Bạch Y Nguyệt ngơ ngác lắc lắc đầu: “Ta... ta không biết!” Nàng vốn dĩ chưa từng nghe qua chuyện này. Triệu Phi Phi vô cùng kinh ngạc nhìn Bạch Sơ Nguyệt đang bước vào vị trí trung tâm. Nàng cũng rất không1hiểu, tỷ tỷ của nàng ta – Bạch Sơ Nguyệt bị Vinh gia từ hôn làm tổn hại danh tiếng, nhưng những người đến cửa cầu thân cũng nhiêu vô số kể, vì sao lại phải tham gia cuộc tuyển chọn nhỏ nhoi như8vậy? Nàng nếu như thật lòng muốn vào cung, vì sao không tham gia kì tuyển chọn mùa xuân? Bốn tên yêu nghiệt có chút kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng hứng thú mà liếc nhìn về phía Vinh Định Ngạn. Nhưng2lại chỉ thấy gương mặt hắn không động tĩnh, vẫn thản nhiên như không. Trong Kinh thành, dân chúng vẫn luôn âm thầm truyền tai nhau chuyện đệ nhất mỹ nhân Kinh thành Bạch Sơ Nguyệt và tiểu công tử Vinh Định Ngạn4được sủng ái nhất ở Vinh gia chỉ phúc vi hôn. Thế nhưng, đầu năm ngoái lại bị tiểu công tử Vinh gia từ hôn, chuyện này đã khơi dậy sóng to gió lớn trong Kinh thành. (*) Chỉ phúc vi hôn: được hứa hôn từ lâu. Tiểu Vương Bát sờ sờ cằm, có vẻ như rất hứng thú mà lên tiếng: “Tiểu mỹ nhân ấy như hoa như ngọc, ngươi cũng không vừa mắt mà từ hôn, thật là có chút đáng tiếc mà!” Vinh Định Ngạn liếc xéo hắn: “Ngươi có hứng thú?” “Đừng, người mà ngươi đã không cần thì ta nhặt lại, vậy há chẳng phải là quá mất giá sao? Bản công tử có bản tính không từ chối ai như vậy sao?” “Ngươi không có bản tính không từ chối ai sao?” Vinh Định Ngạn nhướng mày. Vương Tu Cảnh vốn muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, danh tiếng của bản thân thế nào thì bản thân hắn là người rõ nhất, thế nên chỉ cười ha ha: “Vậy, ha ha, ta thích mỹ nhân.” Nhiếp Trường Viễn tiếp lời chế nhạo: “Nhưng mà, ngươi chỉ thích ngủ cùng tiểu mỹ nhân, lại không muốn cưới tiểu mỹ nhân.” Vương Tu Cảnh chỉ ngón trỏ vào Nhiếp Trường Viễn: “Người hiểu ta, chỉ có Trường Viễn!” Vì chuyện Bạch Sơ Nguyệt tự mình ứng tuyển mà trong mắt Sở Cửu Nhi hiện lên sự kinh ngạc. Nàng khẽ đưa mắt nhìn về phía Lam Vân, thấy sắc mặt hắn không có bất kì sự thay đổi nào khi nhìn thấy một đại mỹ nhân thì lúc này mới thở nhẹ một hơi. Nhưng khi nghe thấy lời của ba kẻ bên cạnh, lại sợ hắn sẽ hiểu lầm mình lạnh lùng vô tình giống như bọn họ nên vội hét lên: “Các ngươi còn dám ở đây nói bậy bạ, xém chút nữa là cô nương nhà người ta nhảy xuống sông tự vẫn rồi đó!” “Không phải vẫn chưa chết sao!” Vinh Định Ngạn không cho là thế. “Còn nói, ngươi im miệng cho bản công chúa!” Thực ra, Sở Cửu Nhi không thích Bạch Sơ Nguyệt xinh đẹp hơn mình, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao không ai dám công nhận Bạch Sơ Nguyệt là đệ nhất mỹ nhân trong Kinh thành. Cửu công chúa đã không thích, ai lại không chút để ý nào mà chọc cho Cửu công chúa thêm chướng mắt, thì chính là chán sống rồi. Nếu như không phải có mối quan hệ chỉ phúc vi hôn giữa Vinh tiểu công tử, e là Bạch gia đã sớm bị người khác đánh bại rồi. “Bạch Thị Sơ Nguyệt tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Có điều, từ đầu năm ngoái, sau khi Vinh gia từ hôn thì Bạch gia cũng coi như được bồi thường, hai đứa con trai của Bạch đại nhân đều được thăng quan rồi, lại còn là những chức vụ quan trọng. Ánh mắt nhàn nhạt của Lam Vân rơi trên bóng người đang quỳ lạy ở vị trí trung tâm kia. Nàng không thể nhìn rõ gương mặt nàng ta, nhưng với y phục màu tím, tay áo rộng bay bay, rõ ràng là người có vóc dáng rất uyển chuyển. Sở Tuyệt vẫn phơi ra bộ mặt thản nhiên như không, trong đôi con ngươi lạnh lẽo chỉ có ly rượu mà hắn đang cầm trong tay, nhìn quanh bốn phía rồi khẽ thì thầm như không, khóe mắt chưa từng liếc qua vị trí trung tâm kia. Vinh thái hậu nhìn người quỳ ở đó, ánh mắt bà hoài nghi nhìn về phía Sở Hồng, lẽ nào hoàng thượng có ý gì với Bạch Sơ Nguyệt này? Hoàng hậu Tiểu Vinh Thị cũng giống như Vinh thái hậu vậy, yên lặng nhìn về phía hoàng thượng. Sở Hồng nhìn chằm chằm Bạch Sơ Nguyệt đang quỳ tại đó, trong mắt hắn xẹt qua nét hứng thú, nhưng chỉ có bản thân hắn biết mình hứng thú với điều gì mà thôi. Nhưng nét hứng thú trong mắt hắn đã là chuyện lớn trong đáy mắt hoàng hậu và thái hậu rồi. Hoàng hậu Tiểu Vinh Thị nhìn Bạch Sơ Nguyệt quỳ tại đó, bắt đầu nhíu mày, ngón tay khẽ nắm chặt lại. Tuy rằng Ngạn đệ đã thoái hôn với nàng, đó là sự đuối lý của Vinh gia, nhưng Vinh gia cũng đã bù đắp cho Bạch gia rồi. Chuyện đã qua hơn một năm, tưởng rằng mọi thứ đã xong xuôi rồi, không ngờ họ lại lần nữa đưa Bạch Sơ Nguyệt vào cung? Thật là không hiểu lý lẽ mà. “Bình thân.” Sở Hồng mỉm cười nói. Hắn nhớ lại những lời mà hắn đánh giá mấy vị cung nga có chút tú sắc đêm đó, đột nhiên muốn nghe thử xem hắn sẽ đánh giá Bạch Sơ Nguyệt có danh đệ nhất mỹ nhân Kinh thành như thế nào. Thân là một hoàng đế và cũng là một người đàn ông, hắn đương nhiên biết được có những loại hoa trong Kinh thành. Ngay từ lúc đầu gặp Bạch Sơ Nguyệt, hắn cũng có hứng thú, nhưng lại chưa hề động lòng. Một là do hậu cung của hắn mỹ nhân nhiều vô kể. Hai là Bạch Sơ Nguyệt dù sao cũng đã có hôn ước với Vinh gia. Cho dù hôn ước đã giải trừ rồi, nhưng hắn cũng không có tâm tư gì. Giữa những phi tử trong hậu cung của hắn luôn có những sự tranh giành ngấm ngầm, điều này là không thể tránh khỏi. Nhưng tất cả đều phải nằm trong sự cho phép của hắn và đây cũng là giới hạn của hắn, hắn không cho phép vất cứ cô gái nào phá vỡ sự bình lặng vốn có trong hậu cung này. “Tạ ơn hoàng thượng.” Thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất chầm chậm đứng dậy. “Ngẩng đầu lên.” Sở Hồng dường như là đang nhìn chằm chằm Bạch Sơ Nguyệt mà ra lệnh. Thế nhưng, khóe mắt hắn lại liếc nhìn về hướng Lam Vân mà không lộ ra chút vết tích nào. Đáng tiếc thay, từ độ cao và vị trí của Sở Hồng, hắn không nhìn rõ được toàn mặt của nàng mà chỉ có thể nhìn thấy đầu trọc, tai cùng một góc nhỏ của gương mặt, đương nhiên cũng nhìn không rõ biểu cảm của nàng. Bạch Sơ Nguyệt chầm chậm ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt thanh lệ thoát tục như phù dung, khiến cho tất cả ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên. Làn da nàng trắng như tuyết, càng làm tôn lên đôi đồng tử như nước mùa thu. Đây là một thiếu nữ khiến cho mắt người ta sáng lên, cũng làm cho trái tim họ đập thình thịch, mái tóc đen như mực kia chỉ cần dùng một cây trâm hoa ngọc lan sáng óng gài lên mà thôi, thật vừa phóng khoáng lại vừa tao nhã. Từ trong tay áo mình, Bạch Sơ Nguyệt lấy ra một vật như một bức họa rồi giơ cao lên: “Thần nữ lấy một bức họa để tham gia tuyển chọn, mong hoàng thượng đích thân xem xét.” Lời của nàng một lần nữa lại làm mọi người xáo động. “Bạch Sơ Nguyệt này tâm tư không nhỏ, muốn tiến vào hậu cung rồi.” Sở Nghị giọng điệu có vẻ thản nhiên nhưng lại rất chắc chắn mà nói. “Ồ?” Sở Hồng nhướng mi, có vẻ rất là hứng thú. Sau đó, hắn nhàn nhạt lướt mắt nhìn Tiểu Mạc Tử một cái, tiểu thái giám bên cạnh Tiểu Mạc Tử liền cong lưng cung kính đi xuống dưới. Nhiếp Trường Viễn khẽ mỉm cười: “Thật là thú vị! A Ngạn, ngươi nói xem, nếu cô gái này vào cung rồi, có khi nào sẽ ôm hận trong lòng với ngươi không?” Vương Tu Cảnh nhìn chằm chằm vào bức họa trong tay Bạch Sơ Nguyệt: “Sao ta lại cảm thấy kì lạ nhỉ?” Theo lý mà nói, Vinh gia đã thoái hôn, nếu như hoàng thượng lại nạp nàng vào hậu cung, thì chuyện này lại là chuyện lớn rồi. Nếu nặng thì sẽ gây ra nghi ngờ, còn nhẹ thì sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng trong Kinh thành. Hắn vừa nói thế thì cả ba người còn lại liền nhìn nhau một cái, sau đó híp mắt lại như có điều gì suy nghĩ. Bọn họ không phải kẻ ngu ngốc. Hai chữ quyền thế này, nếu bọn họ đã có thể nắm trong tay, đương nhiên cũng chẳng phải người qua loa. Lam Vân nhàn nhạt hạ mắt, đương nhiên là lạ rồi bởi Bạch Sơ Nguyệt này trong lòng đã có ý định từ trước, hơn nữa, nàng ta lại còn chuẩn bị rồi mới đến. Sở Hồng cầm lấy bức họa mà Tiểu Mạc Tử trình lên rồi mở ra xem. Hắn thờ ơ liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên sắc mặt chợt cứng nhắc, sau đó dần dần ngồi thẳng người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức họa. Những người đang dò xét long nhan nhìn thấy thần sắc của hắn như vậy, ai nấy cũng nheo mắt lại. Một lúc lâu sau... Sở Hồng từ từ gấp bức họa lại, híp mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Sơ Nguyệt đang đứng giữa điện, gương mặt không cảm xúc: “Con gái lớn của Lễ bộ thượng thư Bạch Sơ Nguyệt dịu dàng phóng khoáng, phẩm mạo xuất chúng, sắc phong Bạch Thị làm nhất phẩm Hiền phi, đặc biệt miễn học lễ nghĩa, ban cho Trường An Cung.