Phượng Kinh Thiên

Chương 132: Không một kẽ hở (1)

Nếu lúc này có người xông vào nhìn thấy cảnh Liêu Thanh Vân và Dương thiếu phu nhân đưa mắt nhìn nhau như thế, chẳng phải đây chính là quấy rối sao...

“Các ngươi làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu người, các1ngươi lại làm chuyện trời đất bất dung thế này? Đánh, đánh thật mạnh vào... bảo vệ tiểu thư cho ta.”

Một nam tử có vẻ như là quản gia, hắn dẫn theo đám nô bộc tùy tùng cầm đủ loại dụng cụ công nông làm binh8khí xông thẳng vào đánh đấm lung tung.

Cố Lăng và Diệp Tuyết trợn tròn mắt.

Liêu Thanh Vân vốn dĩ muốn tới gần Dương thiếu phu nhân, nhưng cũng ngẩn người ra khi nhìn thấy tình hình hiện tại. Hắn chẳng thèm đoái hoài đến Dương thiếu2phu nhân nữa, nhanh chóng lui về bên cạnh Nguyên Vô Ưu, sau đó nhanh chóng rút kiếm bảo vệ nàng ở sau lưng mình.

Theo phản xạ, Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử cũng che chắn trước mặt Nguyên Vô Ưu.

Nguyên Vô Ưu hơi híp mắt4nhìn về phía Dương thiếu phu nhân đang dùng hai tay ôm ngực tỏ vẻ mình bị làm nhục, sau đó lại quay xuống nhìn Liễu Man đang hoảng sợ đến mức không dám động đậy khi thấy đám đầy tớ xông vào, ánh mắt nàng chợt lóe lên, ai thật ai giả?

Cuối cùng, Dương lão gia phải ra mặt ngăn người hầu lại, nhưng không khí trong đại sảnh vẫn rất nghiêm trọng.

Nguyên Vô Ưu nhìn Dương thiếu phu nhân đang tựa vào lòng Dương thiếu gia tủi thân bật khóc, nàng lạnh nhạt tạ lỗi: “Làm kinh sợ thiếu phu nhân rồi.”

Dương thiếu gia phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nhóm người của Nguyên Vô Ưu, trong ánh mắt hiện rõ sự thù địch, càng không chấp nhận lời an ủi mang ý xin lỗi của Nguyên Vô Ưu.

Dương lão gia lo sợ bầu không khí này sẽ ngày càng tồi tệ hơn nên mới đứng dậy hòa giải: “Chuyện này quả thực khó bề tưởng tượng, đúng như những gì tiểu nhi nói, thật sự là hoang đường...”

“Dương lão gia có từng nghĩ rằng, nếu cô nương mà bản công tử dẫn đến mới là Liễu Man thật, thì điều này có nghĩa là gì không?” Nguyên Vô Ưu cắt ngang lời của Dương lão gia.

Dương lão gia nghẹn lại: “Chuyện này...” Đúng nhỉ, nếu như người được đào lên từ trong mộ của tỳ nữ Lạc Nhi mới thật sự là tiểu thư Liễu gia, vậy... chỉ nghĩ thôi mà ông ta đã sởn hết tóc gáy lên rồi.

Nhưng chuyện này làm sao là thật được chứ? Làm sao lại có chuyện quỷ dị khác thường như vậy trên đời?

“Đứng trên lập trường của người ngoài để nhìn vào việc này, bản công tử vẫn khá tin những gì cô nương đang quỳ dưới đất nói.”

Dương lão gia mở miệng muốn phản bác thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Nguyên Vô Ưu, lời Dương lão gia muốn nói ra thoáng chốc bị chặn lại trong họng.

“Sở dĩ, bản công tử nói như thế là có ba lý do. Một, cô nương này quả thật là do chúng ta tận tay đào từ ngôi mộ trong rừng ra. Hai, cô nương này bị đầu độc làm cho không thể nói chuyện, còn tỳ nữ Lạc Nhi của Liễu gia vốn không phải người câm. Ba, Liêu công tử là một đại phu, hơn nữa không phải là đại phu bình thường, hắn đã đích thân kiểm tra cho cô nương này, khuôn mặt của nàng ta quả thực bị động qua dao kéo, nói trắng ra là nàng đã bị người ta đổi mặt.”

Tiếng thở hắt đầy hoảng sợ vang lên giữa đại sảnh yên ắng, tất cả mọi người đều không cách nào giữ bình tĩnh khi nghe câu chuyện kinh hãi như vậy.

Sắc mặt của Dương lão gia và Dương phu nhân thoáng chốc trở nên trắng bệch, ngay cả Dương thiếu gia đang ôm Dương thiếu phu nhân an ủi cũng mặt cắt không còn giọt máu. Theo bản năng, hắn buông lỏng tay ra, ánh mắt vừa lo sợ vừa hoài nghi nhìn Dương thiếu phu nhân.

Dương thiếu phu nhân bị hoảng sợ cực độ, liên tục cuống quýt lắc đầu: “Không phải, tướng công, không phải như vậy đâu.”

“Muốn chứng minh ai là tiểu thư Liễu gia thật, cũng không phải không có cách. Những người đi theo Liễu tiểu thư về nhà chồng đều là người hầu gần cạnh nàng, chỉ cần để từng người họ nghĩ ra một chuyện có liên quan đến Liễu tiểu thư, sau đó thiếu phu nhân và cô nương này đồng thời trả lời, ai đáp đúng thì tự nhiên chúng ta sẽ có câu trả lời.” Cố Lăng thong thả nói.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Đây cũng coi như là một biện pháp.” Nhưng trực giác của nàng cho thấy, cách này sẽ không hiệu quả là bao, Lạc Nhi chính là tỳ nữ thiếp thân đã đi theo Liễu Man mười năm, Liễu Man có thể giấu được nàng ta chuyện gì chứ?

Dương lão gia do dự một lúc mới cắn răng nói: “Được, cứ làm vậy đi.”

“Thiếu phu nhân nghĩ như thế nào?” Cố Lăng sắc bén hỏi.

Dương thiếu phu nhân cười khẩy, sau đó nhìn về phía cô gái đang quỳ dưới đất nhìn nàng với ánh mắt căm hận: “Ta cũng muốn biết, tại sao Lạc Nhi lại bịa ra một lời nói dối động trời như vậy.”

Cố Lăng thấy Dương thiếu phu nhân chẳng mảy may chần chừ hay sợ sệt, ánh mắt hắn khẽ đọng lại, nàng ta vậy mà có thể khiến người khác không nhận ra bất cứ điểm bất thường nào từ ánh mắt của mình. Nếu nàng ta là giả, thì là giả đến mức y như thật, nhưng nếu nàng là thật, vậy cũng có thể dùng giả đánh tráo, chuyện này quả thực khó mà tin được.

“Nếu thiếu phu nhân đã đồng ý, vậy xin mời các vị đi theo tại hạ đến phòng bên cạnh. Đúng rồi, vì để cẩn thận nên Dương thiếu gia, ngươi cũng đi chung với ta đi.” Cố Lăng suy nghĩ rất chu đáo.

Ánh mắt của Dương thiếu gia có chút đờ đẫn nhìn lướt qua hai Liễu Man, hắn gật đầu rồi đứng dậy đi theo Cố Lăng đến phòng bên cạnh.

Mộc Vũ nhìn chằm chằm Dương thiếu phu nhân với ánh mắt sắc bén, hắn cảm thấy đáng tiếc khi Liêu Thanh Vân chưa thể tự mình kiểm tra xem, liệu nàng ta có từng đổi mặt hay không.

Nguyên Vô Ưu cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, không chút để ý nói: “Thật giả khó phân, nhưng nếu ta đã gặp được chuyện này, nhất định sẽ tra ra rõ ràng.”

“Có lời này của công tử, thiếp thân đã yên tâm rồi.” Dương thiếu phu nhân vừa quỳ vừa khóc.

Liễu Man còn lại chẳng nói được câu nào, chỉ là dập đầu thật mạnh để tỏ lòng cảm kích.

“Dương thiếu phu nhân, ngươi đã không hề lo sợ, vậy ngươi có bằng lòng làm kiểm tra?” Nguyên Vô Ưu nhìn nàng ta nói.

Dương thiếu phu nhân ngập ngừng trong phút chốc, sau đó, nàng ta nằm rạp thật sâu xuống đất, cả người khẽ run lên như đã hạ quyết tâm: “Vì để chứng minh sự trong sạch, ta bằng lòng chấp nhận kiểm tra.”

Nghe nàng ta nói bằng lòng chấp nhận kiểm tra, Dương lão gia và Dương phu nhân liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều thở phào nhẹ nhõm. Chính thái độ “cây ngay không sợ chết đứng” của con dâu khiến sợi dây đàn kéo căng trong lòng họ được thả lỏng.

Theo họ, chuyện gần như là rùng rợn này không có khả năng xảy ra, cũng chẳng phải yêu ma quỷ quái gì, làm sao có thể đổi mặt của một người đang còn sống sờ sờ được?

“Con dâu à, con thật sự bằng lòng kiểm tra sao?” Dương phu nhân nhìn Nguyên Vô Ưu một cái, rồi nhẹ nhàng hỏi.

Dương thiếu phu nhân lau nước mắt trên mặt mình, nàng gật đầu một cách rất kiên quyết và quật cường: “Vâng, thưa nương, ngẩng đầu ba thước có thần minh, Man Nhi là cây ngay không sợ chết đứng.”

“Tốt, tốt, nương tin tưởng con.” Dương phu nhân nói liên tục.

Sự ngạc nhiên và nghi ngờ trong đáy mắt của Dương lão gia cũng tan biến theo lời nói chắc như đinh đóng cột, không thẹn với lòng của Dương thiếu phu nhân. Ông nâng tay áo lên, lau những giọt mồ hôi lạnh còn đọng trên trán nói: “Lão phu hổ thẹn, ngay cả con dâu của mình cũng nghi ngờ, Man Nhi, con sẽ không trách cha chứ?”

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu xẹt qua một tia sáng, không chút sợ hãi như vậy sao? Là do còn có kế gì khác hay là... chắc chắn rằng họ sẽ không kiểm tra ra sự khác thường?

Liêu Thanh Vân hơi nhíu mắt lại khi nghe Dương thiếu phu nhân nói thế, hắn có chút đăm chiêu.

Mộc Vũ cũng bất ngờ và ngạc nhiên khi thấy Dương thiếu phu nhân chấp nhận việc kiểm tra.

So sánh với thái độ của Dương thiếu phu nhân, Liễu Man lại hoàn toàn ngây dại, tựa như không dám tin tưởng lại tựa như bi thương tuyệt vọng.

“Nhưng ta muốn đợi khi nào tướng công nhà ta ở bên cạnh, mới để cho Liêu công tử kiểm tra, mong công tử tác thành.” Dương thiếu phu nhân khẽ cúi đầu thỉnh cầu.