Phượng Kinh Thiên

Chương 216: SỞ TUYỆT THỔ LỘ (3)

Lam Vân thở dài. Trời đất bất nhân đem con người ra làm quân cờ, thật bất công làm sao!

Lam Vân ngẩng đầu nhìn hắn. Tuy rằng nàng không nhìn rõ biểu cảm của hắn do hắn ngồi trong góc tối, nhưng nàng biết, hắn nhất định có thể nhìn thấy nàng rất rõ.

“Vương gia tự trách bản thân không có khả năng ngăn cản những chuyện này xảy ra, càng tự trách mình vì đã đem hi vọng đặt lên người thái hậu? Đã làm sự xung đột giữa nước1và nhà, lựa chọn giữa tình thân, chữ hiếu và sự trung nghĩa thêm khó khăn?”

Lam Vân than thở nói: “A di đà Phật.” Sở Cửu Nhi có được huynh trưởng như vậy là phúc phận mà nàng ấy tu được từ kiếp trước, chỉ đáng tiếc là nàng đang sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.

“Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, vương gia vì sao không thuận theo tự nhiên, lại hà cớ gì đem mọi thứ gánh lên vai8mình chứ?”

Ánh mắt của Sở Tuyệt rơi trên gương mặt Lam Vân. Trong bóng tối, ánh mắt của hắn có chút mê man.

Lam Vân đưa tay về phía hắn.

Mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, nhưng với đôi mắt của Sở Tuyệt, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ bàn tay Lam Vân đang đưa ra. Nhìn người trước mặt đang giơ tay ra với mình, trái tim của Sở Tuyệt dường như bị bàn tay này nắm chặt lấy vậy.

Hắn có một ảo giác, chỉ cần hắn nắm lấy bàn2tay này thì hắn sẽ được cứu rỗi, hắn sẽ có được sự bình yên.

Dường như cảm giác ấy vừa xẹt qua trong trí óc, hành động đã nhanh hơn suy nghĩ. Đợi đến lúc tỉnh táo lại, hắn đã đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay ấy, hắn còn không kịp nghĩ là hắn đã nắm lấy bàn tay này như thế nào nữa.

Lam Vân bị một lực đạo mạnh mẽ như người sắp chết nắm lấy sợi cỏ cứu mạng của hắn nắm chặt lấy, bàn tay xém4chút nữa phải bỏ đi. Thế nhưng, nàng không nói gì cả, cũng may là người vừa rơi vào tâm ma của bản thân này đã tỉnh táo trở lại. Hắn buông tay ra, nhưng hắn dường như lại rơi vào sự ngơ ngác nữa rồi.

Lam Vân nhàn nhạt cười, lòng bàn tay lật ngược lại, từ chủ động nắm tay hắn thành hắn nắm tay của nàng.

Lam Vân giống như đang cứu vớt một chú cừu lạc lối, một đứa trẻ đi sai đường mà nắm lấy tay hắn. Nàng ung dung mà kiên định từng bước từng bước một kéo hắn ra khỏi góc tối tăm ấy, đi về nơi có ánh sáng, sau đó mới buông tay hắn ra.

Lại không nghĩ tới, vừa mới buông tay hắn ra, tay của nàng còn chưa kịp thu về, đã lại bị Sở Tuyệt nắm lấy lần nữa.

Lam Vân yên lặng, có chút ngơ ngác lại có chút nhẫn nại nhìn hắn một cách kì lạ: “Vương gia?”

Sở Tuyệt cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại như không xương trong tay mình, trái tim cũng đập vội vã một cách bất thường. Bàn tay này mảnh mai, mềm mại như vậy, hắn không nghi ngờ chút nào nếu nói chỉ cần dùng sức một chút sẽ khiến Lam Vân bị thương. Nhưng mà... lại cũng chính bàn tay mềm mại, mảnh mai này đã cho hắn sự an ủi, sức mạnh, thậm chí còn là ánh sáng vô tận.

Nếu không có Lam Vân nắm tay dắt hắn ra khỏi bóng tối đó, hắn biết tự mình cũng sẽ bước ra khỏi bóng tối, hắn biết là như thế.

Nhưng, ý nghĩa không giống nhau, khác nhau hoàn toàn, hắn cũng biết.

Tất cả đều đã khác rồi.

“Đa tạ.”

Lam Vân khẽ mỉm cười. Nàng đang muốn nói a di đà Phật nhưng lại ngơ người ra, bởi vì hắn đã nói: “Là ngươi nắm lấy tay bản vương trước, nên bản vương nổi lòng tham rồi.”

“Vương gia?”

Sở Tuyệt nhìn Lam Vân thật sâu, sắc mặt hắn không một gợn sóng, nhưng trong mắt lại có tình cảm khiến người khác không cách nào nhìn thẳng được: “Buông không được nữa rồi, Lam Vân.”

Lam Vân hoàn toàn ngơ ngác, không phải giả vờ mà là phản ứng thật sự của bản thân nàng.

Sở Tuyệt nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Lam Vân, không biết vì sao tâm tình bỗng chốc tốt lên rất nhiều. Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng trái tim đã đóng băng mười năm của mình nứt ra, những hi vọng và tình cảm đã bị hắn vứt bỏ kia một lần nữa sống lại trong lòng hắn.

Lam Vân tỉnh táo lại, đầu óc tính toán mọi thứ thật kĩ càng. Sự khẽ giật mình và kinh ngạc vừa nãy rất nhanh đã bị sự bình tĩnh thay thế, nàng không vội vàng rút tay lại, mà điềm đạm nói: “A di đà Phật. Vương gia nói đùa rồi.”

“Ta không phải là đang nói giỡn, Lam Vân, ở bên cạnh ta đi.” Sở Tuyệt mím môi rồi lại nói: “Trọn đời trọn kiếp.”

Nếu như không phải thời cơ không đúng, Lam Vân thật sự muốn hừ mũi một tiếng, nhưng tình huống trước mắt xuất hiện sự bất thường đã vượt quá sự tính toán của nàng. Thế nên, nàng nhất định phải bình tĩnh xử lí, cố gắng xoay chuyển tình thế: “Vương gia nhất thời xúc động, tiểu tăng có thể hiểu được.”

“Không phải xúc động.” Sở Tuyệt nói chắc chắn.

Lam Vân nhíu mày: “Vương gia, tiểu tăng là nam nhi, hơn nữa còn là một tăng nhân.” Nàng nên đem sự thay đổi vượt ra khỏi tính toán này tính lên đầu mình, hay nên tính lên đầu Sở Tuyệt có sức chịu đựng không thể ngờ kia đây?

“Vậy thì sao chứ?” Sở Tuyệt khóa chặt ánh mắt mà nhìn chằm chằm Lam Vân, dường như không muốn bỏ lỡ bất kì một phản ứng nhỏ nhoi nào của Lam Vân cả, càng dường như là muốn khóa chặt ánh nhìn của đối phương, không cho phép tránh né.

“Vương gia, có thể xin người bỏ tay tiểu tăng ra được không?” Lam Vân bình tĩnh nhìn hắn mà nói.

Sở Tuyệt ngây ra một lúc, rồi từ từ buông tay ra.

Lam Vân thu tay lại, hai tay chắp hình chữ thập: “A di đà Phật.”

“Lam...”

Lam Vân ngắt lời hắn: “Về những lời của vương gia, tiểu tăng là nam hay là nữ cũng không sao. Vương gia nhất thời xúc động mà sinh ra tâm ma, thiện tai thiện tai, vương gia, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

Sở Tuyệt không lên tiếng nữa, nhìn Lam Vân thật sâu. Lam Vân nói đúng, quả thực là tâm ma, nhưng cũng không phải là nhất thời xúc động mà thành.

Lam Vân cong người hành lễ với hắn: “Đêm đã khuya rồi, vương gia vẫn nên nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai còn phải khởi hành đi nước Chu đón tiếp vương phi.”

Nửa câu sau, giọng của Lam Vân đặc biệt nhấn mạnh, dường như là đang nhắc nhở hắn từng chút vậy.

Sở Tuyệt chăm chú nhìn theo bóng lưng của Lam Vân bước vào phòng. Một lúc lâu sau đó...

Vừa về đến phòng, sự bình tĩnh trên mặt Lam Vân lập tức biến mất. Pháp Không đứng bên cạnh cửa sổ cũng như biến thành đá nham thạch vậy, cái cổ cứng ngắc như máy móc đó quay lại, một gương mặt méo xệch nhìn về phía gương mặt nhăn nhó của nàng.

Chuyện lớn thật rồi! Cái này có phải gọi là tốt quá hóa dở hay không? Pháp Không suy nghĩ sâu xa, sau đó đầu lông mày của ông ta cũng xoắn lại. Hành động đáng sợ đó của Chiến vương quả thực là đã vượt ra khỏi khả năng chấp nhận của ông ta rồi.

Bắt đầu từ ngày mai, thời gian đi đi lại lại từ Kinh thành nước Sở đi đến biên quan của nước Chu ít nhất cũng phải mất ba tháng. Là ba tháng, chẳng phải ba ngày, ông ta phải xốc lại tinh thần, bảo vệ chủ tử không rời nửa bước. Nếu không, ông ta sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện.



Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, Chiến Vương Phủ không được yên tĩnh như trước nữa.

Trong sương phòng phía tây ở Thanh Ba Viện, Lam Vân đứng thẳng người và giơ hai tay ra. Giờ đây, ánh mắt vốn nhàn nhạt của nàng đã ngơ ngác mất mấy giây khi nhìn thấy bộ cà sa được Phúc công công xoay người lấy ra từ trong khay của một thái giám đứng sau lưng bê ra.

Thấy Lam Vân nhìn chăm chú, Phúc công công cho rằng hắn không vừa lòng, vội vàng giải thích: “Thánh tăng... a, không đúng, từ hôm nay nô tài nên gọi ngài là Quốc sư mới đúng. Quốc sư, người đừng xem thường những viên tinh thạch gắn trên cà sa này mà cho rằng nó không phải là kì trân dị bảo*. Bộ cà sa này vốn là hoàng thượng muốn tặng cho thánh... Quốc sư. Bây giờ, vừa hay danh hiệu Quốc sư được phong, hoàng thượng cảm thấy bộ cà sa này rất đẹp, đêm qua còn đích thân đến biệt viện Thưởng Nguyệt dặn dò nô tài sáng sớm hôm nay phải đến giúp Quốc sư thay y phục.”

(*) Kì trân dị bảo: đồ vật quý hiếm.

Thấy sắc mặt Quốc sư không biểu cảm gì, Phúc công công tiếp tục nói: “Tinh thạch này vô cùng cứng rắn, Công Bộ đã phải hạ lệnh cho ba trăm thợ thủ công chế tác thật tinh xảo trong vòng nửa tháng bất kể ngày đêm. Mỗi một viên tinh thạch gắn trên đó đều được lựa chọn rất tỉ mỉ. Chỉ mỗi việc chọn ra những viên tinh thạch có hình dáng gần giống nhau này đã mất ba ngày ba đêm, lại thêm tú nữ bất kể ngày đêm thêu những viên tinh thạch này, đã hết một tháng. Tổng cộng đã dùng hết cả ngàn người mới tạo ra bộ cà sa này. Hoàng thượng nói, tinh thạch ánh sáng tỏa ra bốn phía, thêu trên bộ cà sa của Quốc sư là thích hợp nhất rồi.”