Phượng Kinh Thiên

Chương 116: Khát vọng có được (1)

Diệp Tuyết liếc mắt sang Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử, thấy hai người đều cúi đầu, có vẻ không ai chú ý đến mình, đôi mắt hắn liền sáng rực lên,1cẩn thận vươn tay lại gần chén trà.

Ngọc Châu ngẩng đầu, dường như lơ đãng mà nhìn hắn một cái, bàn tay hắn nhanh chóng rụt lại như bị phỏng.

Tiểu Hoa Tử8cố nhịn cười, không mở mắt, trong lòng nghĩ đến câu nói “người không thể nhìn bề ngoài”, con trai của quận vương có thể khiến vị Diệp tiểu thiếu gia này2căm phẫn đến độ lỡ tay giết chết chắc chắn rất đáng hận, hoặc có thể hắn đã định sẵn phải bỏ mạng, Diệp tiểu thiếu gia chỉ đúng lúc gặp phải4mà thôi.

Trong phòng vẫn im ắng như cũ, Diệp Tuyết nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng sắp bốc khói rồi, hắn thực sự rất muốn uống chén trà này, nhưng... không hiểu sao hắn không dám cầm lấy.

Nguyên Vô Ưu chầm chậm đóng sách lại, lúc này mới nhìn về phía hắn.

Cảm giác được nàng đang đưa mắt nhìn về phía mình, Diệp Tuyết liền ngồi ngay ngắn lại, không dám xem lung tung nữa.

Sau khi quan sát, ánh mắt Nguyên Vô Ưu hơi lóe lên, ánh mắt và cử chỉ của tiểu thiếu niên trước mắt cho thấy, hắn hoàn toàn là một đứa trẻ.

“Diệp thiếu gia mấy tuổi rồi?”

“Dạ, Diệp Tuyết năm nay mười hai tuổi.”

“Thuở nhỏ có tập võ không?”

Diệp Tuyết gật đầu, trong mắt như hiện lên niềm tự hào mà vô thức ngẩng mặt lên: “Ta tập võ từ lúc ba tuổi lận.”

Nguyên Vô Ưu cũng gật gật: “Diệp lão đại nhân bảo ngươi đi theo ta, ngươi có bằng lòng không?”

Diệp Tuyết hơi sững người, suy nghĩ trong phút chốc rồi nói: “Ta bằng lòng.”

Nguyên Vô Ưu nhướng mắt nhìn hắn: “Tại sao?”

Diệp Tuyết trả lời: “Bởi vì gia gia đã quỳ lâu như thế, khăng khăng bảo ta đi theo người, chắc chắn là có lý do gì đó.”

Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “Làm nô tài cũng bằng lòng sao?”

Diệp Tuyết chần chừ một lúc mới dè dặt trả lời: “Ta không biết hầu hạ người khác, có thể đổi việc nào dễ hơn không?"

“Chẳng hạn như?”

“Chẳng hạn như... giống họ vậy đó, bưng trà rót nước vân vân.” Nhắc đến trà, Diệp Tuyết lại quay đầu nhìn chằm chằm vào chén trà trước mặt mình, trong đôi mắt to tròn sáng ngời tràn đầy niềm ước ao.

Nguyên Vô Ưu bật cười: “Công việc mà họ làm, ngươi làm không được, ngươi làm thị vệ đi.”

Diệp Tuyết khó khăn dời tầm mắt ra khỏi chén trà, sau đó nhìn nàng một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu hiện lên ý cười: “Thế nào, không chịu sao?”

Diệp Tuyết lắc đầu, nuốt nước bọt: “Không phải, ta... ta muốn hỏi là, ta có thể uống chén trà này không?” Hắn khát khô cả cổ rồi.

Ngọc Châu không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, Tiểu Hoa Tử cũng lén cười đến mức run rẩy.

Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Được chứ.”

Còn chưa kịp nói xong chữ “chứ”, mắt Diệp Tuyết đã sáng rỡ lên, dường như lo sợ nàng sẽ đổi ý, hai tay hắn nhanh chóng cầm lấy chén trà ừng ực một hơi uống hết sạch. Sau đó, hắn xấu hổ nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt lại chén trà lên bàn, kiềm nén ham muốn xin thêm một chén nữa.

Ngọc Châu bước lên, vừa nén cười vừa rót thêm trà.

Diệp Tuyết dõi theo tách trà được rót đầy với đôi mắt trong sáng long lanh, Ngọc Châu phút chốc cảm thấy vị Diệp thiếu gia này đáng yêu đến mức không ai đành lòng làm khó hắn.

“Diệp thiếu gia, mời uống trà.”

Diệp Tuyết cười híp mắt, cầm tách trà lên nhưng không vội vã uống nữa, mà nhẹ nhàng uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ.

Nguyên Vô Ưu gật đầu mỉm cười, với tính cách như thế, quả thực không thích hợp sinh sống trong xã hội này, chẳng trách Diệp đại lão gia cố ý đưa hắn đến cạnh nàng.

Giữa nàng và vị thiếu niên này, e rằng có một mối liên kết vô hình nào đó, không thể tách rời.

Kinh Bắc là căn cứ địa của Lưu Thị. Năm ấy, Nguyên Hạo Thiên diệt cả nhà Lưu Thị, có lẽ nào, Diệp Tuyết là cá lọt lưới?

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, rốt cuộc Diệp Tuyết có phải con cháu của Lưu Thị hay không, nàng cũng không vội điều tra.

“Ta đoán, ngươi đã cố ý giết Nguyên Minh Viễn.” Nguyên Vô Ưu hờ hững nói.

Động tác bưng trà của Diệp Tuyết khựng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn người đang mỉm cười dõi theo mình, đôi mắt sáng ngời của hắn thoáng lóe lên vẻ bất ngờ, nhanh đến mức không ai bắt giữ được.

Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Diệp Tuyết chầm chậm cúi đầu, vẫn từ tốn uống trà như cũ.

“Ngươi có biết tại sao gia gia ngươi lại muốn ngươi đi theo bản công chúa không? Vì khi làm thị vệ bên cạnh bản công chúa, ngươi có thể giết người mình muốn giết mà không cần phải gánh trách nhiệm, hơn nữa cũng sẽ không liên lụy đến gia gia của ngươi.”

Diệp Tuyết trầm giọng nói: “Nếu người đều đã biết rõ, vậy người có còn để ta đi theo người không?”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Có gì mà không được, những người có thể khiến ngươi muốn giết chết, nhất định đều là những người đáng chết, có phải không?”

Diệp Tuyết ngước mặt lên nhìn thẳng vào nàng: “Dĩ nhiên rồi, ta không giết người tốt.”

“Đến nay, ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?” Nguyên Vô Ưu điềm nhiên hỏi.

Diệp Tuyết do dự nhìn nàng, đôi mắt sáng rực trong veo như nước: “Nếu ta nói, ngươi có bắt ta đến quan phủ không?”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Ngươi sợ chết à?”

Diệp Tuyết lắc đầu: “Ta không sợ chết, ta chỉ sợ gia gia sẽ đau lòng.”

Nguyên Vô Ưu gật đầu cười khẽ: “Nếu đã như vậy, tại sao lại không kiềm nén chính mình?”

Đôi mắt Diệp Tuyết hiện lên nét hoang mang: “Ta không biết.”

Nghe đến đây, Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử đều khiếp sợ, hóa ra vị thiếu gia trông có vẻ ngây thơ này lại là một kẻ thích giết người. Tuy hắn chỉ giết người xấu, nhưng vấn đề không ở chỗ đó, mà là dường như đây là sở thích của hắn.

Thích đến mức rõ ràng biết mình giết người thì sẽ phải chịu tội, còn liên lụy đến Diệp lão gia, nhưng vẫn không nhịn nổi.

Nguyên Vô Ưu đưa tay về phía hắn: “Lại đây.”

Diệp Tuyết lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn chầm chậm đứng dậy bước đến gần nàng, hắn từ từ đặt tay mình lên bàn tay trắng mịn như bạch ngọc ấy.

Nguyên Vô Ưu lật tay hắn lại, rồi nhìn những vết chai mỏng trên đó, nàng mỉm cười.

“Sau này, hãy ở lại bên cạnh ta!”



Buổi sáng hôm sau, bầu trời đầy mây, không có mặt trời nhưng đoán chừng sẽ không mưa, cũng xem như là thời tiết mát mẻ thích hợp để xuất hành.

Ăn xong bữa sáng, đoàn người chuẩn bị lên đường, Nguyên Vô Ưu vẫn đội mũ che mặt như cũ.

Vừa bước ra khách điếm đã thấy người đứng đầy đường, đoàn người ai nấy đều sững sờ.

Nhìn họ bước ra, tất cả dân chúng đều quỳ xuống thỉnh an, tuy đến giờ vẫn không biết quý công tử thần bí ấy là ai nhưng Diệp Tuyết được thả ra là sự thật, Đinh đại nhân lên án Xương quận vương là sự thật, Xương quận vương không dám chống lại cũng là sự thật. Mà những việc ấy đều nhờ vị quý nhân này ra tay, lại càng là sự thật!

Chính vì thế, quý nhân xứng đáng được toàn bộ dân chúng huyện Bạch Lan kính trọng và biết ơn.

“Ti chức bái kiến công tử.” Đinh đại nhân cung kính bước lên.

Nguyên Vô Ưu im lặng nhìn những người dân đặc biệt đến đây để đưa tiễn nàng, suy nghĩ một lúc mới thản nhiên nói: “Đinh đại nhân, bảo tất cả mọi người về hết đi.”