn thấy tấm áo khoác đen tuyền ánh kim của Chiến vương tung bay trong gió tuyết bão bùng đêm khuya.

“Tả đại nhân, người tiếp tục dẫn quân đi dò tìm tung tích Quốc sư.”

Không đợi Tả đại nhân trả lời, ông ta đã vội vàng ra lệnh cho bốn tên thái giám khiêng kiệu: “Nhanh, hồi cung nhanh.”

Nhìn Phúc công công vội vàng lên kiệu đi về phía hoàng cung, mấy người cấm quân ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau. Rõ ràng Phúc công công phụng mệnh hoàng thượng dẫn bọn họ đi tìm tung tích của Quốc sư mà, sao giờ ông ta lại tự chạy mất rồi? Vậy bây giờ bọn họ tiếp tục tìm hay nên về phủ đây?

“Tả đại nhân, người dẫn quan binh phủ nha đi tìm kiếm ở ngoại thành, mạt tướng sẽ dẫn người đi tìm trong nội thành.” Phó tướng cấm quân nói.

Những người sống ở ngoại thành đều là dân chúng bình thường, còn sống trong nội thành lại là vương công đại thần. Tả đại nhân nghe hắn nói thế thì rất cảm kích, liên tục nói vâng.



Hoàng cung, Từ Diên Cung.

Thường ngày, vào khoảng thời gian này, Vinh thái hậu đã đi ngủ sớm rồi, nhưng hôm nay đêm đã khuya lắm rồi mà bà vẫn còn ở trong Phật đường, tay mân mê sợi Phật châu. Trác ma ma cung kính buông mắt đứng hầu hạ bên cạnh.

“Khởi bẩm chủ tử, nô tài có chuyện muốn bẩm báo.” Người vừa cất giọng the thé này là một người hầu cũng đã có tuổi.

Trong mắt Vinh thái hậu vụt qua một tia sáng nhưng bà vẫn không lên tiếng.

Trác ma ma đi ra ngoài, một lát sau đã quay trở lại Phật đường. Bà khom người nhỏ giọng bẩm báo sự việc vừa xảy ra bên ngoài cung vào tai Vinh thái hậu.

Vinh thái hậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, trên mặt cũng nhoẻn ra một nụ cười.

Trác ma ma ngừng một lát rồi bẩm báo tiếp những lời bà chưa nói hết: “Hoàng thượng đã hạ lệnh tìm kiếm tung tích Quốc sư trong toàn thành. Không chỉ có thế, ngay cả... vương gia cũng phái Bạch Lang đi rồi.” Hoàng thượng và vương gia thậm chí còn coi trọng Quốc sư hơn cả dự đoán. Mới không thấy hắn có một canh giờ thôi mà đã vội vàng tìm kiếm khắp thành.

Tâm trạng vui vẻ của Vinh thái hậu lại xấu đi, nụ cười mỉm nở trên môi cũng lập tức biến mất, khuôn mặt bà trở nên u ám.

Nhưng không đợi bà kịp lên tiếng, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào huyên náo khiến sắc mặt bà càng xấu hơn.

Một tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới, đứng bên ngoài cao giọng bẩm báo: “Khởi bẩm thái hậu, hoàng thượng đang... đang đi đến Phật đường.”

Vinh thái hậu đứng bật dậy, sợi Phật châu trong tay đứt “phựt” một tiếng, hạt châu rơi xuống lăn lông lốc dưới đất.

Tiểu thái giám đứng bẩm báo bên ngoài liền câm như hến, hắn thậm chí còn không dám thở mạnh.

Trác ma ma tiến lên phía trước đỡ bà, Vinh thái hậu sải bước ra khỏi Phật đường. Vừa đi ra ngoài, bà đã gặp ngay Sở Hồng cũng đang sải bước vội vàng xông vào, sau lưng hắn còn có một đám thái giám cung nữ hầu hạ trong Từ Diên Cung. Xem ra, hắn đã sốt ruột đến mức không đợi nổi người đến truyền tin nữa rồi. Thấy hoàng thượng như thế, trong lòng Vinh thái hậu có chút sợ hãi bất an.

“Tất cả lui ra hết đi.” Sở Hồng phất tay, đám nô tì thái giám kinh hoảng, sợ hãi lui xuống dưới.

Trong đại điện chỉ còn lại hai mẹ con, ngoài ra còn có Trác ma ma – người đang dìu đỡ Vinh thái hậu đứng vững.

Hơi thở của Vinh thái hậu run rẩy, bà tức giận chỉ thẳng vào mặt Sở Hồng và mắng: “Trong mắt con còn có mẫu hậu này nữa hay không? Cho dù có là hoàng đế thì con vẫn là đứa trẻ ta mang thai suốt mười tháng sinh ra. Việc gì lại khiến con có hành vi không chừng mực như này?”

“Mẫu...”

Lúc Sở Hồng chuẩn bị buông mắt nói lời xin lỗi thì bên ngoài vang lên tiếng nói vội vàng của Tiểu Mạc Tử: “Vương gia, vương gia, người cho phép nô tài đi bẩm báo đã...”

Sở Tuyệt không quan tâm đến sự ngăn cản của Tiểu Mạc Tử, hắn mạnh mẽ xông thẳng vào.

Vinh thái hậu lùi về sau một bước, mặt mũi trắng bệch như ma. Nếu không có Trác ma ma đỡ bà ngồi xuống chiếc giường phía trước thì có lẽ bà sẽ đứng không vững mất.

Bà thật không ngờ rằng, hai đứa con này của bà lại... lại thất lễ, không còn chừng mực như thế chỉ vì một tên tiểu hòa thượng. Việc này khiến người làm mẫu thân như bà làm sao chịu nổi đây?

Nếu... nếu bà thật sự giết chết Quốc sư rồi, có khi nào hai đứa con này sẽ hận mẹ ruột của chúng nó là bà luôn không?

Sở Hồng nhìn Sở Tuyệt xông thẳng vào cửa, sao hắn lại không phát hiện thì ra Thất đệ lại to gan ngang ngược như thế này nhỉ?

Rõ ràng biết hắn có mặt bên trong, thế mà Sở Tuyệt vẫn chẳng thèm quan tâm mà tự ý xông vào. Rốt cuộc hoàng đế như hắn có còn uy nghiêm trong lòng Sở Tuyệt nữa hay không? Cũng có lẽ, thật ra suy nghĩ của hắn đã thay đổi rồi, có một số việc cũng đã khác xưa, vốn hắn chẳng quan tâm mấy cái tiểu tiết nhỏ nhặt nhưng nay lại bắt đầu cảm thấy coi trọng chúng rồi sao?

“Các... các con... láo xược. Các con đều quỳ xuống hết cho ta.” Vinh thái hậu giận dữ vỗ “bộp” lên chiếc bàn bên cạnh, nghiêm khắc nói.

Lông mày Sở Hồng hơi nhíu lại nhưng hắn vẫn quỳ xuống, thản nhiên nói: “Mẫu hậu bớt giận.”

Sở Tuyệt đứng bên cạnh lại chẳng thèm quỳ xuống, không những thế, hắn thậm chí còn đứng thẳng lưng hơn. Sở Tuyệt nhìn Vinh thái hậu chằm chằm, gằn từng câu, từng chữ: “Hài nhi vào đây chỉ để hỏi mẫu hậu một câu thôi. Lam Vân có ở trong tay mẫu hậu không?”

Nghe thấy hắn chỉ gọi là Lam Vân chứ không phải Quốc sư, ánh mắt Sở Hồng khẽ lóe sáng.

“Con...” Trước mắt Vinh thái hậu tối sầm, ngón tay chỉ thẳng vào Sở Tuyệt run lên bần bật. Ngoại trừ một chữ “con” ra, bà không thể thốt thêm bất cứ lời nào nữa.

“Xin mẫu hậu hãy trả lời con, rốt cuộc Lam Vân có ở trong tay mẫu hậu không?” Cả khuôn mặt, ánh mắt và giọng nói của Sở Tuyệt đều rất lạnh lùng.

Dù đã giận dữ đến tột độ rồi, nhưng kì lạ là Vinh thái hậu lại thấy bình tĩnh hơn. Mặt mũi bà vô cảm nhìn Sở Tuyệt chằm chằm, gằn giọng nói: “Có thì sao mà không có thì sao?”

Sở Tuyệt quỳ sụp xuống, hai tay phủ xuống đất: “Nếu như có, vậy xin mẫu hậu hãy ban Lam Vân cho con, còn nếu như không có, vậy xin mẫu hậu hãy bỏ suy nghĩ muốn trừ khử Lam Vân đi.”

Lông mày Sở Hồng nhíu chặt nhưng hắn lại không lên tiếng. Đây đều là những lời hắn muốn nói, bây giờ Thất đệ đã nói ra rồi, đối với hắn cũng là một việc tốt. Mẫu hậu tuyệt đối sẽ không bao giờ ban một tên hòa thượng cho hắn đâu.

Cả người Vinh thái hậu mềm nhũn, cơ thể bà xụi lơ ngã lên bàn, cố gắng chống đỡ để ngồi vững.

“Cả đời này, hài nhi chỉ cầu xin có được hắn. Ngày hôm nay ở đây, hài nhi cầu xin mẫu hậu và hoàng huynh ban ơn, ban Lam Vân cho hài nhi.”

Mặt Sở Hồng buốt lạnh như sương giá. Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Tuyệt, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Thất đệ, đệ có biết mình đang nói gì không?” Hắn thật to gan, dám nói ra những lời như thế!

Vinh thái hậu đau khổ nhắm chặt mắt.

Sở Tuyệt chậm chạp ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn Sở Hồng, nói từng câu từng chữ rõ ràng mạch lạc: “Nhị ca có sự tôn quý của bậc đế vương, huynh đã có được tất cả, mà tiểu đệ lại mất hết tất cả, ngay cả trái tim cũng lạnh lùng đến tê liệt rồi. Bây giờ, tiểu đệ dùng hết tất cả những gì mình đã mất để xin Nhị ca ban cho một người. Đời này kiếp này, tiểu đệ chỉ xin Nhị ca một việc duy nhất, một người duy nhất này mà thôi, xin Nhị ca đồng ý.”

Sở Tuyệt run lên bần bật: “Đệ...” Hắn thật không ngờ, Thất đệ lại...