Việc mở một yến hội như thế này quả thực là đã khiến mọi người mở mang tầm mắt một phen. Người xưa có câu “nhân dĩ quần tụ”* thật là chí phải. (*) Nhân dĩ quần tụ: nguyên văn là “vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân”, ý chỉ dù1là người hay vật, đều sẽ vì những tập tính chung nào đó mà quần tụ bên nhau. Cấp bậc phân chia rõ ràng, thoáng nhìn qua liền đã phân biệt được, không hề xảy ra chút sai sót nào. Ánh mắt Lam Vân nhìn xuống đất rồi thầm ngẫm nghĩ,8nhìn bề ngoài của nước Đại Nguyên dường như đều bị Nguyên Hạo Thiên nắm gọn, nhưng thật ra nước Đại Nguyên đang sống dưới chế độ độc tài chuyên chế khiến lòng người thấp thỏm lo âu, khó mà thấy được trật tự rành mạch và sự công bằng phân minh như2ở nơi đây. Xã hội trong chế độ phong kiến dù làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải tuân theo quy tắc chung nhất định. So với nước Sở có quy có củ, âm dương hài hoà thì Nguyên Hạo Thiên lại không thể nghiệm ra được đạo lý: nước4trong quá thì không có cá, người xét nét quá thì không có tri âm. “Lam Vân, đây là trà mà ta đặc biệt căn dặn cung nhân chuẩn bị cho ngươi, ngươi uống thử đi.” Sở Cửu Nhi nhận lấy bình trà do tì nữ phía sau lưng dâng lên, nàng đích thân rót cho Lam Vân dùng thử. Bốn tên yêu nghiệt nhìn thấy cảnh Sở Cửu Nhi ngạo mạn thường ngày lại bày ra bộ dạng thuỳ mị, nữ tính như thế thì đều có cảm giác mới lạ đầy hiếu kì. Nhưng khi họ thấy dung mạo hoàn mỹ của thánh tăng gần trong gang tấc, thì bốn tên yêu nghiệt nhất thời lung lay, không biết có nên tiếp tục thực hiện kế hoạch đã bàn bạc khi nãy không đây? Thế nên, cả bốn người đều đồng loạt nhìn chăm chú vào Lam Vân thật lâu. Giờ đây, trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ, đó chính là bọn họ đã gặp qua không ít mỹ nhân, những lúc cảm thấy vô vị chết đi được cũng có chơi đùa cùng vài tiểu quan là nam. Thế nhưng... bọn họ quả thực chưa từng gặp qua hoà thượng đẹp như thế này! Quan sát thấy bọn họ nhìn Lam Vân chằm chằm bằng ánh mắt đầy mờ ám, Sở Cửu Nhi liền chau mày liếc xéo bọn họ, nàng lên tiếng cảnh cáo: “A Nghị, A Viễn, A Ngạn, Tiểu Bát, các ngươi nghe rõ lời bổn công chúa nói đây, nếu như các ngươi dám có ý đồ xấu muốn làm hại Lam Vân thì bổn công chúa nhất định sẽ không tha cho các ngươi.” Bốn tên yêu nghiệt bị công chúa cảnh cáo liền bắt đầu viện cớ. “Cửu tỷ à, tỷ nói gì vậy? Bọn đệ thì có ý đồ xấu gì chứ?” Tuy ngữ khí trong giọng nói của Sở Nghị có phần không phục, nhưng cặp mắt phượng hẹp lại mang theo ý tuỳ tiện phóng túng. Nhiếp Trường Viễn liên tục gật đầu, đôi mắt hắn long lanh trong veo chẳng có lưu lại chút tà ác nào, nhìn thế nào cũng giống một thiếu niên lanh lợi, thật thà: “Cửu di à, trước đây chúng cháu thích trêu chọc mọi người, nhưng khi ấy vẫn còn nhỏ, còn bây giờ đều đã lớn cả rồi mà.” “Hồi còn trẻ con mới thích chơi mấy trò nghịch ngợm vô hại ấy, bây giờ chơi mấy trò đấy thì có gì vui đâu.” Vinh Định Ngạn xem thường nói. Sở Cửu Nhi hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đúng đấy, trêu chọc người khác nhiều quá thì cũng mất vui, bây giờ thì chuyển qua thích ức hiếp người khác đúng không?” Sở Cửu Nhi nàng tốt xấu gì cũng là người đã từng tung hoành ngang dọc tại Kinh thành, sao lại có thể không biết bọn họ làm gì để giết thời gian được cơ chứ. “Cửu tỷ, tỷ nói vậy là không đúng rồi, sao lại có chuyện bọn đệ đi ức hiếp người được?” Sở Nghị lười nhác nghiêng đầu hỏi vặn lại, ánh mắt như có như không lướt nhìn khuôn mặt Lam Vân một cách suồng sã. Lam Vân dường như không hề bận tâm đến ánh nhìn của Sở Nghị. Ngược lại, ba tên yêu nghiệt kia liếc mắt nhìn Lam Vân một cái thì trong lòng liền khẽ động. Nhiều năm chơi chung khiến bọn họ ngầm hiểu được ý nhau, nên bọn chúng chẳng cần ra hiệu cũng đã tự biết phân công, ba kẻ còn lại tìm đề tài nói chuyện thu hút sự chú ý của Sở Cửu Nhi. Vì dạo gần đây, Vương Bát công tử không xoá sạch mọi dấu vết đã để lộ manh mối gây ra chút chuyện, cho nên nãy giờ vẫn một mực không lên tiếng mà chỉ nghe mọi người nói rồi cười khà khà, vậy mà giờ đây cũng lanh lợi buông lời nịnh bợ: “Biểu di công chúa* à, mấy tháng rồi chưa gặp được người, nghe nói người xuất kinh, đã ung dung tự tại đi những đâu rồi? Có gì vui không? Hôm nào chúng ta cùng xuất kinh du ngoạn một chuyến đi, Kinh thành thực chẳng có gì vui, vô vị quá đi mất.” (*) Biểu di: dì họ. “Đúng đó, Cửu di, người nói thử xem, để mọi người được mở mang tầm mắt.” Nhiếp Trường Viễn cũng nịnh nọt nói. Sở Cửu Nhi nghe thấy Tiểu Bá và Nhiếp Trường Viễn vô cùng hứng thú khi nhắc đến khoảng thời gian nàng cùng hoàng huynh và vương huynh vi hành đến nước Đại Nguyên, khuôn mặt nàng bỗng trở nên lạnh lẽo, rũ mắt đáp: “Cũng chẳng đi được đâu, chỉ xuống phương nam một lần mà thôi.” Nhân lúc ba tên còn lại đánh lạc hướng Sở Cửu Nhi, thì móng vuốt của tên yêu nghiệt Sở Nghị lại ung dung thản nhiên sờ trên lưng Lam Vân... Ối! Bàn tay thon dài trắng nõn kia lại định tiếp tục di chuyển xuống phía dưới. Ánh mắt Lam Vân vốn luôn nhìn xuống bấy giờ mới nhẹ nhàng ngước lên, nàng khẽ nghiêng đầu, đôi đồng tử phẳng lặng nhìn Sở Nghị chăm chú. Bàn tay Sở Nghị không còn làm hành động cợt nhả và dung tục ấy nữa, nhưng dường như lại không cam tâm tình nguyện rút tay về, hắn cứ ngang bướng dán chặt trên lưng Lam Vân không nhúc nhích giống như tên vô lại. Ánh mắt cả ba tên còn lại đều trở nên sắc bén, cũng đều lộ ra vẻ hào hứng. Đào Dao hiển nhiên cũng trông thấy điều này, nhưng do Lam Vân vẫn chưa ra hiệu nên ông ta cũng chưa vội ra tay. Haiz! Ông tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng, thật ra mình đang muốn xem phản ứng của chủ tử ra sao! Lam Vân bình tĩnh nhìn thiếu niên dường như đang có hành động bất chấp đạo lý trước mắt. Chậm rãi, từ tốn, khoé miệng Lam Vân khẽ cong vẽ lên một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, nụ cười ấy lọt vào đôi mắt tĩnh lặng của Sở Nghị. Đối diện với nụ cười này, bàn tay Sở Nghị giống như bị lửa đốt khiến hắn lập tức thu về, nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Tuy ba tên còn lại vẫn luôn ngồi tán gẫu nhằm đánh lạc hướng Sở Cửu Nhi nhưng toàn bộ sự chú ý lại dồn về phía Sở Nghị. Nụ cười khi nãy của Lam Vân khiến trái tim bọn họ nhất thời đồng loạt co thắt. Ngoài sự sửng sốt ra, trong lòng bốn tên yêu nghiệt còn có một loại cảm giác kì lạ không thể gọi tên khi chứng kiến nụ cười của hắn lúc nãy. Rốt cuộc là thứ cảm giác gì, bọn họ không thể nói rõ ràng, nhưng bản năng của bọn họ nói cho bọn họ biết, nên tránh xa loại cảm giác như thế này ra. “Các ngươi làm sao vậy?” Sở Cửu Nhi nhìn thấy đám người mới vừa nãy còn bám lấy nàng ríu rít vô cùng thích thú, vậy mà giờ đây lại không hé răng lấy nửa lời, nàng nhất thời cảm thấy kì quái. Sở Nghị đè nén những xao động trong lòng, cười đáp: “Không sao.” Thành thật mà nói, Sở Cửu Nhi cũng chẳng muốn chú ý đến bọn họ, điều nàng muốn làm hơn cả là quấn lấy Lam Vân rồi cùng trò chuyện mà thôi. Thế nhưng giây phút này, nàng cũng không tiện làm như vậy bởi có rất nhiều ánh mắt đang săm soi mọi hành động của nàng. Đương nhiên, nàng tuyệt đối không phải vì sợ làm tổn hại đến thanh danh khuê nữ gì gì đó của mình, mà là vì nàng biết Lam Vân sẽ xem nàng như không khí, tuyệt đối sẽ không phản ứng lại. Còn những lúc không có người ngoài, mặc kệ hắn có xem nàng như vô hình thì nàng cũng chẳng thèm bận tâm. Nhưng bây giờ trước mặt bao nhiêu người như vậy, dù nàng không giữ thể diện cho chính mình thì cũng phải giữ thể diện cho hoàng thất. Lỡ như thực sự chọc giận hoàng huynh, hoàng huynh giết chết Lam Vân thì chẳng phải lợi bất cập hại rồi sao! Cho nên, tuy ngoài mặt nàng thiếu kiên nhẫn tiếp chuyện với ba tên cứ bám dính lấy nàng, nhưng thật lòng nàng chỉ mong sao bọn họ trò chuyện với nàng nhiều nhiều một chút. “Lam Vân, ta vẫn chưa giới thiệu với ngươi nữa, người này là Sở Nghị là con út của hoàng thúc ta. Người thứ hai là Nhiếp Trường Viễn, con trai độc nhất của đại tỷ ta, kế đến là Vinh Định Ngạn con trai của tiểu cữu ta, cũng là biểu đệ nhỏ nhất của ta và cuối cùng là Vương Tu Cảnh, là cháu trai út của đại di ta. Bởi vì xếp hàng thứ tám trong gia tộc cho nên mọi người đều gọi là Vương Bát công tử, tuổi tác của ta và bốn bọn họ ngang ngang nhau. Thuở nhỏ, ta thường chơi chung với bọn họ nên tình cảm rất tốt.” Theo sự giới thiệu của Sở Cửu Nhi, ánh mắt Lam Vân hờ hững lướt qua từng khuôn mặt bốn người bọn họ. Bốn tên yêu nghiệt gây ra biết bao nhiêu chuyện xấu, tạo ra biết bao nhiêu nghiệp chướng, trong lòng chưa từng cảm thấy áy náy, hổ thẹn. Vậy mà khi bị ánh mắt như có như không của Lam Vân nhìn quét qua như vậy, bốn tên yêu nghiệt bỗng chốc run lên, đặc biệt là Sở Nghị và Nhiếp Trường Viễn. Sở Nghị run lên là đương nhiên, vì hành động thiếu tôn trọng khi nãy cùng nụ cười khiến hắn cảm thấy kiêng dè của Lam Vân. Còn Nhiếp Trường Viễn một mặt là vì ý cười trong đáy mắt Lam Vân mà hắn nhìn thấy khi nãy, mặt khác là vì kế hoạch bọn họ đã cùng bàn bạc kĩ lưỡng trước đó. Mặc dù, kế hoạch này không phải là chủ ý của hắn, nhưng mà thuốc kích dục để chuẩn bị cho kế hoạch giờ đây lại đang được giấu trên người hắn!