Phượng Kinh Thiên

Chương 124: Đạt được thỏa thuận (1)

Đột nhiên, Tiểu Lương Tử vô cùng phẫn nộ mà lớn tiếng nói: “Vậy tại sao trước đây ngươi lại nhiều lần hẹn thiếu gia nhà ta?”

Vương Phân cười khẩy: “Ta có đi à?”

“Ngươi...” Tiểu Lương Tử bị nghẹn chẳng nói được lời nào.

Vương Phân chỉnh lại mái tóc đen đang được vấn lên, khóe miệng hàm chứa một nụ cười chế giễu: “Ta chưa bao giờ đến nơi hẹn, cũng chưa từng muốn1đi. Sở dĩ, ta hẹn ngươi chẳng qua là vì muốn xem thử rốt cuộc ngươi ngu ngốc đến cỡ nào? Ta cứ tưởng rằng, ngươi sẽ hiểu và bỏ cuộc, nhưng thật không ngờ, ngươi ngốc đến nỗi ngay cả ta đang từ chối ngươi, ngươi cũng chẳng biết, vậy thì làm sao ta có thể thích một người ngốc đến hết thuốc chữa như vậy được?”

Đệ Ngũ Hạo lùi lại mấy bước,8hắn ngơ ngác nhìn nàng, thật lâu sau cũng không có phản ứng gì.

“Thiếu gia, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến nữ nhân này nữa.” Tiểu Lương Tử bước lên dìu Đệ Ngũ Hạo, nói trong căm giận.

“Đứng yên.” Đệ Ngũ Chiếu đanh mặt lại.

Tiểu Lương Tử thầm cắn môi, hung hăng liếc nhìn vị thiếu gia chẳng biết thần chí nơi đâu của mình, hắn lanh trí quay đầu lại, rất2cung kính nói: “Chiếu thiếu gia, ngài có gì dặn dò ạ?”

Đệ Ngũ Chiếu lạnh lùng lướt nhìn Đệ Ngũ Hạo, rồi quay sang nhìn Tiểu Lương Tử bằng ánh mắt mang theo ý xấu: “Tên đầy tớ trung thành nhà ngươi xem ra cũng biết bảo vệ chủ đấy, nhưng thiếp phu nhân mà bản thiếu gia quang minh chính đại nâng kiệu vào nhà, há lại là người mà nô tài như4ngươi có thể khinh khi?”

Tiểu Lương Tử nịnh hót cười mỉa mai: “Chiếu thiếu gia, lúc nãy tiểu nhân chỉ là nhất thời nóng vội, ngài là bề trên đừng chấp nhặt với kẻ dưới, nô tài xin chịu nhận lỗi với ngài.”

Đệ Ngũ Chiếu hừ lạnh một tiếng, không đếm xỉa đến lời nịnh nọt của Tiểu Lương Tử: “Người đâu, vả miệng cho ta.”

“Vâng, thiếu gia.” Bốn năm tên đầy tớ nhanh chóng tiến lên, đè Tiểu Lương Tử quỳ xuống, Đệ Ngũ Hạo cũng bị xô đẩy ngã dưới đất.

“Thiếu gia, thiếu gia, mau cứu tiểu nhân.” Tiểu Lương Tử bị đè dưới đất nôn nóng gào khóc thảm thiết.

Gương mặt thất thần của Đệ Ngũ Hạo giờ mới tỉnh táo lại, hắn vội đứng dậy xông về trước, dốc hết sức đẩy hai tên đầy tớ đang giữ Tiểu Lương Tử ra.

Đệ Ngũ Chiếu nhìn Đệ Ngũ Hạo, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: “Hạo đường đệ, đệ cũng để tâm đến tên nô tài này nhỉ. Vậy hôm nay dù thế nào, ta cũng nhất định phải dạy dỗ hắn.” Vừa dứt lời, hắn sa sầm nét mặt, hung ác nói: “Đánh một trăm gậy cho ta.”

Đệ Ngũ Hạo không dám tin mà nhìn Đệ Ngũ Chiếu: “Chiếu đường huynh, Tiểu Lương Tử là người hầu thiếp thân của ta.”

Đệ Ngũ Chiếu thong thả bước lên trước áp sát hắn, từng câu từng chữ đều mang khí thế át người nói: “Kẻ ta đánh chính là người hầu thiếp thân của đệ, đệ có thể làm gì được ta nào?”

“Huynh...” Theo bản năng, Đệ Ngũ Hạo lùi lại một bước.

“Đánh cho bản thiếu gia, đánh mạnh vào.”

Hắn vừa hạ lệnh, hai tên sai vặt liền giơ cao cây gậy trên tay tàn nhẫn đánh xuống, Tiểu Lương Tử đau đến mức nước mắt đầm đìa, rên rỉ nói: “Thiếu gia, thiếu gia, mau cứu tiểu nhân, đau quá, huhu... một trăm gậy, tiểu nhân sẽ bị đánh chết mất.”

Đệ Ngũ Hạo nuốt nước bọt: “Thả Tiểu Lương Tử ra.”

Đệ Ngũ Chiếu vươn tay ôm chầm lấy Vương Phân mà đứng trước mặt Đệ Ngũ Hạo. Bỗng”xoạt” một tiếng, hắn kéo y phục của nàng ta ra rồi hôn lên cổ và ngực nàng, nhưng vẫn một mực nhìn Đệ Ngũ Hạo với ánh mắt khinh thường.

Vương Phân la lên một tiếng, nhất thời không biết mình nên che lại vạt áo bị xé rách hay là đẩy tên nam nhân phóng đãng đang ôm chặt mình ra.

Đệ Ngũ Hạo gắt gao xiết chặt nắm tay, đột nhiên xông thẳng lên, đấm một phát vào mặt Đệ Ngũ Chiếu.

Đệ Ngũ Chiếu thật sự không ngờ, kẻ khiếp nhược Đệ Ngũ Hạo này lại dám ra tay với mình, nhưng cơn đau ở khóe miệng cùng với một chiếc răng lung lay sắp gãy đều đang nói cho hắn biết, hắn đã bị đánh!

Đệ Ngũ Hạo kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, rồi lại nhìn sang gương mặt đang sưng phù của Đệ Ngũ Chiếu, hắn há hốc mồm, nhưng lại chẳng nói câu nào.

Đệ Ngũ Chiếu phun ra một ngụm máu, kèm theo một chiếc răng gãy. Hắn tức giận đến nổ tung cả người, hung ác nhào lên ra sức đánh Đệ Ngũ Hạo hết cú này đến cú khác, vừa đánh vừa rít gào: “Đệ Ngũ Hạo, thằng tạp chủng nhà ngươi cũng dám đánh ta à? Ta phải đánh chết ngươi...”

Ngoài việc chủ động đấm một cú lúc đầu ra, thì sau đó, Đệ Ngũ Hạo chẳng hề đánh trả, mặc cho Đệ Ngũ Chiếu đánh mình.

Tôi tớ đều sững người cả ra, Tiểu Lương Tử cũng không để ý được gì nữa, vội vã chạy ra ngoài tìm viện binh.



Bên trong đại sảnh trang nghiêm, Đệ Ngũ Hạo, Đệ Ngũ Chiếu đều quỳ ở giữa phòng, mười vị đứng đầu các chi của gia tộc Đệ Ngũ lần lượt ngồi ở hai bên.

“Chuyện này còn ra thể thống gì nữa? A Hạo, con quả thực khiến các thúc bá thất vọng quá.”

“Phải đó, sao con lại có thể vì một tên nô tài mà ra tay với đường huynh của mình?”

“Chẳng phải vì một tên nô tài đâu, nó là vì một nữ nhân đấy, nhưng nữ nhân đó thích A Chiếu khiến nó ôm hận trong lòng, nên muốn ép A Chiếu vào chỗ chết.”

“Thế này cũng được à? Bây giờ, nó vẫn chưa lên làm gia chủ đã dám càn quấy như vậy, nếu để nó lên vị trí đó thật, mấy người chúng ta còn đường sống sao?”

Tiếng trách mắng, tiếng xử phạt, tiếng lên án... tất cả đều có, duy chỉ tiếng đòi lại công bằng là không.

Rõ ràng, người có mắt đều có thể nhìn ra, ai bị thương nặng hơn, ai bị thương nhẹ hơn.

Đệ Ngũ Hạo cúi đầu quỳ gối mà không nói một lời. Ở bên cạnh, Đệ Ngũ Chiếu lại khinh miệt liếc hắn, khóe miệng còn hơi sưng nở một nụ cười vừa đắc ý lại vừa âm u.

Giữa lúc mọi người hăng say trách phạt kẻ có tội, một âm thanh nặng nề của gậy đầu rồng cùng với tiếng ho dữ dội bỗng vang lên.

Tất cả mọi người trở nên im lặng, sau đó đều đứng dậy.

Người đang đi đến chủ tọa một cách khó khăn với sự dìu đỡ của quản gia chính là lão thái gia Đệ Ngũ Tiêu Tông của gia tộc Đệ Ngũ, cũng là gia chủ đương nhiệm.

“Tham kiến gia chủ.”

Lão thái gia ho dữ dội, ông liếc nhìn mọi người một cái, rồi đưa mắt về phía hai người đang quỳ giữa phòng, cũng không nói lời nào.

Tổ huấn đã truyền rằng: “Chỉ đích tử hoặc trưởng tử được kế thừa”, ông ta không phải đích tử, cũng chẳng phải trưởng tử, thế nên để được lên làm gia chủ, ông ta đã diệt trừ cả đích tử lẫn trưởng tử nhằm thay thế họ. Cuối cùng, ông ta cũng được như mong muốn, có thể hiệu lệnh toàn gia tộc.

Có lẽ vì lo sợ sẽ đánh mất thứ mà khó khăn lắm mới đoạt được, ông ta như phát điên mà củng cố địa vị của mình, không cho phép bất cứ ai mơ ước đến vị trí gia chủ ấy.

Ông ta lo tranh đấu với các chi thứ của dòng tộc cả nửa cuộc đời của mình. Mãi cho đến khi diệt trừ được người cuối cùng có thể uy hiếp đến ông ta, dường như ông ta mới có thể ngủ yên được.

Ngày vui nhanh chóng qua đi, ông ta liền phát hiện một vấn đề đáng sợ, là trong lúc bản thân một mực đấu tranh với người khác, thì hậu viện của ông ta cũng đang tranh đấu dữ dội.

Vì sự điên cuồng của ông ta, nên toàn bộ người thừa kế trong tộc sớm đã bị trừ khử. Đến khi coi trọng vấn đề này, thì ông ta mới phát hiện trong số con nối dõi của mình, chỉ có hai cô con gái của vợ cả và một người con trai của vợ lẽ là còn sống.

Dưới sự che chở hết lòng của ông ta, đứa con trai vợ lẽ duy nhất ấy cuối cùng cũng chẳng sống qua được tuổi mười tám.

Ông ta tranh đấu cả đời, cuối cùng lại tuyệt hậu, vô tình làm hại gia tộc không người nối dõi.

Lúc đó, tuy ông ta đau buồn, nhưng trong lòng vẫn giữ niềm hy vọng, mong rằng mình còn có thể sinh được người thừa kế.

Nhưng mười mấy năm qua, đừng nói là con trai, ngay cả một đứa con gái ông ta cũng không thể sinh được.

Trước giờ, ông ta chưa từng tin trên đời này sẽ có nhân quả báo ứng, nhưng bây giờ ông ta đã tin rồi. Trong lúc ông ta diệt trừ người khác, thì tại sao bọn chúng lại không thử diệt trừ ông ta?