Phượng Kinh Thiên

Chương 130: Ai thật ai giả (2)

S

au khi thu xếp ổn thỏa, mọi người đi đến ngồi ở đại sảnh của Dương gia.

Lần này, Nguyên Vô Ưu đã gỡ mũ xuống, tuy đang mặc nam trang, nhưng sắc đẹp của nàng vẫn khiến người ta say đắm ngẩn ngơ.

Ngay lúc này, đối lập với nàng, Liễu Man lại đang đội mũ che mặt, đi theo sau mọi người.

Tuy rằng hành động đội mũ vào phòng của nàng rất kỳ lạ, nhưng vì có dung mạo của Nguyên Vô Ưu làm nổi bật, nên không ai chú ý đến sự khác1thường nơi Liễu Man.

Ngồi ở vị trí đầu, Dương lão gia phút chốc còn đang hoảng hốt, kinh ngạc trước vẻ đẹp như tiên giáng trần của vị thiếu niên, chưa thể bình tĩnh trở lại được.

Nguyên Vô Ưu quan sát Dương lão gia một lượt, lạnh nhạt nói: “Chiều hôm qua, chúng ta đi ngang nơi đây, bất ngờ gặp mưa to gió lớn nên không thể kịp thời chạy đến nghỉ ngơi ở huyện lị, đành phải quyết định xin ngủ nhờ tại Dương Gia thôn. Nhưng lúc tiến vào Dương Gia8thôn, khi đi ngang qua mảnh rừng nhỏ kia, tại hạ đã gặp phải một chuyện kỳ lạ, quả thực khó có thể tin được, nên mới quyết định tự mình đến nhà hỏi thăm.”

Dương lão gia ngạc nhiên lên tiếng: “Ồ? Chẳng lẽ chuyện lạ mà công tử gặp phải... có liên quan đến Dương gia ta.”

Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Sắc mặt Dương lão gia trở nên nghiêm nghị: “Nếu đã liên quan đến Dương gia, vậy xin hỏi, công tử đã gặp phải chuyện lạ gì?”

Nguyên Vô Ưu2không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nghe nói lệnh công tử mới kết hôn vào ba ngày trước?”

Dương lão gia đầu tiên là nghi ngờ, sau đó lại trở nên ngập ngừng: “Lẽ nào, chuyện này lại có liên quan đến việc con trai ta kết hôn?”

Nguyên Vô Ưu vẫn không trả lời: “Không biết Dương lão gia có thể mời lệnh công tử và tân hôn phu nhân cùng đến đại sảnh được không? Chuyện này quả thực có liên quan đến họ, cũng không phải tại hạ đang làm ra vẻ4huyền bí, tại hạ chỉ là muốn mời những người có liên quan đến đông đủ rồi mới nói.”

“Chuyện này...” Đôi mày của Dương lão gia nhíu thành một đường thẳng, nhóm người này bỗng dưng đến nhà...

Nguyên Vô Ưu đưa mắt nhìn Mộc Vũ, Mộc Vũ khẽ gật đầu, hắn lấy lệnh bài từ trong ngực đặt trước mặt Dương lão gia.

Dương lão gia chăm chú nhìn thật kỹ, sau đó, ông quay sang Nguyên Vô Ưu với vẻ mặt kinh hãi, đang định đứng lên để hành lễ thì Nguyên Vô Ưu lập tức giơ tay cản lại. Dương lão gia liếc mắt nhìn đám tôi tớ đang đứng ở đại sảnh, không thể làm gì khác ngoài việc hoảng hốt lui về một bên, ông ta cuống quýt dặn dò hạ nhân nhanh chóng đi mời phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân đến đây.

Nguyên Vô Ưu lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, đồng thời ta cũng muốn mời những người hầu tỳ nữ cùng theo thiếu phu nhân đến nhà chồng luôn.”

Theo bản năng, đám tôi tớ nhìn về phía lão gia, còn Dương lão gia liên tục gật đầu: “Làm theo lời dặn của công tử, bảo mọi người nhanh chóng đến đây.”

“Vâng, lão gia.” Đám người hầu đều cảm thấy khó hiểu những vẫn nhanh chóng lui xuống.

Sau khi đã cho lui toàn bộ người hầu, Dương lão gia mới cung kính bước lên hành lễ: “Thảo dân Dương Thụy Sơn tham kiến công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

“Dương lão gia không cần đa lễ, bản công chúa không muốn lộ thân phận, còn mong Dương lão gia đối xử với nhóm người của bản công chúa như người bình thường.”

Dương lão gia liên tục bảo: “Vâng.” Cuối cùng, nỗi lòng hoang mang lo sợ của Dương lão gia cũng tạm thời yên ổn, nhưng phút chốc lại trở nên thấp thỏm, chuyện kỳ lạ mà Vô Ưu công chúa nhắc đến rốt cuộc là chuyện gì? Nghĩ đến lúc nãy, Vô Ưu công chúa còn bảo muốn mời những người hầu đi theo cô dâu mới cưới về nhà chồng... Lẽ nào, chuyện này có liên quan tới con dâu mới?

“Dương lão gia.”

Dương lão gia đang chìm trong suy đoán, liền bừng tỉnh bởi tiếng gọi của Nguyên Vô Ưu, ông ta kính cẩn khom lưng tiến lên: “Thảo dân không dám, công chúa... Công tử xin hãy gọi tên của thảo dân.”

Nguyên Vô Ưu nhận lấy tách trà Tiểu Hoa Tử vừa pha xong, nàng mở nắp vuốt khẽ một cách ưu nhã: “Huyện Tề do Tấn Châu quản lý, còn huyện An Điền tuy thuộc về Ký Đông, nhưng lại nằm ở ranh giới giữa Tấn Châu và Ký Đông, chỉ cách huyện Tề hơn trăm dặm, hai nhà thông gia với nhau cũng xem như là duyên trời định.”

“Cảm tạ lời khen của công tử, Dương gia và Liễu gia thân thiết đã nhiều thế hệ, lại có mối quan hệ làm ăn, chuyện con cháu kết hôn cũng là hợp lẽ.”

Nguyên Vô Ưu gật đầu, rồi lại nói: “Ba ngày trước có xảy ra chuyện gì không?”

Dương lão gia sửng sốt. Ông do dự mất một lúc rồi mới trả lời: “Bẩm công tử, bởi vì đường khá xa, sợ sẽ phải qua đêm trên đường làm chậm trễ thời gian nên ngay đêm hôm trước, đội rước dâu của Dương gia đã xuất phát đi đón dâu rồi, đến sẩm tối ngày thành thân thì quay về đến nơi. Nhưng... trên đường đi quả thật đã xảy ra một chuyện, đó là tỳ nữ thiếp thân của con dâu không may mắc bệnh qua đời. Do sợ ảnh hưởng đến ngày lành nên Triệu tổng quản đành phải chôn cất nàng ta một cách sơ sài...”

Liễu Man đứng sau lưng Liêu Thanh Vân, nàng ta không thể kìm nén cảm xúc được nữa mà xông thẳng ra ngoài, đến quỳ trước mặt Dương lão gia, òa khóc lên.

Dương lão gia giật nảy mình, vội vã nhìn Nguyên Vô Ưu: “Công tử, đây là...”

Tiểu Hoa Tử bước lên đỡ Liễu Man đứng dậy lùi về phía sau.

Sắc mặt Nguyên Vô Ưu vẫn bình tĩnh, dường như chẳng hề muốn giải thích gì cả. Sau đó, Dương lão gia với ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Liễu Man đang được Tiểu Hoa Tử dìu đến sau lưng Liêu Thanh Vân. Ngay đúng lúc này:

“Lão gia.”

“Cha.”

Một nhóm người bước vào đại sảnh, người đi đầu là một người phụ nữ trung niên mặc áo gấm sáng loáng hồng hào, người đang đỡ bà là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bên cạnh nàng là nam tử trẻ tuổi có gương mặt đoan chính.

Vừa nhìn là có thể nhận ra được mối quan hệ của ba người này.

Phụ nhân trung niên là Dương phu nhân, cô gái trẻ trung là thiếu phu nhân vừa gả vào Dương gia, còn nam tử tuổi trẻ hiển nhiên chính là Dương thiếu gia.

Khi thiếu phu nhân của Dương gia bước vào đại sảnh, tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía nàng ta.

Tiểu Hoa Tử vốn đã suy tính trước nên đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình để kéo Liễu Man lại. Lúc nhìn thấy thiếu phu nhân Dương gia tiến vào, cả người Liễu Man như bị điện giật, hoàn toàn ngây dại.

Vì trong thời gian tân hôn nên y phục Dương thiếu phu nhân đang mặc trông rất tươi vui, váy dài đỏ thẫm, tóc đen được búi kiểu phụ nữ đã lấy chồng, còn cài thêm cây trâm vàng hình hồ điệp.

Dung nhan Dương thiếu phu nhân thanh tú xinh đẹp, giữa đuôi mắt đã rũ bỏ sự ngây ngô của thiếu nữ mà thay vào đó là sự nhẹ dịu quyến rũ. Nàng được trang điểm son phấn nhã nhặn, gò má sáng bóng như đóa quỳnh hoa trắng noãn ửng hồng vừa nở rộ, đôi mày liễu cong dài như tranh vẽ, thật là tuyệt đẹp. Người cũng như cái tên Liễu Man*, quả thực, nàng ta đẹp hơn rất nhiều so với Liễu Man mà họ tìm được ở mộ.

(*) Man 曼: có nghĩa là xinh đẹp.

Vừa bước vào đại sảnh, cả ba người họ đều ngẩn ra khi phát hiện có rất nhiều người đang ngồi ở đây.

“Phu nhân, đây là...” Dương lão gia nghẹn lời, không biết nên giới thiệu như thế nào.

Nguyên Vô Ưu để tách trà trên tay xuống, đứng dậy khẽ chắp tay với ba người: “Tại hạ họ Lưu, Lưu... Vân.”

“Đúng vậy, là Lưu công tử, phu nhân à, đây là Lưu công tử.” Dương lão gia vội nói.

Gương mặt của Nguyên Vô Ưu khiến Dương phu nhân hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: “Dung mạo của công tử thật đẹp.” Khuôn mặt này quả thực có thể khiến cô nương trong khắp thiên hạ thẹn thùng.

“Phu nhân khách sáo rồi.” Nguyên Vô Ưu mỉm cười.

Lúc Dương thiếu gia và Dương thiếu phu nhân nhìn thấy Nguyên Vô Ưu, đáy mắt của hai người cũng đều hiện lên sự kinh ngạc.

“Đây là Cố công tử, Liêu công tử, Mộc công tử và Diệp công tử.”

“Bái kiến Dương phu nhân.” Những người được giới thiệu đều đứng lên chắp tay bái kiến.

Sau màn chào hỏi, tất cả mọi người đều ngồi về chỗ cũ, nhưng Dương lão gia làm sao dám tiếp tục ngồi cùng vị trí với Nguyên Vô Ưu như lúc đầu, ngặt một nỗi không ngồi lại không được. Dương lão gia chỉ có thể chịu đựng một chút, cả người ông ta đều lệch về phía trước trông rất mất tự nhiên.