Phượng Kinh Thiên

Chương 2: Hận đến thấu xương

“Bởi vì Lưu Đông là do tôi giết. Những gì anh nợ tôi thì phải trả cho tôi. Lấy cái mạng này của anh căn bản không đủ để vơi đi nỗi hận trong lòng tôi. Tôi muốn anh ngay cả chết cũng phải mang trên người ba chữ “tội tử hình” này. Tôi muốn hai đứa con hoang của anh và Vương Oanh cả đời này cũng không1rửa trôi được những vết nhơ do lỗi lầm của hai người gán lên người chúng nó. Tôi muốn Vương Oanh phải sống cả đời trong cái giá thê thảm này.”

Đồng tử Trần Bạch mở lớn hết cỡ nhìn cô. Lam Vân vẫn tiếp tục nhỏ giọng thì thầm lẩm bẩm: “Anh nói xem, nếu không có anh thì tương lai bọn họ làm thế nào để sống tiếp8đây? Trong bụng cô ta còn đang mang đứa con trai mà cô ta một lòng một dạ muốn sinh ra cho anh. Anh không còn là một cục trưởng Trần có tiền có quyền nữa mà là một kẻ sắp phải chết. Thai nhi tám tháng trong bụng cô ta chỉ thêm một tháng nữa là chào đời rồi, sau này phải làm thế nào mới tốt đây?

Cả2người Trần Bạch bắt đầu run lẩy bẩy như rét lạnh.

“Lúc biết được Kỳ Kỳ của tôi phải chết vì các người thì tôi đã thề rằng tôi phải giết chết anh. Lưu Đông đáng chết, Vương Oanh đáng chết, nhưng người đáng chết hơn cả là anh, anh mới là tên đầu sỏ. Anh đã phản bội tôi, hại chết con gái tôi. Con bé còn chưa kịp4lớn lên. Chỉ vì có người bố như anh mà nó phải rời xa tôi sớm như vậy đấy. Anh nói xem, làm sao tôi có thể tha cho anh được hả ông chồng yêu quý của tôi?”

“Không... không...” Cả người Trần Bạch càng ngày càng run lẩy bẩy ghê gớm hơn, một hơi ứ nghẹn lại không thở ra được. Mặt hắn đã không còn một giọt máu, sắc mặt tái nhợt như ma.

Lam Vân nhắm mắt lại, nhẹ nhàng than một tiếng: “Bây giờ anh cứ giữ mãi chút hơi tàn không dám chết có phải vì lo lắng cho cô con gái như hoa như ngọc của anh không? Hay là anh đang lo lắng cho đứa con trai sắp chào đời của anh? Yên tâm đi Trần Bạch. Dù sao thì chúng ta cũng đã là vợ chồng với nhau mười năm rồi nên tôi đã giúp anh “quan tâm chăm sóc” ba mẹ con cô ta. Hình như tôi quên nói với anh rằng một ngày trước khi vụ án của anh xảy ra, tiền bạc trong tay cô ta và cả căn nhà đứng tên Lưu Đông đều bị chính phủ kiểm tra và niêm phong. Tôi cũng đã lấy tên anh quyên góp toàn bộ số tiền anh lén lút giấu trong ngăn bí mật trong phòng đọc sách luôn rồi, hội chữ thập đỏ phải cảm ơn anh đấy. Đúng rồi, tôi còn đốt hết tất cả những bức tranh giả anh để trong phòng đọc sách nữa. Tính ra thì ba mẹ con bọn họ đã không còn tiền trong tay, ngay cả nơi ở cũng không còn nữa. Vương Oanh đáng thương phải vác cái bụng to như thế, rất nhanh sẽ chuyển dạ thôi.”

Trong phút chốc, Trần Bạch cố sống cố chết nắm chặt lấy bàn tay của Lam Vân. Lam Vân cũng không trốn tránh, cúi đầu xuống trước ngực hắn, chầm chậm mở to hai mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Đôi mắt Trần Bạch quay cuồng, hơi thở cuối cùng vẫn không thể trút ra được, đôi tay đang nắm chặt tay Lam Vân không còn sức lực nữa, bất lực buông thõng xuống.

Nhịp tim bên tai đã ngừng đập, Lam Vân mới lại chậm chạp khép hai mắt lại.

Trần Bạch, tôi hận anh đến tận xương tủy, không chết không thôi. Chỉ mong đời đời kiếp kiếp chúng ta không phải sống chung dưới một bầu trời xanh nữa.

***

Nước Đại Nguyên, mùa đông năm Khánh Đế thứ mười.

Tuyết lớn rơi suốt ba ngày ba đêm dường như nhấn chìm cả hoàng cung. Giữa trời đông, tuyết phủ dày đến nỗi chỉ nhìn thấy mái cung khắc vàng cẩn ngọc như ẩn như hiện.

Gió Bắc thổi vù vù buốt lạnh đến thấu xương. Trời vừa sáng, các cung nhân tạp dịch còn chưa kịp quét sạch lớp tuyết dày trên đường thì đã nhìn thấy phó chỉ huy sứ cấm vệ quân Triệu Nhân Minh - Triệu tướng quân đang dẫn theo một đội cấm vệ nghiêm nghị, tay cầm trường thương xuất hiện. Tuy khoảng cách còn rất xa nhưng sự lạnh lùng sắc bén của bọn họ đã lan tỏa đến đây. Bầu không khí âm u ác nghiệt ấy dường như che khuất cả cái buốt giá của không gian băng tuyết ngập trời.

Người đi trước Triệu tướng quân lại là Thi công công - đại tổng quản của Thánh Dương Cung, sau lưng ông ta còn có một hàng thái giám và cung nữ đi theo. Nếu nói, những người cấm quân này mang đến cảm giác lạnh lùng, vậy thì khuôn mặt nghiêm trọng của Thi công công lại khiến người khác không chịu được mà kinh hoàng khiếp vía.

Trong hoàng cung này, nhất cử nhất động của tổng quản Thánh Dương Cung đều đại diện cho thánh dụ của hoàng thượng, có thể cho ngươi sống, cũng có thể khiến ngươi chết.

Dường như nhìn thấy người từ xa đến, đám thái giám tạp vụ cung kính cúi người lui sang một bên, cúi đầu khom lưng yên lặng chờ bọn họ đi qua.

Từng tiếng “sột soạt, sột soạt” phát ra từ những chiếc ủng vải, ủng sắt giẫm lên lớp tuyết đọng dày cộm truyền vào tai.

Những tiếng đạp tuyết “sột soạt, sột soạt” này khiến cho đám thái giám run rẩy, răng đánh vào nhau lập cập.

Đoàn người đi xa rồi, đám thái giám khom lưng chờ đợi mãi mới chậm chạp cứng ngắc đứng thẳng lên. Khuôn mặt mỗi người đều mang nét hoang mang sợ hãi.

Mới sớm như vậy mà Thi công công đã dẫn theo một đội cấm quân xuất hiện ở hậu cung, nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi!

Mọi người đều sợ hãi bất an, không ai dám phát ra âm thanh gì. Duy chỉ có một tiểu thái giám nhỏ tuổi vừa mới tiến cung không lâu rất hâm mộ nhìn xa xa về nơi Thi công công vừa mới đi qua, dại dột nói: “Nếu có một ngày ta cũng có thể oai phong như Thi công công thì tốt quá rồi.”

Tiểu thái giám vừa dứt lời liền bị tát một cái thật mạnh.

Lưu công công kinh hãi, cất giọng the thé mắng: “Không cần cái đầu này của nhà ngươi nữa rồi phải không?”

Tiểu thái giám rưng rưng, xoa xoa cái gáy đau đớn vì bị đánh mạnh kinh sợ nhìn Lưu công công - chưởng quản phòng tạp vụ của bọn thái giám.

“Nhìn ta làm cái gì? Còn không mau làm việc đi. Còn dám mơ mộng hão huyền, coi chừng cái mạng chó nhà người đó.”

Tiểu thái giám sợ hãi, cầm chổi trong tay cố gắng quét lớp tuyết đọng trên mặt đất, chỉ sợ chậm một chút sẽ phải rơi đầu ngay.

Những người chứng kiến đều hoảng sợ tản đi. Lúc này, Lưu công công mới ngước mắt lên nhìn về phía Thi công công vừa đi qua, sắc mặt dần dần nghiêm trọng, tái nhợt. Thời thế, lại sắp thay đổi rồi!

***

Vừa đến Thánh Nguyên Cung, cấm quân liền bao vây xung quanh như lúc được huấn luyện. Thi công công ngẩng đầu nhìn ba chữ Thánh Nguyên Cung thật lớn trên đỉnh đầu, sắc mặt hơi đờ đẫn nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, ra lệnh cho thái giám bên cạnh: “Tháo xuống đi.”

Bức hoành phi do hoàng thượng đích thân ngự bút từng tượng trưng cho sự sủng ái, vinh hoa vô hạn này rất nhanh đã được tháo xuống.

Thi công công bước vào Thánh Nguyên Cung. Bên trong Thánh Nguyên Cung, có rất nhiều cấm quân canh giữ phòng thủ ở đó.

Đến Trường Hoa Điện, bên trong điện vẫn ấm áp như mùa xuân, hoàn toàn khác hẳn với trời tuyết lạnh lẽo bên ngoài, nhưng Thi công công lại cảm thấy Trường Hoa Điện hôm nay vô cùng lạnh giá.

Thánh Nguyên hoàng hậu - Lưu Thị Oánh Hoa đang ngồi giữa giường, một tay nhẹ nhàng ôm Vô Ưu công chúa đang sợ hãi bất an dựa vào lòng bà, một tay dịu dàng vỗ về cái bụng đang nhô cao của mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta.

Thi Tề nghĩ một lát rồi vẫn tiến lên phía trước thỉnh an: “Nô tài Thi Tề bái kiến hoàng hậu nương nương, bái kiến công chúa.”

Thánh Nguyên hoàng hậu mỉm cười: “Thi Tề, đến giờ phút này rồi mà ngươi vẫn thận trọng như vậy, ngược lại khiến bản cung không còn lời nào để nói. Người ta nói, loại chủ tử như thế nào thì sẽ có loại nô tài như thế ấy. Lời này quả nhiên không sai.”

Thi Tề ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị hoàng hậu nương nương vẫn tuyệt đại phong hoa như ngày trước, trong lòng lại cảm thán một câu đáng tiếc. Thánh Nguyên Cung, Thánh Nguyên hoàng hậu. Thánh chính là chí cao vô thượng, Nguyên là quốc hiệu của nước Đại Nguyên, quá cao lớn, quá quan trọng, đã định trước là sẽ bị hủy diệt!

Thánh Nguyên hoàng hậu thấy ánh nhìn thương xót thoáng lướt qua trong mắt ông ta, cảm xúc bỗng hơi bâng khuâng, dường như đã rơi vào trong hồi ức. Hồi lâu sau lại như tự lẩm bẩm một mình: “Ba năm làm Khánh vương phi, ta và cả tộc Lưu thị dốc hết sức lực phò tá hoàng thượng từng bước từng bước leo lên ngai vàng, cũng giống như việc đã thực hiện được lời người hứa hẹn với ta lúc trước: Người lâm quân thiên hạ, ta mẫu nghi thiên hạ.”

“Nhưng sau mười năm làm Thánh Nguyên hoàng hậu, đứng đầu hậu cung, người lại chỉ cho ta sinh một đứa con gái. Ta ở bên cạnh người suốt mười ba năm, cho đi tất cả những gì ta có thể cho, nhưng người đã cho ta được cái gì? Hết lần này đến lần khác khiến ta rơi vào nỗi đau mất mát, hết lần này đến lần khác kề dao vào người trong tộc ta.”