“Lão nạp vốn cũng không tin, nhưng lão nạp đã nghiên cứu và tu hành Phật pháp mười mấy năm, lại không thể so được Phật pháp của thánh tăng. Thánh tăng đang trong độ tuổi niên thiếu, nếu không phải có xuất thân phi phàm, cộng thêm thiên1phú khác thường, thì sao có thể có được Phật pháp uyên thâm như vậy?” Sở Cửu Nhi bỗng có chút bối rối: “Vậy... vậy tại sao đột nhiên hắn lại đến nước Sở của chúng ta?” Chẳng lẽ, hắn biết được hoàng đế ca ca cùng Thất vương8huynh có ý định gây chiến tranh với nước Đại Nguyên? Nhưng cho dù hẳn biết thì thế nào? Dù cho hắn đến từ núi Phiêu Miễu thì đã sao? Chỉ dựa vào sức lực của bản thân hắn thì làm sao có thể thay đổi được cục diện2đã định trước? Cùng lúc đó, trong một tòa nhà hẻo lánh tĩnh mịch ở hậu viện chùa Hộ Long, Đào Dao nhìn Nguyên Vô Ưu đang ngồi xếp bằng trên giường thấp. Ông ta dán tầm mắt vào đỉnh đầu nhẵn bóng của nàng, hai mí mắt co4giật, sau đó ông ta lại cảm giác được sự mát lạnh trên đầu mình, gò má và khóe miệng cũng không kiếm được mà co rúm lại. Đào Dao không thể nói bất cứ điều gì, thật sự ông ta không thể diễn tả trạng thái của bản thân, sự cam chịu nhận thua, sự bái phục hoàn toàn của ông ta rõ ràng không có ngôn từ nào có thể biểu đạt được. Nỗi tò mò lớn nhất trong cuộc đời ông ta là muốn bổ đầu của Nguyễn Vô Ưu ra, xem thử những thứ trong đó có khác với người thường hay không? Kinh hãi thế tục* chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi! (*) Kinh hãi thế tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi. Đào Dao không tài nào hiểu nổi, một cô gái đành lòng dịch dung nước da trắng trẻo nõn nà của mình thành màu đồng thì cũng thôi đi, làm sao nàng có thể nói cắt là cắt mái tóc dài sắp chấm đất của mình chứ? Được thôi, đi ra ngoài nên cắt ngắn một chút cũng được, nhưng mà... nhưng mà, nàng nỡ lòng nào cạo trọc đầu mình để làm một hòa thượng? Ông ta không thể hiểu nổi! Nếu Hoài vương nhìn thấy bộ dạng này của Nguyên Vô Ưu thì không biết ngài ấy sẽ có tâm trạng như thế nào? Chắc ngài cũng sẽ cảm thấy không thể hiểu nổi giống ông ta đúng không? Nguyên Vô Ưu, à không, Lam Vân mở mắt ra, khẽ mỉm cười khi thấy Đào Dao lại nhìn nàng với vẻ mặt mất hồn. Nàng có thể hiểu tâm trạng của Tiểu Đào Tử. Nhưng mà ông ta có lẽ phải rối rắm thêm một khoảng thời gian nữa thì nỗi lòng ngổn ngang này mới có thể lắng xuống. Thực ra, nàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, chỉ là cạo trọc đầu thôi mà, đầu trọc không có nghĩa là nàng sẽ thực sự trở thành hòa thượng. Dĩ nhiên, đây chính là sự khác biệt giữa hai thế giới, nàng không xem trọng mái tóc lắm. Nhưng ở thời đại này, mái tóc và danh dự của người con gái đều quan trọng như nhau, ừm, nếu nói một cách nghiêm khắc hơn, thì mái tóc quan trọng như đạo Hiếu. Nhờ cha mẹ nên ta mới có thân thể tóc da, vì thế không được phá hủy chúng, nếu không nhất định sẽ bị người đời thóa mạ. Vậy nên, nhìn xem, chỉ cần Lam Vân cạo trọc đầu thì trên đời này sẽ không có ai nghi ngờ nàng là nữ nhi, tự nhiên cũng không bao giờ có người biết được thân phận của nàng, mưu tính của nàng. “Tiểu Đào Tử, tóc sẽ lại dài ra mà, ngươi không cần phải lo lắng trong lòng nữa đâu.” Đào Dạo nhắm mắt lại rồi thầm cắn răng, đúng là tóc vẫn sẽ dài ra, nhưng... Thôi bỏ đi, đến lúc vương gia trách cứ thì ông ta chịu tội là được rồi. Lam Vân muốn trở thành hòa thượng thì cũng được thôi, dù có là hòa thượng thì vẫn là hòa thượng tuyệt đẹp vô song, nghiêng nước nghiêng thành, người bị hại chẳng qua chỉ là một vài cô nương. Nhưng tại sao nàng còn nói mình đến từ núi Phiêu Miễu? Lẽ nào nàng không sợ gây ra sự chú ý của hoàng đế nước Sở sao? Còn nữa, tại sao nàng lại cố ý dẫn dắt công chúa nước Sở đến đây? “Công chúa nước Sở kia...” Đào Dao lo lắng nói. Nếu cứ như vậy thì rất nhanh sẽ bị hoàng đế nước Sở biết được. Nhưng trên đường đi, họ cũng đã thăm dò về cô công chúa này, đây không phải là người dễ chọc, nếu nàng ta thực sự điên cuồng si mê Lam Vân thì sẽ phiền toái lắm. Lam Vân thản nhiên nói: “Tiểu Đào Tử, nàng ta chính là bùa hộ mệnh của chúng ta ở nước Sở đấy.” Đào Dao nghẹn họng, nàng thật đáng sợ, e là cho dù ông ta có bổ đầu nàng ra thì cũng không thể hiểu được. Người như thế này, quả thật như thần như Phật, bản lĩnh cao cường, không gì không làm được, lại... coi trời đất như chó rơm, hỉ nộ ái ố của người đời đều ở trong mắt nàng, nhưng nàng chỉ nhìn rồi mỉm cười, chứ không bao giờ động lòng! Làm đối thủ của nàng thực là một chuyện rất đáng thương. Bởi vì nàng vốn dĩ không có trái tim cũng chẳng có tình cảm, thắng thua đối với nàng mà nói kỳ thực cũng không quan trọng đến thế. Thứ mà nàng chấp nhất chẳng qua chỉ là một ván cờ tự giải trí, tự vui vẻ này mà thôi. Đối thủ, đồng minh, bạn bè, người giúp đỡ của Lam Vân... tất cả mọi người kể cả chính nàng, đều chỉ là những quân cờ trên bàn cờ này. “Tiểu Đào Tử, ngươi lại đang nói xấu ta trong lòng phải không?” Đào Dao nuốt cục nghẹn xuống, lạnh nhạt nói: “Ta đi chuẩn bị nước để nấu cơm.” Không biết bắt đầu từ lúc nào mà những công việc của Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu lại đều do ông ta làm. Tuy Lam Vân không ra lệnh, nhưng ông ta đã phục tùng nàng từ trong tiềm thức, đây lại là chỗ đáng sợ khác của nàng. Chiến Vương Phủ. Nghe được bẩm báo của hai tên ám vệ, sắc mặt Sở Tuyệt tối sầm lại: “Ý các ngươi là, các ngươi chưa kịp nhìn được người tập kích mình là ai thì đã hôn mê rồi?” Võ công của Cửu Nhi là do hắn dạy, trình độ của nàng như thế nào, không ai hiểu rõ hơn hắn. Hai ám vệ đưa mắt nhìn nhau, cùng hổ thẹn cúi đầu: “Vương gia thứ tội, lúc hai thuộc hạ tỉnh lại thì phát hiện có thuốc mê giống với mê hồn hương ở góc tường.” Thấy vẻ mặt của vương gia có chút bất thường, một trong những người phụ tá đang đứng ở một bên liền bước lên nói: “Vương gia, có lẽ Cửu công chúa phát hiện có ám vệ đi theo nên mới ra tay đánh bọn họ bất tỉnh.” Ai ai cũng biết Cửu công chúa tính khí thất thường, những chiêu trò như thế này thường xuyên xảy ra, nhưng chuyện làm ám vệ hôn mê vẫn là lần đầu tiên, cũng khó trách vương gia sẽ nghi ngờ. Sở Tuyệt không lên tiếng, trong lòng hắn vẫn còn hoài nghi, chẳng qua... nói đi cũng phải nói lại, chuyện ngang ngược như thế này chỉ có nha đầu Cửu Nhi mới làm được thôi. Chỉ là không biết nàng kiếm mấy thứ thấp kém này ở đầu ra, ngay cả mê hồn hương cũng sử dụng. “Dã Lang, ngươi tự mình dẫn người đi tra xét, mau chóng dẫn công chúa trở về đây.” Tuy là dưới chân thiện tử, nhưng lỡ nha đầu đó thật sự gặp phải chuyện gì mà không có ai bên cạnh thì không được. “Vâng, thưa vương gia.” Dã Lang tiếp nhận mệnh lệnh rối lui xuống. Tuy nhiên có một điều nằm ngoài tính toán của hắn, đó là dù hắn đã phái Dã Lang đích thân ra tay, nhưng đã qua ba ngày vẫn không có tung tích của Sở Cửu Nhi. “Thuộc hạ đoán rằng công chúa không còn trong thành nữa, chỉ sợ công chúa đã ra khỏi thành ngay ngày hôm đó.” Nếu công chúa vẫn còn trong thành, dù nàng có cố ý tránh né lục soát, Dã Lang vẫn có thể nhanh chóng điều tra được tin tức của công chúa. Nhưng ba ngày đã trôi qua, họ đã giăng lưới khắp nơi cũng không thể tìm được. Vậy chỉ có một lý do duy nhất, đó là công chúa đã rời khỏi thành, hoặc đang lẩn trốn ở một chỗ kín đáo nào đó. “Vương gia, thuộc hạ đã hạ lệnh ra khỏi thành lục soát.” Sở Tuyệt chưa kịp tỏ thái độ gì với lời nói của Dã Lang thì quản gia đã gõ cửa bước vào, rồi cung kính bẩm báo: “Vương gia, thái hậu truyền lệnh mời vương gia lập tức tiến cung.” “Đã biết.” Sở Tuyệt nhìn Dã Lang với vẻ mặt không biến sắc, hắn nói: “Mau chóng dẫn công chúa trở về.” “Thuộc hạ hiểu rõ.” Trong Từ Diên Cung, thái hậu nước Sở bước ra từ hậu đường, theo sau là một nhóm cung nữ và các ma ma. Vừa thấy bà xuất hiện, hoàng đế nước Sở là Sở Hồng đã tự mình bước đến dìu bà ngồi xuống thấp mỹ nhân. “Hoàng thượng bận rộn vô cùng, sao lúc này lại có thời gian rảnh đến thăm ai gia vậy?” Vinh thái hậu rõ ràng hiểu rõ nhưng vẫn vờ như không biết.