Phượng Kinh Thiên

Chương 149: Lam vân công tử (1)

Ngân Nhi lưỡng lự một lát mới dám lấy hết dũng khí mà nói: “Hạo thiếu gia, nếu... nếu như tiểu thư lại hẹn gặp người, người nhất định không được đi, Chiếu thiếu gia muốn tiểu thư gần gũi người là vì muốn hãm hại người. Mặc dù, nô tỳ không biết tiểu thư có làm vậy hay không, nhưng nô tỳ nghĩ rằng, nhắc nhở người1trước một tiếng sẽ tốt hơn.”

Tiểu Lương Tử chau mày: “Cô nghĩ là nàng ta có thể lừa gạt thiếu gia nhà chúng ta thêm lần nữa hay sao? Hừ, nằm mơ đi, thiếu gia nhà chúng ta đây mới không thèm để ý đến nàng ta nữa.”

“Ngân Nhi...” Đệ Ngũ Hạo lầm bầm nhìn nàng.

Tiểu Lương Tử đưa Ngân Nhi ra ngoài, Đệ Ngũ Hạo ngồi bên8trong bất động, đến một ngón tay cũng không nhúc nhích, không biết là hắn đang suy nghĩ điều gì.

Lâm Duy Đường tiến vào, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ bần thần của hắn.

“Sao vậy, trong lòng có điều gì vướng bận?”

Đệ Ngũ Hạo ngước lên, sau khi nhìn thấy là Duy Đường thì hắn lại tiếp tục cúi xuống: “Không có.”

Lâm Duy Đường ngồi xuống trước mặt2hắn, nhẹ giọng nói: “Có một chuyện cần đệ ra tay.”

“Cái gì?” Đệ Ngũ Hạo liền ngẩng đầu.

“Tương kế tựu kế.” Lâm Duy Đường mỉm cười nhìn hắn.

Đệ Ngũ Hạo há hốc mồm kinh ngạc.



Dưới ánh đèn cầy, Nguyên Vô Ưu cầm tấm bản đồ địa hình Dương gia trang mà Đào Dao đã đi khảo sát về sau đó vẽ lại, nàng đối chiếu với tấm bản4đồ địa lý của cả Tề huyện.

Nhìn ánh mắt chăm chú của nàng, Đào Dao suy ngẫm một lúc, sau đó thấp giọng hỏi: “Công chúa, người cũng có hứng thú với mỏ vàng sao?”

Minh vương đã bày mưu tính kế mười mấy năm trời, có lẽ chỉ thiếu duy nhất tài chính để khởi binh mà thôi, nhưng hiện tại bọn họ vốn dĩ không thiếu vàng bạc tiền của nữa rồi. Trong vòng mười mấy năm, U Ảnh khắp nước Đại Nguyên với vỏ bọc bên ngoài chỉ là thương nhân buôn bán bình thường cũng đã tích lũy không ít tiền bạc, của cải. Hơn nữa... tiên hoàng còn để lại cho vương gia một lượng vàng rất lớn, bọn họ căn bản không cần phải hao tâm tổn sức đi tìm vàng.

Từ trước đến nay, triều đình đều đã quy định rất nghiêm ngặt chuyện tự mình đi khai thác mỏ vàng, một khi bị vạch trần thì chính là đại tội chu di cửu tộc.

Minh vương thực sự đã muốn tạo phản, đương nhiên sẽ không để tâm đến những việc đó làm gì. Bọn họ đã che giấu được một thời gian, thế nhưng cũng không thể duy trì được lâu bởi cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Đến lúc sự việc bị phát giác, người của Minh vương đều đã rút lui, kẻ gánh chịu hậu quả không ai khác chính là Dương gia.

“Ta nghĩ ta không nhất thiết phải hứng thú với mỏ vàng này.” Nguyên Vô Ưu lên tiếng trả lời nhưng cũng không quay đầu lại.

“Vậy người nghiên cứu kĩ lưỡng tấm bản đồ địa hình Tề huyện như vậy là có mục đích gì?” Nếu đã không phải vì lí do ấy, hà cớ gì nàng phải để tâm như thế?

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu chợt dừng lại, nàng thầm thở dài một tiếng: “Không thể cứu được tính mạng của Dương gia, nhưng với thôn Dương Gia thì ta vẫn muốn nghĩ cách để giảm thiểu thương vong.”

Đào Dao có chút sững sờ nhìn nàng, khóe miệng ông ta động đậy nhưng lại không biết nói thế nào mới tốt. Cung đã lên dây thì không thể không bắn, bọn họ ngoài cách đạp lên nhau để tiến thì cũng không còn đường lui nữa rồi.

Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng mỉm cười: “Đừng đem chữ lương thiện gán lên người ta và cũng đừng dùng chữ vô tình để kết tội ta.”

Tiểu Hoa Tử bưng trà vừa pha xong đi vào, hắn cũng vừa lúc nghe được câu nói kia của nàng.

Đào Dao nhận lấy chung trà nóng mà Tiểu Hoa Tử cung kính dâng lên, ánh mắt ông ta quét qua Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu, thờ ơ hỏi: “Công chúa quyết định không cho bọn họ đi cùng sao?”

Nghe thấy lời này của Đào Dao, cả Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu đều nhìn Nguyên Vô Ưu với ánh mắt đầy chờ mong sự thay đổi quyết định từ nàng.

Nguyên Vô Ưu lắc đầu: “Bọn họ sẽ hồi Kinh.”

“Công chúa, xin người hãy mang nô tỳ theo.” Ngọc Châu khuỵu gối quỳ xuống đất.

Tuy rằng Tiểu Hoa Tử cũng trông chờ chủ tử sẽ thay đổi chủ ý, thế nhưng hắn thừa hiểu rằng, chủ tử một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không dễ dàng thay đổi, chủ tử làm như vậy nhất định là có nguyên do.

“Lí do ta muốn các ngươi hồi Kinh, chính là bởi vì ta tin tưởng các ngươi đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ mà ta đã giao.”

“Nhưng mà nô tỳ không thể yên tâm để công chúa một thân một mình...”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Chẳng phải còn có Đào Dao nữa hay sao.”

Ngọc Châu liếc qua nhìn Đào Dao, ông ta mặc y phục màu đen mạnh mẽ, bên ngoài khoác hắc trường sam (*). Mặc dù Đào công công là thái giám, nhưng ông ta thực sự giống một kẻ phiêu bạt giang hồ hơn là giống một cung nhân có thể săn sóc công chúa.

(*) Hắc trường sam: áo dài nam có màu đen, dài qua đầu gối.

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì nữa, Ngọc Châu, ngươi cùng Tiểu Hoa Tử hộ tống Vô Ưu công chúa hồi Kinh là điều bắt buộc.”

Tuy Ngọc Châu, Tiểu Hoa Tử quả thực muốn đi cùng chủ tử, nhưng họ cũng hiểu được những lời chủ tử nói là đúng đắn, công chúa không thể nào tách khỏi bọn họ, dù cho người mà bọn họ phải đi theo chỉ là một thế thân của công chúa mà thôi.

“Người các ngươi hộ tống tuy chỉ là thế thân của ta, nhưng nàng ta chính là một chiến binh không sợ chết, luôn hết lòng trung thành đối với vương gia và bổn công chúa. Ở điểm này, nàng ta cũng giống với các ngươi nên không cần thiết phải nghi ngờ bất kì chuyện gì khác, nhớ rõ rồi chứ?”

“Tuân lệnh, nô tỳ (nô tài) đã nhớ rồi ạ.” Hai người đều biết rõ tất cả không thể thay đổi được nữa, chỉ có thể gạt bỏ khúc mắc trong lòng mà trang nghiêm, kính cẩn đáp lời.

Đào Dao nhìn hai người họ không che giấu nổi sự buồn bã trong lòng, ông ta không cảm xúc nói: “Thuộc hạ có nên vinh hạnh khi có thể đi cùng công chúa chứng kiến nhiều điều thần kì như thế này.”

Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Thực không giống những lời ngươi hay nói, Tiểu Đào Tử.”

Sắc mặt Đào Dao hơi cứng lại, ông ta thở dài đáp: “Công chúa, có thể đừng gọi thuộc hạ là Tiểu Đào Tử không?”

“Phụ vương có thể gọi ngươi là Tiểu Đào Tử, vì sao ta không thể? Chẳng lẽ Tiểu Đào Tử ngươi vẫn có phần không tín nhiệm ta?”

“Không phải.”

“Nếu vậy... Tiểu Đào Tử có phải còn để bụng việc ta không nghe lời khuyên của ngươi mà tự an bài cho Mộc Vũ chăng?”

Nét mặt Đào Dao dần trở nên u ám rồi lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm: “Không phải.”

Nguyên Vô Ưu nhìn khuôn mặt đang tức giận đến đen lại của Đào Dao, nàng mỉm cười: “Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn có sự khác biệt trong cách đối đãi của ta và phụ thân thì ta thực cũng không còn cách nào khác nữa rồi, không muốn thì ta sẽ không gọi nữa.”

Nét mặt Đào Dao chợt nghiêm lại, nhưng vẫn nhẹ giọng lên tiếng: “Ra đây đi.”

Tấm màn mỏng khẽ lay động, ngay lập tức có một bóng người thân hình mảnh khảnh cúi đầu, khuỵu một gối xuống quỳ thẳng tắp.

Nguyên Vô Ưu nhướng cao lông mày rồi nhẹ vỗ tay, Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu nhận được lệnh liền đem toàn bộ đèn thắp sáng lên. Dưới ánh đèn sáng rực, mọi thứ dần sáng rõ, gương mặt người đang quỳ một gối kia cũng hoàn toàn hiện rõ trước mắt nàng.

“Ngẩng đầu lên.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt ra lệnh.

Người kia từ từ ngước đầu, Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu vừa nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng ta, cả hai đều không kìm được mà há hốc miệng vì kinh ngạc.

“U Ảnh tham kiến công chúa.” Nàng dùng thanh âm của chính mình nói.

“Hãy thử dùng giọng nói của bổn công chúa xem nào.” Nguyên Vô Ưu cười nói.

“U Ảnh tham kiến công chúa.” U Ảnh liền bắt chước giọng của Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu hướng mắt về phía Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử hỏi: “Giống chứ?”

Lúc này, hai người đang đứng ngây ngốc mới hoàn hồn trở lại, sau đó tiến lên một bước vây quanh quan sát đánh giá U Ảnh.

“Rất giống... nhưng theo nô tỳ thấy lại không giống.” Ngọc Châu bình tĩnh đáp.

Tiểu Hoa Tử cũng nói: “Nô tài cũng suy nghĩ giống như Ngọc Châu cô cô.” Ban đầu khi nhìn sơ qua một cái thì quả thực là rất giống, nhưng nhìn lần thứ hai, hắn có thể thấy được sự khác biệt nho nhỏ, ánh mắt nàng ta không có phong thái như công chúa.



Quân binh mở đường, nha dịch theo sau, đội danh dự đi chính giữa, cuối đội quân danh dự là một chiếc xe kiệu lộng lẫy. Giữa đội quân đông đúc trùng trùng, màn che màu vàng nhạt dưới chiếc lọng rực rỡ và hoa lệ càng nổi bật hơn, đồng thời cũng khiến người khác vô cùng kinh sợ.

Phía sau còn có thêm hai chiếc kiệu quan, một trước một sau đến chờ sẵn bên ngoài trang viên Dương gia.

Dương lão gia đã sớm ra lệnh cho trên dưới mười người Dương gia ra ngoài cổng cung kính chờ đợi.