Phượng Kinh Thiên

Chương 247: NGƯƠI MUỐN THẾ NÀO? (2)

Tiểu Mãn Tử vừa mới đỡ Sở Cửu Nhi về phòng, bên ngoài đã truyền đến tiếng xe ngựa.

Vinh Định Ngạn cong khóe môi lên nghiền ngẫm: “Kịch hay bắt đầu rồi.”

Sở Nghị híp mắt nhìn lướt qua: “Mặc kệ các ngươi có muốn thử hay không, dù sao ta vẫn sẽ là người đầu tiên nếm thử món ngon.”

Vinh Định Ngạn liếc Sở Nghị một cái rồi nhíu lại lông mày,1sau đó hắn thở dài, thành tâm nhắc nhở: “Ngày mai Cửu Nhi liều mạng với ngươi là chuyện thứ yếu, chỉ sợ tên tiểu hòa thường này cũng sẽ tìm ngươi liều mạng đó.”

Nhiếp Trường Viễn nhún vai, tỏ vẻ rất lười nhác: “Người xưa có câu “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu“. Tên tiểu hòa thượng này quả là khiến lòng người ngứa ngáy, không nếm8thử mùi vị thực sự rất đáng tiếc.”

Ba người còn lại đều nhướng mày, Nhiếp Trường Viễn lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, nói: “Chỉ có điều, ta vẫn lười vào góp vui lắm.” Tên tiểu hòa thượng này quá tà khí, lại khiến nhiều người nảy sinh ý nghĩ xấu xa đến thế, người như vậy, không chạm được.

Vương Bát công tử cũng vội vã2bày tỏ thái độ: “Dù có đẹp hơn nữa, thì hắn thực ra cũng là nam nhi, ta vẫn thích ngủ với phụ nữ hơn.”

“Mấy người các ngươi đều trở thành rùa rút đầu rồi à?” Ánh mắt Sở Nghị ghét bỏ lướt qua bọn họ.

Ba người đưa mắt nhìn nhau cùng cười hì hì!

Sở Nghị rũ mi, lạnh nhạt nói: “Nếu các ngươi lo lắng lỡ như sự việc bại lộ,4gánh vác không nổi cái giá phải trả, vậy thì dù các ngươi có chơi hay không, đều không thể không dính dáng đến chuyện này.”

Ba người đồng thời nhíu mày, lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa.

“Khoan nghĩ đã, đem người vào trước rồi hẵng tính. Vương Bát, chúng ta đi đưa người vào.” Vinh Định Ngạn buồn bực đứng dậy nói.

Vương Bát công tử đưa mắt nhìn hai người kia, xị mặt đi theo hắn ra ngoài.

Nhiếp Trường Viễn nhìn vẻ mặt kiên định của Sở Nghị, rồi khẽ thở dài một tiếng: “A Nghị...”

“Không cần khuyên bảo, lòng ta đã quyết.” Sở Nghị thấp giọng nói. Hắn cũng biết mình không nên làm vậy, bọn họ không thể chạm vào tên tiểu hòa thượng này nữa, nhưng có làm thế nào thì hắn cũng không thể thuyết phục được bản thân mình. Hắn biết, nếu hắn không chạm, chỉ e cả đời này hắn sẽ hối hận chết mất.

“Nếu ngươi đã thực sự một lòng muốn làm thế, vậy ta cũng không còn gì để nói nữa.” Nhiếp Trường Viễn trầm mặc lên tiếng.

Bầu không khí trong phòng khách có chút yên tĩnh, Nhiếp Trường Viễn và Sở Nghị không hẹn mà cùng ngẩng đầu, đáy mắt đều hiện lên vẻ khó hiểu.

“Sao lại đi lâu như thế?” Nhiếp Trường Viễn thấp giọng hỏi.

Ánh mắt của Sở Nghị cũng hơi lóe lên: “Đi xem xem.”

Hai người giữ sức chờ thời cơ, cả người đầy cảnh giác đi đến ngưỡng cửa. Thế nhưng, họ mới vừa bước ra một bước thì chợt hoảng sợ đến mức thở hắt ra, sau đó kinh hãi đến cứng đờ người lại.

Lam Vân thong thả đi về phía họ, một bước, hai bước, ba bước,... cho đến khi nàng tiến đến nơi cách hai bóng người đang chết lặng vài thước, nhưng bước chân chẳng hề dừng lại mà vẫn tiếp tục đi tới.

Hai cơ thể cứng ngắc không biết tại sao mình cứ bất giác lui về sau theo từng bước chân tiến tới của Lam Vân. Mãi đến lúc đã lùi về trong phòng, hai người họ mới có phản ứng lại, dõi theo cảnh tượng trước mắt trong sự sợ hãi và khó hiểu.

Lam Vân bước vào phòng khách với nét mặt không chút thay đổi, sau lưng nàng là Pháp Không, trên mỗi tay của ông nắm lấy một bàn chân, kẻ bị ông kéo lê vào phòng như kéo bao bố chính là Vinh Định Ngạn và Vương Bát công tử vừa đi ra ngoài muốn bắt Lam Vân về đây.

“Ngươi...” Nhiếp Trường Viễn kinh ngạc trừng to đôi mắt và chỉ vào Lam Vân. Nhưng ngoài một chữ “ngươi” ra thì cổ họng hắn giống như bị lấp kín, sau đó bởi vì động tác của Lam Vân mà nghẹn lại.

Lam Vân vung tay lên, bộ tăng bào trắng muốt cùng tay áo cà sa rộng lớn đỏ vàng đan xen như bay múa khắp trời trước ánh mắt của hai người. Sắc đỏ thắm ấy, sắc vàng rực kia, cùng ánh hào quang lấp lánh khúc xạ dưới ngọn đèn, hòa hợp với dung nhan xinh đẹp cực hạn của hắn, rõ ràng trên mặt không một chút cảm xúc, nhưng lại yêu diễm tà mị đến tận xương.

Thuận theo tay áo rộng rãi phất phơ, chỉ thấy Lam Vân ngồi xuống một chiếc ghế mềm. Hắn không hề lên tiếng, mà bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn hai người, không đúng, là nhìn bốn người. Bởi còn có hai người bị nhấc chân kéo lê từ bên ngoài vào đang nằm trên mặt đất, bị Pháp Không điểm huyệt không nhúc nhích được mà chỉ có thể trừng to đôi mắt.

Thế nhưng, phong thái của Lam Vân vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta khiếp sợ!

Trái tim của Sở Nghị thoáng chốc như bị đánh trúng, trong mắt hắn không còn nhìn thấy ai khác được nữa.

Sở Nghị nhìn chằm chằm vào tiểu hòa thượng bình tĩnh thản nhiên, trong sáng ngút trời giống một pho tượng Phật, giống thần tiên giáng thế, nhưng trong xương tủy cùng phong thái lại câu hồn đoạt phách như có yêu ma trú ngự trước mắt mình.

Trong lòng Sở Nghị chỉ có một suy nghĩ, Lam Vân không phải Phật, hắn... là một người có túi da tiên Phật nhưng chứa đựng linh hồn của yêu ma.

Nếu như nói, trước giờ phút này đây, Sở Nghị muốn có được tiểu hòa thượng này, là bởi vì hắn xinh đẹp như tiên, lại thông tuệ như Phật.

Vậy thì, ngay bây giờ, hắn đã triệt để rơi vào một loại ma chướng không cách nào diễn tả thành lời. Hắn rõ ràng biết là nên trốn, nên tránh nhưng lại cam tâm tình nguyện đắm chìm.

“Sao ngươi lại biết được?” Nhiếp Trường Viễn sửng sốt nhìn Lam Vân, giọng nói khô khốc khản đặc.

Lam Vân lẳng lặng nhìn bọn hắn, vẫn không lên tiếng.

Nhiếp Trường Viễn truy vấn: “Tại... tại sao muốn làm như vậy?” Nếu như Lam Vân đã nhìn thấu mưu đồ của bọn họ, vậy tại sao hắn lại muốn tương kế tựu kế đến đây?

“...” Sở Nghị mấp máy môi nhưng không có thanh âm. Hắn hắng cổ họng khô khốc dường như đã một năm rồi chưa được uống nước trà của mình, sau đó lên tiếng lần nữa: “... Ngươi muốn thế nào?”

Ánh mắt bình tĩnh của Lam Vân chậm rãi dừng trên người hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, nở một nụ cười khuynh thành.

“Các ngươi muốn thay đổi số phận hòa thân của Cửu công chúa sao?” Giọng nói Lam Vân rõ ràng, mang theo sự dò hỏi thản nhiên.

Sở Nghị gần như không thèm suy nghĩ mà lựa chọn thẳng thắn: “Ta không có tham gia vì Cửu Nhi.” Người muốn thay đổi vận mệnh hòa thân của Cửu Nhi nhiều lắm, có hay không có hắn đều không quan trọng.

Nụ cười của Lam Vân càng sâu thêm: “Giúp ta một chuyện, được không?”

Nhiếp Trường Viễn nhìn Sở Nghị, Sở Nghị lại không nhìn hắn mà như bị mê hoặc nhìn chăm chú vào Lam Vân, lẩm bẩm nói: “Được.”

“Không hỏi chuyện gì à?” Lam Vân cười khẽ, đáy mắt có chút nắm chắc.

Lúc này, đầu óc của Nhiếp Trường Viễn mới tỉnh táo lại. Hắn dõi theo Lam Vân nhưng lại phát hiện như vậy rất dễ bị hắn mê hoặc, thế nên Nhiếp Trường Viễn nhắm mắt không nhìn Lam Vân nữa, rầu rĩ hỏi: “Ngươi muốn chúng ta làm gì?”

“Nghe nói qua mấy ngày nữa, trong cung sẽ tổ chức lần săn bắn mùa đông cuối cùng.”

Nhiếp Trường Viễn kinh hãi quay đầu qua, trừng to mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn chúng ta...” Không phải là muốn ám sát hoàng thượng đấy chứ?

Sắc mặt Lam Vân sửng sốt, nhìn dáng vẻ hoảng sợ khó hiểu của hắn ta, sau đó chợt cúi đầu cười ra tiếng, trí tưởng tượng của đứa trẻ này lợi hại thật.

Nhiếp Trường Viễn nghe tiếng cười của Lam Vân, da mặt lập tức nóng rực như bị thiêu đốt, cũng không dám nhìn vào đôi mắt đẹp ẩn chứa ý cười ấy nữa.

Sở Nghị nhìn Lam Vân, rồi bỗng nhiên nói: “Chỉ cần ngươi không bắt chúng ta ám sát hoàng thượng thì bất luận là yêu cầu gì, chúng ta cũng sẽ giúp ngươi.”

Nhiếp Trường Viễn há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.

Lam Vân lại bật cười thành tiếng, ánh mắt cong cong hiện lên sự ấm áp khiến người ta không nhịn được mà mê mẩn vì hắn. Đến cùng thì người nào mới thật sự là Lam Vân?

“Ta không có hứng thú với việc ám sát hoàng thượng...” Lam Vân lạnh nhạt, chậm rãi nói ra chuyện mà mình cần họ giúp đỡ.

Nghe thỉnh cầu của hắn, Sở Nghị và Nhiếp Trường Viễn đầu tiên là nhíu chặt mày lại, sau đó thì cùng ngẩn người ra.