Phượng Kinh Thiên

Chương 218: CHỮ TÌNH LOẠN NHÂN (2)

Hai tay ông ta chắp lại rồi thở dài nói: “Thiện tai, thiện tai.” Cho dù nàng ấy đã cố gắng ngụy trang bản thân đến mức không chê vào đâu được, thậm chí nhẫn tâm cạo đi mái tóc đen dài óng mượt như tơ của mình để biến bản thân trở thành một người đàn ông, hơn nữa còn là một hòa thượng đắc đạo cao thâm. Nhưng điều ông1ta muốn nói là, bản chất của nàng chính là yêu nghiệt gây họa cho nhân gian, làm thế nào mà che giấu được sức hấp dẫn từ tận xương tủy này đây?

A di đà Phật, nếu tiên đế nước Sở dưới suối vàng biết chuyện này, chỉ sợ sẽ sống lại rồi từ hoàng lăng* nhảy ra bóp chết nàng.

(*) Hoàng lăng: lăng mộ của hoàng đế.

Một người con gái, à,8một chàng thiếu niên lại có thể làm cho giang sơn vững như tường thành mà lão Tiên đế kia dụng tâm ra sức thống trị, cai quản lại xuất hiện một vết rạn nứt.

Chẳng trách người xưa lại có câu hồng nhan họa thủy! Chẳng phải ông đang trơ mắt nhìn hồng nhan họa thủy làm hại muôn dân trăm họ đây sao?



Mưa phùn mùa thu rơi tí tách gột rửa2đi cái nóng bức của mùa hè, không khí se lạnh dường như cũng theo đó mà ùa về. Những trận mưa lớn liên tục trút xuống, càng làm cho mọi người cảm thấy sự thay đổi rõ ràng của thời tiết. Không gian được thấm đượm trong bầu không khí mát rượi còn vương vấn chút giá buốt, dường như báo trước mùa đông không còn xa nữa.

Cung Từ Diên, phía4sau Phật đường.

Vinh thái hậu đang quỳ trên đệm gấm mắt nhắm hờ, bà lần từng viên tràng hạt trên tay, miệng thì lẩm nhẩm đọc kinh Phật.

Trác ma ma đi đến, kề sát tai bà thấp giọng nói vài câu, chuỗi tràng hạt trong tay bà dừng lại trong chốc lát nhưng rồi lại tiếp tục niệm châu. Nha đầu Cửu Nhi này tự mình trốn khỏi Kinh thành thật ra cũng không làm bà cảm thấy bất ngờ, không ai hiểu rõ nữ nhi bằng mẫu thân. Ngược lại, nếu Cửu Nhi không rời khỏi thì bà mới thấy kì quái?

“Hoàng thượng phái ai đuổi theo?”

“Hồi bẩm thái hậu, người hoàng thượng phái đi là Xa kỵ Đại tướng quân.”

Vinh thái hậu không lên tiếng, Trác ma ma lẳng lặng đứng một bên chờ lệnh.

Vinh thái hậu lần tràng hạt liên tục không ngừng, sau đó bà chậm rãi mở mắt, đôi mắt lạnh lùng khiến mọi người không dám nhìn thẳng.

Xa kỵ Đại tướng quân, hoàng thượng ngay cả Xa kỵ Đại tướng quân mà cũng phái đi.

“Trác ma ma, ngươi cảm thấy ai gia ban hôn Cửu Nhi cho Dã Lang thì thế nào?” Sở dĩ, bà mắt nhắm mắt mở để Cửu Nhi trốn khỏi kinh thành, cũng là muốn tạo cơ hội cho hai đứa nó.

Trác ma ma cũng không thấy ngạc nhiên với chuyện này, chủ tử im lặng cả nửa tháng trời mới lên tiếng, bà hiểu rõ chuyện liên quan đến việc chung thân đại sự của Cửu công chúa, thái hậu chắc chắn phải cực kì thận trọng.

“Hồi bẩm thái hậu, nô tỳ cảm thấy cho dù là về thân phận hay năng lực thì Dã Lang tướng quân đều vượt trội, chỉ có điều...”

Trác ma ma nhìn Thái hậu một cái, lại nói tiếp: “Chỉ là Dã Lang tướng quân là võ tướng đắc lực bên cạnh vương gia, quanh năm canh giữ biên ải.”

Vinh thái hậu ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tượng Phật, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, biên ải hoang vu lạnh lẽo, quanh năm chiến tranh liên miên.” Năm đó, bà đã nhượng bộ để rồi mất đi đứa con trai. Bà để nó đến nơi biên ải lạnh lẽo khắc nghiệt, bây giờ sao bà nỡ để con gái phải trải qua những ngày tháng khổ cực như thế chứ? Thế nhưng, thân là một người con gái, thứ mà con gái không thể cưỡng cầu chính là trái tim người đàn ông. Cửu Nhi cái gì cũng có, chỉ thiếu một người đàn ông đối xử chân thành với nó.

“Mà thôi, trước hết ai gia phải quan sát kĩ càng. Trác ma ma, bà biết phải làm gì rồi đấy.”

“Vâng, nô tỳ sẽ thông báo cho Quốc trượng để Quốc trượng phái người cản trở Xa kỵ Đại tướng quân đuổi theo công chúa.” Trác ma ma cung kính nói.

“Trác ma ma...”

“Dạ.” Trác ma ma cung kính quay đầu chờ mệnh lệnh.

Vinh thái hậu nhìn chăm chú vào tượng Phật, đôi mắt nheo lại mờ ám: “Đến từ nơi nào thì trở về nơi đó, ai gia không muốn nhìn thấy người không nên thấy. Nếu hắn không biết khó mà lui, liền làm cho hắn... thật sự biến thành Phật.” Bà sống trong thâm cung, không có nghĩa là bà không biết bên ngoài xảy ra những chuyện gì.

Thần sắc Trác ma ma chợt nghiêm lại: “Vâng, nô tỳ hiểu rồi.” Khó trách cuối cùng chủ tử vẫn nổi lên sát ý, đến bà cũng cảm thấy không thể tin được. Mặc dù hoàng thượng hành sự rất cẩn thận, nhưng muốn giấu giếm chủ tử là điều không thể. Từ lúc hoàng thượng ban thưởng Phúc công công, thái hậu liền có sự thay đổi trong lòng, nhưng thái hậu vẫn có thể nhẫn nhịn được. Bởi vì thái hậu tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.

Nhưng... sự việc chiếc áo cà sa, quả thực làm thái hậu kinh hãi. Áo cà sa cũng không có giá trị lớn là bao, nhưng tâm ý ẩn đằng sau chiếc áo ấy không chỉ làm thái hậu hãi hùng khiếp vía, mà ngay cả bà cũng khiếp sợ không thôi.

Bên trong Phật đường khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng tâm Vinh thái hậu lại không được thanh tịnh như vậy. Bàn tay nắm tràng hạt vì dùng lực mà trở nên trắng bệch. Bà tuyệt đối không cho phép... cho dù bà có phải liều mạng, cho dù sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục bà cũng phải ngăn chặn nghiệp chướng này, không cho nó tiếp tục sinh sôi, nảy nở.

...

Tại quan đạo ba trăm dặm phía ngoài Kinh thành.

Một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết đang lao đi vun vút, đằng sau là bốn năm người thân hình to khỏe đang truy đuổi đến cùng.

“Hây... hây...” Sở Cửu Nhi không ngừng vung cây roi dài trong tay quất vào đuôi ngựa để gia tăng tốc độ, cố gắng cắt đuôi những kẻ muốn đuổi theo nàng.

Thế nhưng, người đứng đầu đám người đuổi theo phía sau nàng chính là Xa kỵ Đại tướng quân cùng với bốn phó tướng dưới trướng của hắn. Bọn họ cũng không phải là thị vệ bình thường, chỉ bằng kĩ thuật cưỡi ngựa của nàng mà muốn cắt đuôi bọn họ quả thực là mơ mộng hão huyền.

Rất nhanh sau, Xa kỵ Đại tướng quân đã đuổi tới, đồng thời dẫn người bao vây nàng.

“Xin công chúa theo mạt tướng trở về Kinh thành.”

Sở Cửu Nhi cắn môi, nàng không dễ gì mới trốn thoát khỏi Kinh thành, tuyệt đối không cam lòng bị bắt trở về. Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng dùng lực hung hăng quất vào mông ngựa quyết định liều lĩnh xông ra.

Nhưng ngay vào lúc ấy, đằng sau lại truyền đến tiếng vó ngựa đạp đất ầm ầm. Chỉ nghe âm thanh thôi, liền biết có tối thiểu hai mươi đến ba mươi con ngựa, khí thế ngút trời, khuôn mặt Xa kỵ Đại tướng quân bỗng cứng đờ.

“Bảo vệ công chúa.”



Từ mái nhà cong cong lát ngói xanh, từng giọt nước như những viên trân châu trong suốt tí tách chảy xuống.

Lam Vân đứng bên ô cửa sổ đưa mắt nhìn ra màn mưa, dường như đang ưu tư.

“Bái kiến vương gia.” Giọng nói của Pháp Không kéo những suy nghĩ miên man của nàng quay lại thực tại. Nàng quay đầu.

Sở Tuyệt liếc nhìn Lam Vân rồi bước từng bước lại gần, cuối cùng đứng bên cạnh hắn. Sở Tuyệt đưa mắt theo tầm mắt của Lam Vân nhìn ra những cây ngô đồng được trồng ở trong sân.

“Đang nhìn gì vậy?”

“Tán lá ngô đồng dưới cơn mưa phùn.” Cơn mưa mùa thu lất phất se lạnh khiến con người cảm thấy thật khoan khoái.

Sở Tuyệt quay đầu nhìn hắn, nhưng lại nói với Pháp Không: “Pháp Không đại sư, bản vương có vài lời muốn cùng Quốc sư thương lượng, mời đại sư lui ra.”

Pháp Không liếc nhìn Lam Vân, chắp tay hai tay trước ngực đáp: “Vâng.”

Lam Vân nhìn Pháp Không, mi tâm khẽ chau lại, tuy nhiên cũng không phản đối.

Sở Tuyệt nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên vươn tay kéo tay hắn cách xa cửa sổ.

“Vương gia, mời...”

“Mưa mùa thu se lạnh, đứng gần cửa sổ quá sẽ bị ngấm hơi ẩm, thân thể ngươi lại không khỏe, một khi nhiễm phong hàn thì không tốt đâu.” Sở Tuyệt buông đôi tay Lam Vân ra lạnh nhạt nói.

Lam Vân lặng lẽ nhìn hắn. Từ khi hắn bước vào, mi tâm nàng chưa hề giãn ra.

“Tâm ý của bản vương khiến ngươi thấy phiền sao?”

Sở Tuyệt ngồi xuống ghế, ánh nhìn từ đầu đến cuối dán chặt trên người Lam Vân không hề di chuyển.

Lam Vân nhìn hắn một lúc lâu, từ từ cúi xuống, sau đó nhàn nhạt đáp: “Tiểu tăng cả gan hỏi vương gia sắp nạp ai làm vương phi?”

Sở Tuyệt trầm mặc chốc lát rồi nói: “Có phải vì bản vương sắp phải cưới vương phi nên ngươi mới tránh mặt?”

“Vương gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của tiểu tăng.” Lam Vân thờ ơ đáp.

Sở Tuyệt nhìn Lam Vân không rời mắt, cố chấp hỏi: “Ngươi tránh né bản vương là vì ta sắp cưới vương phi sao?”