Phượng Kinh Thiên

Chương 140: Có qua có lại (1)

“C

ũng chính là nói, vẫn có?”

Mộc Vũ gật đầu: “Đúng!” Ký Đông Hạng Thị có dịch dung thuật, cũng là thế gia duy nhất trong các gia tộc ở giang hồ.

“Tên giả mạo đệ đã nói những gì?” Diệp Tuyết lao tới như tên bắn, hai mắt như đang bốc hỏa, kẻ nào gan to tày trời dám giả mạo hắn, hắn phải lột da lóc thịt hắn ta mới hả giận.

Liêu Thanh1Vân vỗ vỗ vào người Diệp Tuyết đang giận đùng đùng rồi nói: “Không phải lỗi của đệ.” Liêu Thanh Vân quay đầu lại nhìn Liễu Man nằm gục trong vũng máu, tự trách mình: “Do ta quá sơ suất.”

Dù Liêu Thanh Vân an ủi nhưng hắn vẫn chưa nguôi giận, khuôn mặt anh tuấn, đáng yêu thường ngày bắt đầu trầm xuống.

Ánh mắt Cố Lăng như sóng cuộn trào mãnh liệt: “Đối8thủ không chỉ có khả năng hoán đổi khuôn mặt, mà còn có dịch dung thuật biến giả thành thật, lần này chúng ta đã quá sơ suất.”

“Nếu nói như vậy, gương mặt của Dương thiếu phu nhân không hề có đụng chạm dao kéo, mà là sử dụng thuật dịch dung, thế nên Thanh Vân mới không tra được gì.” Mộc Vũ đột nhiên nói.

“Tại sao nàng ta phải hoán đổi khuôn2mặt với Liễu Man, không phải chỉ cần dịch dung gương mặt mình nàng ta là đủ rồi sao.” Cố Lăng nghĩ đến điểm này, lại cảm thấy khó hiểu.

“Ta đoán nàng ta muốn lấy Liễu Man ra làm bia đỡ đạn mà thôi. Hơn nữa, Dương thiếu phu nhân không phải dùng thuật dịch dung, nếu là dịch dung thuật, ta chắc chắn sẽ nhìn ra.” Liêu Thanh Vân phân tích và4giải thích cho Mộc Vũ và Cố Lăng.

Cố Lăng cau mày: “Cô gái này rốt cuộc là người như thế nào?”

Mộc Vũ thầm suy đoán, lẽ nào Dương thiếu phu nhân này có xuất thân từ Ký Đông Hạng Thị?

Nguyên Vô Ưu liếc nhìn Liễu Man, khẽ thở dài, nếu sớm biết trước như vậy, thì chi bằng để nàng ta chết tại đại sảnh Dương gia ngày đó còn tốt hơn.

Nàng giải oan cho nàng ta, nhưng Liễu Man lại không tin nàng thật sự có thể giúp được chuyện này. Khi đối thủ lấy cha, nương Liễu Man ra uy hiếp, nàng ta đã biết đây chính là cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện.

Nhưng, nếu nàng ta có một tia hy vọng vào việc thật sự được cứu sống hoặc nếu nàng ta tin tưởng vào khả năng của bọn họ, thì nàng ấy đã không lựa chọn con đường này.

Sống và chết, thật ra nằm cả trong tay nàng ta.

Nếu như Dương thiếu phu nhân ám sát Liễu Man, thì không thể nào trách được nàng ta, thế nhưng Liễu Man lại chịu khuất phục trước sự uy hiếp ấy, Vô Ưu cũng đành bất lực.

Xem ra, hòn đá nàng ném ra đã dò được đường.

Diệp Tuyết không nói lời nào, tranh thủ lúc mọi người đều đang ngẫm nghĩ, hắn liền xông thẳng ra ngoài.

“Chủ tử, Diệp Tuyết lao ra ngoài rồi.” Tiểu Hoa Tử vội nói.

Nguyên Vô Ưu bình thản nói: “Mộc Vũ, đi canh chừng hắn, để hắn đấu với đối thủ cũng được, nhưng cần phải chú ý giữ chừng mực.”

Mộc Vũ gật đầu, lập tức chạy ra ngoài đuổi theo.

Liêu Thanh Vân ngước mắt nhìn nàng, hắn còn chưa kịp lên tiếng, Nguyên Vô Ưu đã cất lời: “Thanh Vân, đừng tự trách mình, đây là chọn lựa của nàng ta.”

Cố Lăng chậm rãi xoay người, hắn càng lúc càng không hiểu nổi nàng, lời nói lạnh lùng vô tình như thế, nàng lại nói ra chỉ như gió thoảng mây trôi vậy sao?

“Nếu trong lòng vẫn còn uẩn khúc, thì cứ làm theo trái tim mách bảo, Liễu cô nương ở nơi chín suối nếu có biết được, thì cũng sẽ không trách ngươi đâu.”

Liêu Thanh Vân nhẹ gật đầu: “Ta hiểu.”

Cố Lăng trợn trừng mắt không thốt lên lời, ý của nàng là... nếu như Thanh Vân muốn, thì Thanh Vân có thể giải phẫu khuôn mặt Liễu Man để nghiên cứu kĩ thuật dùng dao đúng không?

Nguyên Vô Ưu quay người bước ra ngoài, Ngọc Châu, Tiểu Hoa Tử đều trầm mặc theo sau.

“Công chúa không cảm thấy bản thân quá máu lạnh vô tình rồi sao?” Cố Lăng đột nhiên hỏi.

Biểu cảm của Thanh Vân có sự thay đổi nhỏ: “Cố Lăng...”

“Cố công tử, người nói vậy là có ý gì?” Nét mặt Tiểu Hoa Tử không vui mà ngoái đầu lại nhìn Cố Lăng. Cái chết của Liễu Man không phải do lỗi của chủ tử, Cố công tử dựa vào cái gì để dùng ngữ khí đó chất vấn người?

Nguyên Vô Ưu không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh đáp lời: “Cố Lăng, ngươi ngây thơ hơn so với những gì ta tưởng tượng, xem ra người của Cố gia tộc đều sống an nhàn hưởng lạc quen rồi.”

Cố Lăng dõi theo bóng lưng nàng rời đi, hắn mím chặt môi nhìn theo không nói lời nào, trong mắt thoáng qua nét chán nản và hối hận, hắn không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại thốt ra những lời đó.

Liêu Thanh Vân bước đến gần hắn, thấp giọng nói: “Cố Lăng, huynh vẫn không hiểu nàng.” Hắn có thể hiểu tâm tình Cố Lăng tại sao lại như vậy. Bọn họ vẫn chưa thể sánh kịp với năng lực của nàng, điều bọn họ có thể làm chỉ là ủng hộ và bảo vệ nàng mà thôi. Đôi lúc, việc mang tâm tình như vậy đã khiến bọn họ đánh mất đi chính bản thân mình.

Cố Lăng cười méo xệch, trong lòng hắn biết rõ là nàng đúng, nhưng hắn chỉ... chỉ là có chút không muốn đối diện với dáng vẻ như vậy của nàng.

...

Mộc Vũ phát hiện Diệp Tuyết không ngu ngốc như những gì hắn đã nghĩ. Hơn nữa, võ công của Diệp Tuyết cũng cao hơn những gì hắn tưởng tượng, e là Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cũng không phải đối thủ của Diệp Tuyết.

Lúc này, tình hình hiện tại đã vượt ngoài dự liệu của hắn, đó là Diệp Tuyết khi đã chạy đến nơi, chỉ lạnh lùng nhìn trừng trừng vào trong chừng một khắc, sau đó lại thu kiếm về, cũng xoay người quay trở về.

Mộc Vũ nhìn kiếm trong tay hắn, mỉm cười: “Tại sao lại không đi?”

Diệp Tuyết nhìn lại hắn rất lâu, sau đó quăng một câu: “Đệ không muốn gây phiền phức cho công chúa.” Hắn vẫn muốn bảo vệ cho nàng.

Mộc Vũ ngẩn người nhìn theo bóng lưng Diệp Tuyết đang sải bước rời đi, những lời này lại được thốt ra từ miệng Diệp Tuyết, hắn thực sự có chút bất ngờ.

Sau khi nghe Mộc Vũ bẩm báo, Nguyên Vô Ưu khẽ nhếch lông mày lên.

Tiểu Hoa Tử đứng bên cạnh nghe thấy, nỗi bứt rứt trong lòng giờ đây mới dần tiêu biến, hắn quyết định sau này sẽ đối xử tốt với Mộc Vũ hơn một chút.

“Mộc Vũ, ngươi nói xem Dương gia rốt cuộc có vấn đề gì hay không?”

Mộc Vũ lắc đầu: “Dương gia không có vấn đề, người có vấn đề chính là Dương thiếu phu nhân.”

“Dựa theo trực giác của mình, ta nghĩ đây có thể có một âm mưu lớn.” Nguyên Vô Ưu thở dài nói.

Mộc Vũ rũ mắt, hắn hơi bất ngờ khi nàng nói những lời này, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi hỏi: “Công chúa sao lại biết mạt tướng có khả năng điều động binh mã?” Giờ đây, trong lòng hắn như trăm mối tơ vò.

Dựa vào sự thông minh của nàng, Nguyên Vô Ưu đã đoán được hắn là người của hoàng thượng, hắn không hề bất ngờ vì điều này, chỉ sợ là nàng đã không tin tưởng hắn ngay từ lúc bắt đầu. Nhưng hắn quả thực nghĩ không ra, nàng làm sao biết rõ hắn có khả năng điều động quân đội?

Nguyên Vô Ưu khẽ nhếch môi rất nhẹ, dường như nhìn không ra nụ cười nàng, nhưng Mộc Vũ biết, nàng đang cười.

“Câu hỏi này quan trọng lắm sao?” Theo tính cách của Nguyên Hạo Thiên, ông ta chắc chắn đã liệt kẻ chủ mưu vào thành phần khủng bố từ lâu rồi, nhất định phải băm kẻ này ra trăm ngàn mảnh thì ông ta mới có thể yên lòng được. Người xuất hiện bên cạnh nàng trong hoàn cảnh Khánh Đế đang nghi ngờ cả Hoài vương và nàng, nhất định phải là người có năng lực vượt trội, thân phận đặc biệt, là kẻ dám tiền trảm hậu tấu trong một số tình huống nhất định.

Mộc Vũ lại rũ mắt xuống, câu hỏi này của hắn đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là nàng đã nhìn thấu hắn, mà hắn lại vẫn như xưa vẫn không thể hiểu thấu được nàng.

“Mạt tướng không hiểu.” Nàng đã không còn là công chúa bị giam cầm trong cấm cung nữa, nàng của hiện tại chỉ ngoại trừ hoàng thượng, thì không một ai dám chĩa mũi kiếm vào nàng cả. Như vậy, đối với nàng mà nói, còn chưa đủ sao?

Nguyên Vô Ưu đứng dậy: “Cùng ta ra ngoài đi dạo.” Nói xong, không đợi câu trả lời của Mộc Vũ, nàng đã bước trước ra ngoài.

Đáy mắt Mộc Vũ thoáng qua nét phức tạp, hắn ngập ngừng thoáng chốc, liền bước chầm chậm theo sau nàng.

Hai người một trước một sau cùng tản bộ tại khu vườn nhà Dương gia.

Trời đã tối hẳn, điểm xuyết trên bầu trời bao la rộng lớn là những vì sao dày đặc trải đến vô tận, giống như những viên đá quý khảm nạm trên bầu trời, lại lấp lánh như viên minh châu, tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo.