Phượng Kinh Thiên

Chương 144: Dâng lên đại lễ (1)

Minh vương bỗng chốc trở nên lạnh lùng khi nghe thấy giọng nói của Nguyên Mộ, khóe miệng ông ta lộ ra sự đắng chát, dường như bởi vì sự thay đổi đó mà nửa gương mặt méo mó của ông ta trông càng dữ tợn hơn, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Ta cũng không muốn trách Lạc Nhi, xưa nay con và1Lạc Nhi đều là niềm tự hào của ta. Hơn nữa, với sự thận trọng của nó mà còn xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà thôi.”

“Cảm tạ phụ thân đã hiểu cho.” Giọng điệu của Nguyên Mộ tuy cung kính nhưng lại cực kỳ xa cách, không giống như cha con, trái8lại càng giống thuộc hạ hơn.

Minh vương đã quen với sự xa cách và lạnh nhạt của con trai mình, ông ta im lặng một lúc mới rũ mắt nói: “Sự việc giải quyết thế nào rồi?”

Nguyên Mộ kể lại hiệp định giữa Nguyên Lạc và Nguyên Vô Ưu bằng thanh âm không chút dao động.

Minh vương không lên tiếng, bầu không khí trong2thư phòng vì sự im lặng quá lâu cũng trở nên trầm lắng.

Minh vương suy tư ước chừng mười lăm phút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Mộ Nhi đồng ý kế hoạch này sao?”

Nguyên Mộ gật đầu: “Chọn một trong hai, đây là sự lựa chọn tốt nhất.”

“Tuy Nguyên Vô Ưu tuổi nhỏ, nhưng tâm tư lại rất lớn, cũng4không phụ thanh danh của cha mẹ, chỉ là... nàng ta vẫn còn non lắm.” Minh vương không chút cảm xúc mà nói.

Khóe môi Nguyên Mộ khẽ cong lên: “Không đâu phụ thân, chuyện này con và Lạc Nhi đều quyết định nghe theo Nguyên Vô Ưu, cũng không tính toán gây thêm rắc rối.” Ngàn vàng cũng khó mua được chữ “sớm biết”, nếu sớm biết Nguyên Vô Ưu sẽ gây trở ngại con đường của họ, thì hôm tết Nguyên tiêu hắn đã không tha cho nàng.

“Tại sao? Đây là do Nguyên Vô Ưu tự mình đề ra, chúng ta chẳng qua chỉ tương kế tựu kế mà thôi, có thể nói là chiếm giữ tất cả tiên cơ.” Minh vương khó hiểu nhíu mày nhìn hắn.

“Nguyên Vô Ưu đại diện cho Hoài vương, chúng ta vẫn chưa thăm dò được thực lực của Hoài vương ra sao. Hơn nữa, với tiền đề như thế này, Nguyên Vô Ưu dám đề ra kế hoạch hợp tác cùng chúng ta thì e là nàng cũng không sợ chúng ta phản kích.”

Minh vương khẽ híp mắt, có chút khó hiểu: “Ý của con là?”

Nguyên Mộ nở một nụ cười giá lạnh, giữa Nguyên Hạo Thiên và bọn họ, Hoài vương tuyệt đối sẽ giúp đỡ họ, chứ không phải là Nguyên Hạo Thiên. Hơn nữa, việc hợp tác với Nguyên Vô Ưu lần này chính là thành ý của họ.

Minh vương đứng dậy, thong thả bước đi trong thư phòng, không phải ông ta chưa từng nghi ngờ chuyện mấy năm gần đây, Nguyên Hạo Thiên vẫn không chịu buông tha tra xét bọn họ, điều này không chỉ đơn thuần là vì muốn nhổ cỏ tận gốc. Có lẽ, chuyện này thật sự có điều bí ẩn gì đó bên trong?



Trong rừng cây, Liêu Thanh Vân hờ hững nhìn chiếc quan tài được chôn cất lần nữa rồi mới quay lưng rời đi.

Cố Lăng liếc nhìn lần cuối rồi cũng xoay người theo sau.

Cố Lăng tìm thấy Liêu Thanh Vân đang ngồi trên sườn núi, hắn đến gần và ngồi xuống bên cạnh, hai người đều im lặng không một ai lên tiếng.

Sắc trời dần dần thay đổi, thời tiết vốn đang nắng ấm đột ngột chuyển thành âm u.

Liêu Thanh Vân ngước lên nhìn mây đen đang chầm chậm kéo đến trên đỉnh đầu, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi, trời sắp mưa rồi.”

Cố Lăng ngẩng nhìn gương mặt thản nhiên của Liêu Thanh Vân, đôi môi hắn động đậy trong im lặng nhưng lại không nói một lời, chỉ đứng dậy sóng vai cùng Liêu Thanh Vân rồi xoay người lên ngựa.

Trong khoảnh khắc ghìm cương ngựa chuẩn bị rời đi, Cố Lăng lại đưa mắt nhìn về phía rừng cây một lần nữa, cuối cùng mới phi ngựa trở về.

Kể từ giây phút này, hắn đã tỉnh mộng, trên thế gian vốn dĩ chẳng có thứ gọi là công bằng chính nghĩa, mà chỉ có cá lớn nuốt cá bé cùng với việc “thắng làm vua, thua làm giặc” mà thôi.

Hắn là Cố Lăng, là người thừa kế đời tiếp theo của Cố gia, gánh vác trên mình cả trăm tính mạng của gia tộc, còn có vinh nhục thịnh suy của dòng họ Cố.

Lúc này, Diệp Tuyết đang mặt ủ mày chau dựa vào cây cột dưới mái hiên ngắm nhìn mưa phùn rơi đầy trời, cho đến khi nhìn thấy hai thân người một xanh một trắng trở lại, đôi mắt hắn mới sáng rực lên: “Cố đại ca, Liêu đại ca.” Sau khi họ chôn cất Liễu Man ở ngôi mộ cũ, hắn vừa quay lại đã không thấy hai người họ đâu.

“Mới chớp mắt mà hai huynh đã biến mất rồi, đi đâu thế, tại sao không dẫn đệ theo? Đệ còn tưởng bọn huynh đã về từ lâu rồi chứ?” Hắn khẽ bĩu môi tỏ ý không vui.

Cố Lăng mỉm cười, chỉ vào y phục ẩm ướt trên người mình: “Để chúng ta thay đồ trước rồi sẽ thỉnh tội sau, có được không nào?”

Diệp Tuyết có chút ngại ngùng hé miệng nhưng vẫn vội vã nhường đường.

Lúc đi ngang Mộc Vũ, hắn không chút cảm xúc nói: “Công chúa bảo sau khi hai người trở về thì đến gặp nàng.”

Bước chân của Liêu Thanh Vân khựng lại, hắn tạm dừng trong chốc lát rồi mới đi tiếp như thường.

Cố Lăng thì chậm rãi gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Khi hai người bước vào phòng, Nguyên Vô Ưu đang ngồi trước bàn trà thấp, trên đó có đặt một ván cờ.

Cố Lăng ngây người nhìn ván cờ đặt trên bàn, trong lòng hắn có chút thoải mái, một chút tự giễu cùng sự chua xót khó hiểu. Nhưng dù cho tâm trạng đang rất ngổn ngang, trên mặt hắn cũng không mảy may để lộ.

Cố Lăng ngồi xuống bên cạnh bàn trà, còn Liêu Thanh Vân thì ngồi đối diện hắn.

Nguyên Vô Ưu đang ngắm nghía một quân cờ đen trong tay mình: “Ván cờ lần trước Cố biểu thúc đem đến chỗ ta có phải như thế này không? Ta không nhớ nhầm chứ?”

Cố Lăng cong môi: “Công chúa không nhớ nhầm.” Hắn cũng không nhớ nhầm là nàng đã từng nói nàng không biết chơi cờ, nhưng người không biết chơi cờ lại chỉ cần nhìn một cái đã có thể dễ dàng nhớ được toàn bộ nước cờ hay sao?

Liêu Thanh Vân cúi đầu nhìn ván cờ được đặt trước mặt họ, nỗi buồn trong mắt thoáng qua nhanh như chưa từng xuất hiện đã tan đi.

“Nghe Tiểu Hoa Tử nói ván cờ này đã được giải, ta vẫn luôn quên hỏi phải giải như thế nào?”

Cố Lăng ngẩng đầu nhìn Liêu Thanh Vân, lại chỉ thấy hắn hờ hững rũ mắt.

Liêu Thanh Vân khẽ cầm lên một quân cờ, thong thả đặt vào một chỗ, nhẹ giọng nói: “Ở đây.”

Ánh mắt Cố Lăng hơi sáng lên, khóe miệng ẩn chứa ý cười nhè nhẹ nhưng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả.

Lần trước, Thanh Vân không đánh như thế này mà hắn đổi đường khác, cũng là đổi một cục diện khác.

Ngồi xem họ đánh cờ, gương mặt Vô Ưu ung dung rộ lên nét ấm áp nhẹ nhàng lưu chuyển, ôn nhuận như xuân, phù hoa ngàn kiếp cũng chẳng bằng một nét phong tình như thế này.



Cỏ lau, cát trắng, hồ nước và còn có núi tuyết ở phương xa đã vẽ nên một bức tranh mênh mông. Một đội thương nhân sau khi trải qua hành trình nửa tháng đầy gian khổ, cuối cùng cũng bước vào thị trấn quan trọng ở cửa khẩu của nước Sở - Bắc Kiều Quan.

“Rốt cuộc đã trở lại ranh giới của nước chúng ta rồi, hừm, cơn gió thoảng qua thật ngọt ngào. Tuy nước Đại Nguyên rất đẹp, nhưng chẳng mạnh mẽ bằng nước Sở chúng ta, Thất ca ca, huynh nói có phải không?”

Phía sau đội thương nhân có ba người đội nón đang cưỡi ngựa đi theo. Một người trong đó không nhịn được mà cảm thán một câu vui sướng, đồng thời cũng không hề do dự gỡ chiếc mũ chắn gió ngăn cát trên đầu mình xuống, để lộ ra một gương mặt quen thuộc, chính là Cửu Nhi cô nương trong ba huynh muội mà Nguyên Vô Ưu tình cờ gặp ở Văn Hương Lâu tại Tấn Châu huyện Thái Bình.

Niềm xúc động của Cửu Nhi không nhận được câu trả lời từ hai người còn lại, nụ cười nàng ta dần dần vụt tắt, chột dạ đội mũ lên lại, bĩu môi nói: “Thất ca, huynh đừng nhìn muội như vậy, muội nhận sai còn không được hay sao?” Nhị ca chẳng thèm để ý đến nàng nửa tháng nay, Thất ca cũng lạnh nhạt nhìn nàng cả ngày. Nhưng nàng cũng có phải cố ý đâu, ai mà ngờ sẽ gặp được một người còn ngạo mạn hơn cả nàng chứ?