Phượng Kinh Thiên

Chương 222: THUẬN NƯỚC ĐẨY THUYỀN (2)

Thế nhưng, Lam Vân mới chỉ đi được vài bước liền bị ai đó kéo xoay người lại.

Sở Cửu Nhi siết chặt tay hắn, ánh mắt hệt như một con thú nhỏ bị thương không được ai giúp đỡ: “Lam Vân, bọn họ thay đổi rồi, bọn họ đều vứt bỏ ta, ta không muốn quay lại nữa. Lam Vân, ngươi hãy thu nhận ta đi, làm tăng hay ni ta đều chấp nhận.”

Nghe được1những lời kia của Sở Cửu Nhi, bước chân vừa muốn tiến lên trước của Sở Tuyệt liền ngừng lại. Hắn mang ánh mắt lạnh lùng không thể nhìn thấu tâm tư mà đứng một bên quan sát.

Pháp Không lạnh nhạt lướt nhìn bàn tay chủ tử đang bị Sở Cửu Nhi nắm chặt, chắp hai tay nói: “A di đà Phật. Thiện tai, thiện tai!”

Lam Vân chẳng đoái hoài đến cổ tay bị siết8đến đau đớn, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Sở Cửu Nhi dường như đã điên cuồng đến đánh mất thần trí, bình tĩnh lên tiếng: “Ngay giây phút này, thỉnh cầu công chúa hãy nói cho tiểu tăng biết, nếu Phật tổ có thể cho công chúa lựa chọn sở hữu một thứ thì công chúa mong muốn nhất điều gì?”

Ánh mắt vô hồn rã rời của Sở Cửu Nhi khi nghe Lam Vân2nói xong liền có chút ngưng đọng.

Đôi mắt Lam Vân kiên định như dòng suối miên man yên ả, đôi mắt ấy nhìn một người liền khiến người ấy cảm thấy một cảm giác an bình không tên. Sở Cửu Nhi cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt kia ra, gương mặt cũng dần ổn định trở lại, dường như nàng đang dần chìm vào ưu tư của chính mình. Nếu bây4giờ để nàng lựa chọn, nàng sẽ muốn có điều gì đây?

“Công chúa, người không trả lời được?”

“Không phải...” Sở Cửu Nhi kiên quyết phủ nhận.

“Vậy công chúa muốn điều gì?” Lam Vân nhàn nhạt hỏi.

Sở Cửu Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp đang ở gần trong gang tấc, nàng yêu mến con người ở trước mắt nàng biết bao. Thế nhưng, nàng cũng biết rất nhiều người cũng yêu thích hắn.

“Phật tổ có thể khiến chàng... khiến chàng yêu ta không?”

Sở Tuyệt lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, lông mày gắt gao chau lại.

Sở Cửu Nhi như khoá chặt ánh mắt lên khuôn mặt Lam Vân, sợ rằng sẽ bỏ sót một biểu cảm nào đó của hắn. Trái tim nàng bắt đầu thấp thỏm không yên, trong lòng không rõ là đang cảm thấy điều gì? Người nàng muốn có nhất không phải chính là hắn hay sao? Thế thì tại sao tại thời khắc đầu tiên hắn hỏi nàng, lòng nàng lại ngập ngừng như thế?

Lam Vân điềm tĩnh nhìn nàng: “Phật tổ có thể khiến tiểu tăng yêu tình yêu của người. Thứ tình yêu đó, công chúa, liệu người có muốn không?”

Sở Cửu Nhi ngơ ngác nhìn hắn, dường như không phải nàng không hiểu ý tứ trong câu nói của hắn, mà là giống như nàng căn bản chính là không muốn hiểu.

“Phật tổ làm được chứ?” Nàng vẫn bướng bỉnh cố chấp hỏi.

“Ngài làm được.” Lam Vân khẳng định.

Sở Cửu Nhi tức khắc ngước đầu, hai mắt mở to, không rõ là kinh hãi hay vui mừng?

Sở Tuyệt kinh ngạc nhìn hắn, còn Dã Lang từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm gì cũng bỗng nhiên ngẩng đầu.

Lam Vân nhìn nàng mỉm cười: “Nhưng, trong lòng công chúa đã xác định rõ đây chính là tình cảm thật sự mà công chúa muốn hay chưa?”

“Phật để tiểu tăng yêu mến công chúa. Tiểu tăng tin tưởng bản thân có thể một mực quên hết mọi chuyện trong quá khứ, một lòng một dạ yêu thương người, chỉ là thứ tình cảm như vậy, chính tiểu tăng cũng không biết rằng nó bắt nguồn từ nơi nào nữa? Sẽ sâu nặng bao nhiêu? Sẽ kéo dài được bao lâu? Tình yêu như thế, công chúa sẽ muốn sao? Một người đàn ông chỉ biết yêu nhưng vô ngã, công chúa vẫn muốn hay sao?”

Bàn tay Sở Cửu Nhi đang nắm tay hắn không rời dường như từng chút từng chút trượt xuống, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được, chỉ ngây ngốc nhìn hắn, từng thanh âm rối bời khàn đục: “Ngươi... có phải ý của ngươi chính là cho dù Phật có bắt ngươi phải yêu ta, thì tình yêu đó cũng chẳng phải là thật hay không?”

“Là thật hay giả, chỉ có trái tim người hiểu rõ nhất mà thôi. Tình yêu như vậy, công chúa muốn hay không?” Lam Vân bước lên một bước, giọng nói vẫn điềm nhiên hờ hững, ấy vậy mà lại khiến cho Sở Cửu Nhi phải theo bản năng mà lùi lại một bước.

“Nhìn xem, trong lòng công chúa quả thực đã có đáp án rồi.”

“Không... ngươi... ngươi cứ như vậy mà khẳng định sẽ không thể yêu ta sao?” Sở Cửu Nhi chỉ cảm thấy bản thân khi thốt ra câu nói kia thì trong lòng ngập tràn cay đắng và chua xót.

“Một người ngay cả bản ngã* cũng không hề tồn tại, thì thử hỏi hắn lấy đâu ra tình yêu?”

(*) Bản ngã: ham muốn tìm kiếm sự thoã mãn, niềm vui khoái cảm.

Sở Cửu Nhi lại lùi thêm một bước, những giọt nước mắt bất giác rơi đầy trên khuôn mặt nàng, khiến ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà muốn ôm nàng vào lòng để yêu thương vỗ về. Nhưng từ đầu đến cuối, Lam Vân vẫn dùng ánh mắt điềm nhiên trong suốt và lạnh lẽo nhìn nàng mà không hề mảy may lay động.

“Ta rốt cuộc có gì không tốt chứ?”

Lam Vân nhàn nhạt lên tiếng: “Người có tốt hay không, đối với tiểu tăng mà nói đều chẳng có chút liên hệ gì, tiểu tăng cũng không hề để ý đến.”

Bước chân Sở Cửu Nhi loạng choạng, toàn bộ sức lực trên người thoáng chốc liền giống như bị rút cạn, yếu ớt vô lực.

Lam Vân chắp tay trước ngực, hướng về phía nàng rồi cúi người hành Phật lễ: “Tiểu tăng cáo từ!”

Pháp Không ngước mắt nhìn Sở Cửu Nhi vừa bị đả kích mạnh mẽ, cùng khuôn mặt đám người đang cảm thấy mờ mịt không hiểu vừa xảy ra chuyện gì rồi nhanh chóng rời đi theo sau Lam Vân, mi tâm lại vì lo lắng mà cau chặt lại.

“Phật chẳng phải là rất từ bi hay sao, cớ sao lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy?” Sở Cửu Nhi nức nở, không biết rằng nàng đang hỏi Phật hay đang hỏi bóng lưng lạnh lùng của hắn đang dần nhoè đi trước mắt.

Gương mặt Lam Vân lạnh lẽo hững hờ, ngước nhìn khoảng trời xanh thẫm tự giễu, hữu tâm hoàn bất như vô tâm*.

(*) Hữu tâm hoàn bất như vô tâm: tốt bụng vẫn không bằng cứ tàn nhẫn đi.

Làm như thế, nàng có thể tự an ủi bản thân mình rằng nàng chính là hữu ý sớm hoàn trả Sở Tuyệt một đoạn tình cảm kia! Dù sao đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Nhưng khi nàng để tay lên ngực tự vấn lòng mình rằng, nếu như không có sự xuất hiện của Dã Lang kia, nàng có thể buông bỏ Sở Cửu Nhi như thế hay không?

Câu trả lời này, nàng không muốn nghĩ đến, nàng cự tuyệt nghĩ đến!

Trái tim nàng đã sớm mục rữa từ kiếp trước rồi, từ lâu nàng đã không còn trái tim nữa.

“Lam Vân.” Giọng nói của Sở Tuyệt từ xa truyền đến.

Động tác lên xe ngựa của Lam Vân chợt khựng lại chốc lát, thế nhưng không được bao lâu nàng lại bình thản lên xe. Pháp Không cũng cùng lên theo, ông hướng về phía người đàn ông đang tựa sát vào xe ngựa gật đầu rồi buông rèm xuống.

Cách một tấm rèm mỏng, Sở Tuyệt nhẹ giọng nói một câu: “Đa tạ.” Chỉ một câu đa tạ là chưa đủ, bởi hắn hiểu rất rõ trước giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ gả Cửu Nhi cho Lam Vân hắn. Tối hôm qua khi nhìn Cửu Nhi hôn mê bất tỉnh, hắn tự hỏi chính mình, ngộ nhỡ Lam Vân cũng có tình ý với Cửu Nhi thì phải chăng hắn sẽ nhường Lam Vân cho Cửu Nhi?

Có lẽ vì hắn đã biết rằng Lam Vân không hề có thứ tình cảm đó, thế nên hắn hoàn toàn không cưỡng ép bản thân phải đi tìm câu trả lời. Nhưng có lẽ do cảm giác áy náy không tên này nên tối hôm qua hắn đã đưa ra quyết định cuối cùng, đó là sẽ tác thành cho Dã Lang và Cửu Nhi. Hắn chỉ hy vọng muội ấy có thể nhìn thấy được điểm tốt của Dã Lang.

Khi nghe thấy tiếng đa tạ ở bên ngoài, Lam Vân ngồi trong xe ngựa chợt nở một nụ cười trào phúng, một nụ cười buốt lạnh.

Đa tạ sao? Có lẽ sẽ có một ngày, kẻ có khả năng sẽ hận nàng đến nỗi chỉ muốn đẩy nàng vào chỗ chết không ai khác chính là hắn.

Hắn nói hắn yêu nàng, mặc cho nàng là nam hay nữ, là tăng hay là Phật đi chăng nữa. Lừa người trắng trợn như vậy sao?

Yêu? Đến cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ hiểu được, chữ “yêu” này thật ra vô cùng nhỏ bé, như có như không, đến mức một hạt cát thôi cũng không bằng.

Pháp Không nhìn ánh mắt phức tạp của nàng, khoé miệng khẽ mấp máy nhưng lại không biết nên nói gì. Nhìn chủ tử như vậy, ông kỳ thực lại cảm thấy nhẹ nhõm không thôi, bởi vì chỉ có thế, ông mới có thể cảm nhận được rằng trái tim nàng vẫn đang đập.

Thời khắc ấy, nàng là một con người!



Trạm dịch Nam Thiệu tại nước Chu, sau bao ngày trông ngóng thì cuối cùng ý chỉ từ Kinh thành cũng đã tới. Câu trả lời vừa nằm trong dự đoán của mọi người lại vừa không phải.

Điều ai cũng đoán trước được chính là trong Kinh đã hồi âm rằng để công chúa tĩnh dưỡng chữa lành bệnh, sau đó nhanh chóng tiến hành theo kế hoạch không được bỏ lỡ ngày lành tháng tốt đã thương lượng cùng nước Sở trước đây. Còn điều nằm ngoài dự đoán chính là bức thư hồi âm này hoàn toàn không phải là của hoàng thượng, mà là do thái tử gửi đến.

Thế nhưng, không một ai là không biết.

Từ lúc hoàng thượng chấp thuận việc hòa thân cùng nước Sở, long thể người bất an, phần lớn thời gian đều tịnh dưỡng nơi tẩm cung, việc triều chính đều do một tay thái tử chủ trì. Vì thế cho nên, ý của thái tử cũng chính là ý của hoàng thượng.