Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 98: Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc

“Thật ra, vẫn còn một cách khác rất đơn giản…” Không vội trả lời, cô lên tiếng, “Gửi đoạn ghi hình đến cục cảnh sát. Như vậy, anh và Ngụy Cương đều chạy không thoát, còn đối với tôi, hốt trọn một mẻ.”

“Xùy… cô nghĩ quá ngây thơ rồi đấy.” Ân Hoán tỏ vẻ chế giễu.

“Tôi biết, Ngụy Cương vừa bái một đại ca mới, người này có một chút quan hệ với cục cảnh sát, anh cảm thấy tôi không nắm chắc chứ gì?”

A Phi kinh ngạc đến mức nhảy cẫng lên, “Chị Đàm, sao chị biết?”

Đàm Hi nhướng mày, giả vờ cao thâm.

Thật ra, cô cũng không biết rõ, chỉ đoán thế thôi.

Đầu tiên, vào đêm hỗn chiến, lúc hai bên giằng co với nhau, phía bên Ân Hoán từng nói với Ngụy Cương rằng…

“Đừng nghĩ rằng mày có chỗ dựa thì có thể hoành hành ngang ngược, phản đồ chính là phản đồ, sớm muộn cũng chết! Lăn lộn ngoài giang hồ, thế nào cũng bị chém chết mà thôi!”

Vì thế, không khó để đoán được, Ngụy Cương vừa tìm được chỗ dựa mới, vứt bỏ anh em cũ của mình.

Hơn nữa, trong giới xã hội đen, phản bội đồng nghĩa với việc giết không tha, không hề có bất kỳ con đường nào để tha thứ, càng không có khả năng được đặc xá.

Vậy mà đêm đó, tuy Ân Hoán dù đã chiếm được uy thế tuyệt đối nhưng vẫn thả Ngụy Cương đi, chuyện đó nói lên điều gì?

Không thể động vào Ngụy Cương!

Mà trong thế giới của bọn côn đồ, có hai loại người tuyệt đối không thể đụng vào, một là trùm buôn thuốc phiện, hai là cảnh sát.

Một loại thì không có nhân tính, một loại thì sở hữu quyền lực to lớn.

Có thể né được thì né thật xa.

Còn bộ dạng cáo mượn oai hùm, sợ tè ra quần kia của Ngụy Cương, tin rằng không có tên buôn lậu nào lại bỏ qua nguy cơ bị bại lộ mà đi trọng dụng hắn, vậy chỉ còn lại cảnh sát thôi.

Với trình độ và thực lực của Ngụy Cương, muốn lăn lộn móc nối làm quen với giới cảnh sát là điều không thể. Nhưng bái một đại ca mới thì chưa chắc đã không được…

Hiển nhiên, phản ứng của A Phi đã trực tiếp chứng minh cho sự suy đoán của Đàm Hi.

Thời buổi bây giờ, không có quan hệ sao có thể lăn lộn được chứ?

“Chị, chị tài giỏi quá!” A Phi tỏ vẻ sùng bái.

Đàm Hi nhìn hắn ta, kết luận rằng, rất khờ, rất đơn thuần, cũng rất ngu.

“Nếu cô đã biết mối quan hệ này thì không nên tự chui đầu vào rọ.” Ân Hoán đột nhiên lên tiếng.

“Anh đang cảnh cáo tôi ư?” Đàm Hi cau mày.

“Không, là khuyên nhủ. Dân không đấu với quan, cô nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi đấy!”

“Nếu tôi cứ làm như thế thì sao?”

“Tự đào hố chôn mình!”

Đàm Hi chìm vào trong suy nghĩ, A Phi nhìn cô, lại nhìn đại ca mình, vài lần muốn nói lại thôi, muốn khuyên, lại không biết nên nói gì.

“Ân Hoán, mặc kệ tôi có báo cảnh sát hay không, chỉ cần đoạn clip này vẫn còn ở trong tay tôi thì ý định của anh không thể thực hiện được.”

Ân Hoán trầm mặc, tầm mắt dán chặt vào di động, giấu đi sự sắc bén.

Đàm Hi cong môi, “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Thứ này, không chỉ có một bản.”

“Cho nên, mục đính của cô là gì?”

“Tôi không hề có mục đích gì cả, chỉ là tôi ghét ở trong tình huống tôi không biết gì, lại bị người ta xem như tấm bia. Trên thế giới này, không có ai không sợ chết, cũng không có ai sẽ cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, phản kháng chỉ là một loại thái độ, dĩ nhiên, nếu như cần thiết, nó cũng có thể trở thành một sự hành động, dẫn tới việc tạo thành một kết quả.”

“Cho nên, cô đến để dù dọa tôi?”

“Nói hù dọa thì nghiêm trọng quá, cảnh cáo dễ nghe hơn nhiều.”

“Cô muốn tôi làm thế nào?”

“Đó là chuyện của anh, tôi chỉ muốn anh đừng kéo người không liên quan vào chuyện của mình.”

Ân Hoán trầm mặc.

A Phi nhăn nhó mặt mày, ánh mắt đầy sự giằng co, “Chị, nếu như thế sẽ khiến cho chị dâu bị bại lộ… Nếu Ngụy Cương biết được, chắc chắn sẽ ra tay với chị ấy để đối phó với anh Hoán.”

“Cho nên để bảo vệ cô ấy, vì tôi đáng đời mới bị đẩy ra đúng không?” Ánh mắt của Đàm Hi rất lạnh.

Bị cô nhìn như vậy, cả người A Phi nổi đầy da gà.

“Tôi cũng không có ý đó…” Bất kỳ lời giải thích nào cũng đều không có sức thuyết phục.

“Khi anh quyết định làm như vậy, anh có nghĩ đến cảm nhận của người bị anh tính kế chưa? Mỗi người đều có thứ họ muốn bảo vệ, nhưng không có tư cách lấy việc đó ra làm lý do để tổn thương người khác.”

“Chị Đàm, không phải như vậy đâu, chị nghe em…”

“A Phi, để cô ta nói hết.”

Đàm Hi cười lạnh, “Người phụ nữ của anh là người, những người phụ nữ khác không phải là người sao? Bản thân mình không bảo vệ được thì muốn kéo người khác ra chắn, đáng tiếc, bà đây không thích điều này!”

Khuôn mặt hắn ta lạnh lùng, môi mỏng như dao, một lúc sau, mới nhả ra hai chữ.

“Xin lỗi!”

Đàm Hi kiềm cơn tức giận, uống hớp trà cho bình tĩnh lại.

“Nói đi, chuyện này anh tính thế nào?”

“Mục tiêu cuối cùng của Ngụy Cương là tôi.”

Ánh mắt A Phi co lại, chuẩn bị lên tiếng thì Ân Hoán trợn mắt nhìn.

“Anh muốn đi chết à?”

“Hắn ta không dám.” Ân Hoán bình tĩnh.

Nhưng không tránh khỏi một trận đòn hung hiểm, hoặc nghiêm trọng hơn có thể là mất tay mất chân.

Đàm Hi không có gì để nói, cô tin Ân Hoán đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được. Ánh mắt của người này nói cho cô biết, nơi đó cất giấu sự kiêu ngạo không thua kém bất kỳ ai.

Chỉ nhiều chứ không ít.

Đột nhiên, cô muốn biết, người được gọi là “chị dâu nhỏ” kia là ai, rốt cuộc có ma lực gì mà có thể khiến cho người đàn ông trước mắt này một lòng chung thủy, thậm chí không tiếc sự an nguy của bản thân cũng muốn bảo vệ cô ấy bình yên, chu toàn.

“Được!” Đàm Hi đứng lên, “Hi vọng anh nói được làm được.”

Dứt lời, xách túi đi ra ngoài.

“Chị Đàm!” A Phi đuổi theo, chắn trước mặt cô, “Anh Hoán không thể đi, anh ấy sẽ bị tên khốn Ngụy Cương giết chết mất!”

“A Phi, không cần cản, để cô ta đi!” Ân Hoán gầm lên.

“Anh Hoán, hà cớ mà anh phải gom hết lỗi sai về mình chứ? Đây không phải là ý kiến của anh, cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm! Người đáng chết phải là em…”

Đàm Hi dừng lại, “Ý gì? Nói cho rõ ràng!”

A Phi lùi về sau hai bước, khụy gối thẳng xuống, dập đầu ba cái, “Chị Đàm, xin lỗi, đều là lỗi của em, không liên quan đến anh Hoán.”

Hôm đó, sau khi chia tay, A Phi vốn định trở về phòng trọ.

Trên đường đi ngang qua một quán massage chân, ở cái nơi này, đa số đều theo kiểu treo đầu dê bán thịt chó, A Phi uống quá chén, thấy nóng trong người nên muốn tìm một cô để dập lửa.

Không ngạc nhiên khi hắn ta bước vào đó.

Một đêm điên cuồng, được hầu hạ sung sướng thoải mái, trong cơn mưa gió, cộng thêm lúc trước uống đến mức nửa tỉnh nửa say, hắn liền thả lỏng cảnh giác, bị người ta moi móc thông tin cũng không hề nhận ra được.

Thế là vào ngày hôm sau, lúc tính tiền, bị người ta đòi thêm năm mươi tệ phí dịch phụ.

Nhưng không ngờ được, người phụ nữ đó lại là một trong những ả tình nhân của Ngụy Cương, moi được thông tin từ chỗ hắn, sau đó nói lại cho Ngụy Cương nghe.

Kết quả, Đàm Hi bị liên lụy vào một cách vô cớ.

“Chị Đàm, đều là lỗi của em, vừa không giữ được đũng quần, vừa không giữ được cái miệng, chuyện này không hề liên quan đến anh Hoán! Anh ấy thay em gánh lấy đấy…”

Đàm Hi không nói gì, nhưng đầu óc lại xoay chuyện một cách nhanh chóng.

Cô cần thời gian suy nghĩ về độ chân thật và độ đáng tin của những lời A Phi nói.

“Chị Đàm, chị tin em đi. Anh Hoán rất yêu chị dâu, nhưng tuyệt đối sẽ không đùa giỡn với tính mạng của người khác! Nếu anh ấy bảo vệ một người, chắc chắn sẽ đứng chắn ở phía trên cùng!”

Vẫn im lặng như cũ.

Những lời A Phi nói, cô đã tin khoảng 80%. Sự thật thế nào đều đã rõ mồn một, chỉ là thái độ của ai đó…

Đàm Hi liếc mắt nhìn Ân Hoán.

Hắn ta ngồi xoay lưng, không nhìn được nét mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự quật cường và… bướng bỉnh.

Thật ra, không khó để hiểu cách suy nghĩ của Ân Hoán.

A Phi là người của hắn, đàn em phạm lỗi thì người người làm đại ca như hắn phải đứng ra chịu trách nhiệm.

Huống hồ, Ngụy Cương muốn xử hắn đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa, cộng thêm chuyện ở quán Xuyên Vị tối hôm trước, thù cũ nợ mới, đã gom thành một cục diện cứng ngắc.

Suy cho cùng, A Phi cũng vì đi theo hắn nên mới bị dính vào.

“Anh Hoán, em xin anh nói câu gì đi!” Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng lúc này, A Phi lại khóc như một đứa bé.

Hối hận, tự trách, hổ thẹn, các loại cảm xúc như muốn dìm chết hắn.

Giơ tay lên gạt nước mắt, dập đầu một cái thật mạnh về phía Đàm Hi, hắn nói, “Xin lỗi chị Đàm! Em sẽ tìm Ngụy Cương để nói rõ việc này ngay!”

Đứng dậy, nhấc chân lên chạy, bóng lưng dứt khoát có một sự quyết tâm và kiên nghị đến liều lĩnh.

Đàm Hi nghĩ đến Kinh Kha.

Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê. Tráng sĩ một đi không trở về.

“Đứng lại!”

“Quay lại!”

Một trước một sau, một nam một nữ, gần như lên tiếng cùng lúc.

Đàm Hi nhìn Ân Hoán, phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, khẽ gật đầu, cô nói: “Ngồi xuống nói chuyện?”

“Được.” Trả lời và gật đầu.

Bóng dáng đứng ở cửa nhất thời không biết nên tiến hay lùi, cũng không quay đầu lại mà chỉ đứng ngơ ngác ở đó.

“Lăn qua đây, ngồi xuống! Đây là lúc cho mày manh động thể hiện à? Đồ óc heo!”

A Phi xoay người, đỏ mắt nhìn đại ca, mang theo một chút tủi thân, mãi đến khi Ân Hoán hừ lạnh, hắn mới cắn răng trở về chỗ ngồi.

“Chị Đàm, chị tin em đi! Lời em nói toàn là sự thật, nếu có một câu giả dối thì… sẽ bị sét đánh chết không yên ổn!”

“Ân Hoán, anh định nói sao đây?” Đàm Hi giơ tay ta với lấy ấm trà nhưng lại bị Ân Hoán chặn lại, đích thân rót nước cho cô.

“A Phi là người của tôi.” Cho nên, không thấy oan uổng.

Đàm Hi hừ lạnh, rõ ràng là không đồng tình.

“Nghĩa khí có thể ăn thay cơm sao? Tôi đã từng gặp qua nhiều kiểu tranh quyền đoạt lợi, nhưng đây là lần đầu thấy cái kiểu tranh nhau đi chết thế này, các người vui thật đấy!”

“Đàn bà con gái các cô biết cái gì, ít chõ mõm vào thế giới của đàn ông đi.”

Dưới gầm bàn, A Phi khẽ đụng vào đại ca nhà mình, ánh mắt nhìn sang phía Đàm Hi đầy lo lắng, thấy cô không có dấu hiệu giận dữ mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong tay cô ta vẫn còn giữ chứng cứ quan trọng đấy, anh Hoán, anh không thể nhịn một chút sao?

Ân Hoán tặng cho hắn một ánh mắt khinh thường!

Hèn nhát!

“Được rồi, nếu đã không liên quan đến anh thì biện pháp giải quyết bàn bạc lúc trước không mấy thỏa đáng lắm…”

Ân Hoán cười không để ý lắm.

A Phi thì lại gật đầu thật mạnh! Không sai! Đúng là rất không thỏa đáng!

“Nhưng…” Đàm Hi xoay hướng câu chuyện, “Tôi muốn một lời đảm bảo. Không thể chịu thiệt thòi một cách vô duyên vô cớ được, huống chi bị Ngụy Cương nhắm trúng thì chẳng khác nào lấy mạng ra đùa.

Ân Hoán nghĩ một lúc, gật đầu, “Cô có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tôi... sẽ cố làm thỏa mãn.”

Đàm Hi mỉm cười, con ngươi lóe sáng, “Tôi muốn mượn người của anh.”

“Mượn người? Cô muốn làm gì?” Ân Hoán cảnh giác, anh em là chiếc vảy ngược của hắn, hễ đụng vào thì chắc chắn hắn sẽ lên cơn ngay.

“Dùng người của anh làm một việc thay tôi.”

Hắn ta không nói gì, ánh mắt chìm vào suy nghĩ.

“Anh yên tâm, không phải kêu họ đi giết người cướp của, cũng chẳng kêu họ đi buôn lậu chất cấm, có thể sẽ không được đạo đức, có thể sẽ chạm vào điểm giới hạn, nhưng chỉ cần làm theo những gì tôi nói thì có thể đảm bảo cho sự an toàn cho anh em của anh. Về phần hồi báo, tôi sẽ thay anh dạy bảo tên Ngụy Cương kia.”

“Dạy bảo Ngụy Cương?” Hắn ta cau mày, “Chỉ dựa vào cô?”

Đàm Hi cầm tách trà lên, coi như không thấy sự khích tướng rõ rành rành của hắn ta, cô thưởng thức trà, “Cụ thể làm thế nào, tôi không cần phải nói với anh. Còn về việc tin hay không, việc buôn bán có thành công hay không thì đều dựa vào anh cả.”

Ân Hoán âm thầm đánh giá cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, chớp nháy không yên.

Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ không tin một người phụ nữ lại có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng sau khi xem đoạn clip kia, hắn đã bị dao động.

Từ góc quay thì không khó để nhận ra, đó chính là camera ở ngã tư đối diện với quán đồ nướng.

Thứ này ngay cả người trong cục giao thông không thể muốn lấy là lấy được, một cô gái như cô ta sao có thể có được chứ?

Trừ khi…

“Cô có chỗ dựa sau lưng?”

“Sặc… Ân Hoán, có phải anh xem trọng tôi quá rồi không?”

“Chẳng lẽ không phải? Thế đoạn clip từ đâu mà có?”

Hình như Đàm Hi đã hiểu được logic của hắn, “Vậy anh cứ xem như tôi có chỗ dựa đi, còn về nguồn gốc của đoạn clip, tạm thời tôi không thể nói cho anh được.”

Rất nhiều lúc, giữ được cảm giác thần bí là việc vô cùng cần thiết.

Thật ra, cô cũng không tính là nói dối, “người chống lưng” của cô chính là Mr. Smith - thầy hướng dẫn ngành máy tính ở Stanford, những kỹ thuật hacker của Đàm Hi đều được ông ấy dạy cho.

Ân Hoán do dự, “Cô muốn bảo anh em chúng tôi làm gì? Tôi cần biết tình tiết cụ thể.”

“Nói tổng quát, là hoạt động kinh tế, không cần liều mạng. Nhiệm vụ của các anh rất đơn giản, chính là liên hợp lại diễn vài đoạn kịch, còn về việc sắp xếp vai diễn ra sao, nội dung thế nào thì đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, nói thẳng ra, chính là kẻ lừa đảo.”

“Chỉ đơn giản thế thôi?”

Đàm Hi xua tay, “Đừng nói hay ho như thế. Bên trong sẽ dính dáng tới việc điều động số tiền lớn, có thể là chục nghìn, trăm nghìn, cũng có thể là tiền triệu. Anh có chắc đám lính của anh đều có thể chịu được sự dụ dỗ này? Con người vốn tham lam mà.”

Ân Hoán giật mình, “Nhiều tiền thế sao?”

Hiện tại, hắn dẫn bọn anh em nhận việc ở công trường, cũng xem như một “ông thầu”, một chuyến ít nhất cũng mười mấy ngày, nhiều thì ba bốn tháng, tính đến hiện hại, lần kiếm nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai mươi nghìn, sau đó anh em chia ra, số tiền cuối cùng vào túi hắn cũng chỉ có hơn nghìn đồng.

Cộng thêm tiền bảo kê thu được hàng tháng, miễn cưỡng có thể sống qua ngày, cũng không xem là tệ lắm.

Có điều cũng không tốt lắm, nhất là khi so với bọn Ngụy Cương, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng bọn họ chính là một lũ quỷ nghèo!

Đàm Hi nghe xong, ngoài việc lắc đầu ra thì vẫn là lắc đầu, “Ân Hoán, nói thật, một đại ca như anh lăn lộn không ra cái giống gì cả.”

Ân Hoán không tức giận, mà còn thẳng thắng thừa nhận, “Đúng là chả ra sao.” Đây là sự thật, hắn thừa nhận.

Nụ cười mang theo một ít đắng cay khó có thể phát hiện.

Đàm Hi cười, nhìn sang hướng khác, người bất hạnh mỗi người mỗi kiểu, cô cũng lực bất tòng tâm.

Dĩ nhiên, vào lúc cần thiết, cô không ngại vươn tay ra, nhưng tiền đề là, người đó đáng được giúp đỡ.

“Suy nghĩ xong chưa?”

“Tôi cần thời gian.”

“Được, cho tôi câu trả lời vào trước mười hai giờ tối mai.”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Tôi sẽ kêu người gửi đoạn ghi hình cho Ngụy Cương, còn về chúng ta thì xem như không quen biết, sau này gặp lại sẽ là người qua đường.”

Trái tim vừa mới bình tĩnh của A Phi lại như muốn bay ra ngoài, “Chị Đàm, đây là lỗi vô ý, chị có thể…”

“Không thể.” Đàm Hi khẽ híp mắt, quét nhìn hắn, trong ánh nhìn có xen lẫn chút lạnh lùng, “Đừng xem tôi như thánh mẫu, trên đỉnh đầu bà đây không có vòng hào quang. Làm sai, mặc kệ là vô tình hay cố ý đều đáng phải bị trừng phạt, ngộ sát cũng phải bị kết tội, OK? Tại cậu mà tôi bị kéo vào chuyện này, lúc nào cũng đều có nguy cơ về tính mạng, một câu “lỗi vô ý” là muốn phủi sạch mọi tội lỗi, A Phi bé bỏng à, cậu hiểu rất rõ mà vờ như không biết, định đánh chủ ý lên đầu tôi chứ gì?”

A Phi đỏ mặt tía tai, cánh môi mấp máy, nhưng không nói ra được một câu phản bác nào.

“Về mặt này, cậu vẫn nên học hỏi đại ca mình. Người đàn ông không dám chịu trách nhiệm còn gọi là đàn ông được sao?”

Nói xong, xách túi bỏ đi.

A Phi xấu hổ đến không biết phải làm sao, “Anh Hoán, em… xin lỗi.”

“Được rồi, đều là anh em với nhau. Lần sau không được phạm phải sai lầm cấp thấp này nữa, một lần hai lần còn có thể lừa gạt cho qua, nhưng ba lần, bốn lần, cậu có thể bị đá vào tù như chơi.”

“Vâng, em hiểu rồi.” Lần này, hắn đã bị đá rồi.

Đàm Hi xuống lầu tính tiền, sự tức giận trên khuôn mặt đã được xử lý sạch sẽ, đôi môi lại cong lên như thường, lột tả toàn diện vẻ ngọt ngào đáng yêu của độ tuổi này.

Nếu nhìn sơ qua thì chẳng ai sẽ nghĩ đến một cô gái sạch sẽ thế này lại có dính líu với bọn côn đồ.

Nhưng trên thực tế, vào một phút trước, họ đã ở cùng trong một phòng bao.

“Tổng cộng 158 tệ, xin cảm ơn!”

Đàm Hi rút ra 200 tệ, đưa qua, “Không cần thối, tặng hai chai coca cỡ bự cho người trong phòng, lấy loại lạnh nhé!”

“Vâng, chị đi thong thả.”

Đàm Hi cố ý gọi trà nóng, lại tắt máy lạnh đi khi hai người đó bước vào.

Đánh vào lòng người luôn là thượng sách. Một người khi ở trong hoàn cảnh nóng bức, cảm xúc cũng sẽ bành trướng lên, họ sẽ khó mà giữ được lý trí nữa.

Đàm Hi đã dùng một ít thủ đoạn vặt vãnh, nhưng với tiền đề cô phải nắm được điểm yếu của họ, đây mới là điểm mấu chốt trong việc nắm lấy quyền chủ đạo!

“Phì Tử, là tôi đây. Chuyện tôi bảo cậu làm đã tiến triển đến đâu rồi?”

“Đã hỏi qua người ở ba con đường, họ đều nói không phải.”

“Ba con đường nào?”

“Đường Đông, đường Tây và đường Vĩnh Hòa.”

“Những chỗ đó đều ở hướng nam, thế này đi, cậu đi ngược lại hướng bắc hỏi thăm xem“.

“Nhưng hướng nam không phải là chỗ bọn Ngụy Cương thường hoạt động sao?”

“Tôi hỏi cậu, nếu cậu muốn chém người ta, cậu sẽ chọn ra tay ở trước cửa nhà mình không?”

“Dĩ nhiên là không! Máu dính đầy nhà thì sao?”

Đàm Hi tìm một quán cà phê ngoài trời, “Một ly mocha… Đấy, chẳng phải là ra rồi sao!”

“Chị, ý của chị là, Ngụy Cương có khả năng sẽ cố ý đến địa bàn của người khác chém người ư?”

“Phì Tử, thông minh ra rồi đó!”

“Hi hi hi… cảm ơn chị!”

“Đi đi, nội trong hôm nay tốt nhất có thông tin cho tôi.”

“Chị, hỏi thêm một câu, chị bảo em hỏi thăm chuyện này làm gì?”

“Bí mật.”

“Hì hì…”

“Chậc, tôi nói này, sao cậu cứ cười ngốc mãi thế? Có gì vui à?”

“He he… em… em muốn cười, sau đó cứ cười thôi, cũng không biết tại sao. Còn nữa, em đã rút tiền từ thẻ ngân hàng ra rồi, lúc nào chị rảnh, để em gửi qua?”

Tiền?

Đàm Hi sửng sốt, lại nghe cậu ta nói: “Tạm thời chỉ có hai vạn, nhưng cuối tháng này công trình sẽ làm xong, chắc có thể lấy thêm hơn một vạn nữa, nếu vẫn không đủ thì chỗ chú và thím em vẫn cón ít tiền tiết kiệm…”

“Phì Tử, cậu… đưa tiền… cho tôi à?” Tỏ vẻ kinh ngạc.

“Đúng vậy, mới rút từ ngân hàng ra, đổi ba ngàn thành tiền lẻ cho chị, một cọc mười tệ, một cọc hai mươi tệ, một cọc năm mươi tệ.”

Đàm Hi nhớ ra, tối qua người này có nhắc đến chuyện này trong điện thoại, cô nghĩ rằng hắn chỉ nói thế thôi, không ngờ lại làm thật.

Hai vạn tệ, có thể nói là toàn bộ tài sản của hắn.

“Phì Tử à, cậu…” Đàm Hi đột nhiên bí từ.

Cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, cái cảm giác này lại được một người xa lạ chưa gặp mặt được hai lần mang đến cho cô, Đàm Hi cảm thấy rất kinh ngạc.

Tuy trong đó có một phần nguyên nhân rất lớn đến từ việc đền ơn, nhưng có thể làm được tới bước này cũng thật sự rất hiếm có.

“Chị Đàm? Chị? Sao chị không nói gì? Có phải chê ít hay không? Em đi mượn thêm…”

“Không cần đâu!”

“Chị! Chị đừng như thế, tiền có hơi ít thật, nhưng…”

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó. Chuyện này đã có cách giải quyết khác rồi, cậu cứ tập trung làm việc tôi giao cho là được, những chuyện khác không cần lo tới“.

Lo cũng vô ích.

“Thật sao? Giải quyết… hết rồi sao?!” Tinh thần của Phì Tử trở nên phấn chấn, cứ như nhìn thấy hoa nở giữa sa mạc, mọi thứ trước mắt trở nên tươi tốt rực rỡ.

Sự kích động liền được bộc lộ qua lời nói.

“Tốt quá! Thật sự tốt quá!”

Đàm Hi vô thức bật cười, “Cậu thật ngốc mà.”

“Hì hì…”

Đàm Hi: “Đừng cười nữa, mau làm việc đi!”

“Yên tâm! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi đứng dậy rời đi, bên kia đường có một cửa hàng máy tính, cô muốn thay con chuột.

“Mẫu này có thể thử không?” Đàm Hi chỉ vào một mẫu trong tủ trưng bày, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ.

“Có thể, xin chị đợi chút!”

Sau đó, đối phương cầm một mẫu dùng thử, Đàm Hi cầm trong tay, cảm giác… rất tuyệt! Một cảm giác hào khí đại sát tứ phương sản sinh ra đầy tự nhiên.

Quả nhiên, đối với một gamer mà nói, chuột chính là nguồn sức mạnh.

“Cô thật sự rất có mắt nhìn đây, đây là Fnatic, bản giới hạn của Sensei.”

So với bản gốc màu vàng, cô càng thích bản màu đen, đèn logo ở phần đuôi cũng được đổi thành kí hiệu của Fnatic với màu vàng đất, nhìn đến đâu thích đến đấy.

“Được, lấy nó đi!”

Một tay trả tiền, một tay nhận hàng.

Đột nhiên, một cục mềm mềm đụng vào đùi cô, một chiếc bánh bao sữa di động.

Không đợi cô mở miệng hỏi là đứa bé nhà ai thì con chuột ở trên tay trái của cô không cánh mà bay, không đúng, là bị giật một cái thật mạnh.

Mà người ra tay, chính là một đứa bé nào đó… đang ôm lấy đùi cô không chịu buông tay.

Đàm Hi còn chưa kịp đen mặt, chỉ thấy khuôn mặt bé bỏng kia ngẩng đầu lên, cùng với con chuột nó vừa cướp được từ tay cô.

“Cái này… là của em!” Giọng nói bé bỏng ngọt ngào, diễu võ giương oai.

Đàm Hi nhanh tay hơn, giật con chuột về, “Bé à, chị vừa trả tiền xong, lúc nào lại thành của nhóc rồi hả?”

“Chú Ba! Chú Ba! Có người xấu! Phụ nữ xấu xa!”

Người xung quay vây lại, thì thầm với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ, đều là những người đến để hóng chuyện.

“Hu hu… Chú Ba! Hàng Hàng ở đây! Có người xấu nè! Cướp chuột của Hàng Hàng!” Thằng nhóc vừa gào thét vừa giậm chân, giơ tay ra giữ lấy tay của Đàm Hi.

Chiều cao quyết định khoảng cách, tóm lại, dù cho thằng bé có nhảy đến n lần thì cũng không thể với được tới tay của cái người dài như cột điện trước mặt mình.

“Này, nhóc là châu chấu đấy à?” Nhảy nhảy nhảy.

“Hừ! Người phụ nữ xấu xa!”

Giọng điệu này, hình như có hơi quen quen…

Đột nhiên, tầm mắt dừng lại, nhìn bánh bao nhỏ từ trên xuống dưới hết một lần, Đàm Hi chớp mắt, lại chớp mắt, trời ạ…

Ngay lúc mắt to nhìn mắt nhỏ, mắt nhỏ cũng xoay xoay nhìn lại mắt to.

“Ồ! Tôi biết rồi!” Châu chấu con nhảy một cái thật cao, cao hơn các lần trước, “Là chị! Chính là mụ điên kia! Chị cướp kẹo bông của tôi...”

Đầu Đàm Hi đầy vạch đen, không sai, chính là tên nhóc ranh kẹo bông đã hại cô phải xông vào toilet nam.

Tiêu rồi, cô đã tạo phải nghiệt gì thế này…

“Chị còn muốn cướp con chuột của tôi nữa à?!”

Đàm Hi mở miệng, đang chuẩn bị nói chuyện thì một người đàn ông tách quần chúng ra, đi đến trước mặt cô, áo sơ mi quần tây, khí chất tuyệt vời.

“Xin lỗi! Trẻ nhỏ không hiểu chuyện…”

“Chú Ba! Chú Ba! Chính là chị ta, cướp đồ của con!”

“Cố Tử Hàng! Im miệng cho chú! Một lát nữa chút sẽ xử lý con sau!”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Đàm Hi, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ đối phương lại trẻ đến thế, trông như một đứa trẻ ấy.

Đúng là vậy, để tiện đi lại, Đàm Hi mặc rất thoải mái, một đôi giày Nike màu trắng, quần soóc thể thao, áo thun kiểu rộng, thật sự chẳng khác nào với học sinh trung học.

Như thế còn là một Đàm Hi thích phô trương sao?

Người có khí chất có thể mặc đồ chợ như đồ hiệu, Đàm Hi tự hỏi mình, cô không phải kiểu người ấy. Cô chỉ biết mặc đồ bình thường thành kiểu không bình thường, à, là gợi cảm…

Vạt áo quá dài che mất đi chiếc quần soóc, chỉ để lộ cặp đùi thẳng tắp trắng nõn, nếu nhìn sơ qua thì trông giống như không mặc quần.

Nửa ẩn nửa hiện, muốn vén lên nhưng lại thôi.

Vai đeo một chiếc balo lớn, là kiểu thể thao của Adidas, màu xanh dạ quang tươi sáng, trên móc khóa có gắn một quả cầu nhung, mỗi khi cô cử động, quả cầu khẽ lắc lư theo.

Mày kiếm khí khái, da mặt trắng trẻo, cộng thêm một đôi chân dài không thua gì người mẫu, quả thực là một cô gái rất xinh đẹp.

Cố Hoài Sâm sợ làm cô sợ, bèn thu khí thế lại, mang theo nụ cười dịu dàng ấm áp, “Thật ngại quá, Hàng Hàng nhà tôi…”

Lời phía sau, Đàm Hi đều không nghe thấy được.

Anh ta vừa cười, cô liền lặng người, trong đầu lặp đi lặp lại, chỉ có một câu.

Mạch Thượng Nhân Như Ngọc, Công Tử Thế Vô Song.

“Người phụ nữ điên! Chú Ba gọi chị kìa…”

“Hả? À...” Tiếng của bánh bao sữa rất cao, giọng điệu không tốt, nhưng Đàm Hi lại thầm cảm kích, vì nếu còn không tỉnh lại thì chắc mất hết cái mặt này mất.

“À… khụ khụ… lúc nãy anh nói gì?” Đàm Hi giữ vững tinh thần, nhìn anh ta.

“Tử Hàng vẫn luôn muốn có con chuột trong tay cô, vì nó là bản giới hạn, chạy đến rất nhiều nơi đều nói không có. Hôm nay tôi dắt nó ra ngoài, trùng hợp đi ngang qua cửa tiệm này, định thử xem vận may thế nào. Ban đầu, chúng tôi ở dưới lầu hỏi tiếp tân, nhân viên nói vẫn còn lại một con, kêu chúng tôi lên lấy, nên Hàng Hàng mới nói là của nó.”

“À, thì ra là vậy!”

Đàm Hi biết với kiểu cửa tiệm này, vì sản phẩm bán ra đa dạng nhiều chủng loại nên dẫn tới việc cạnh tranh khốc liệt, thông thường sẽ đặt nhiều tủ trưng bày ở nhiều tầng lầu khác nhau.

“Xin lỗi, là sơ xuất của chúng tôi.” Nhân viên phục vụ vội bước đến xin lỗi, “Quầy ở dưới lầu 1 là cùng một công ty với chúng tôi, không ngờ lại tạo nên hiểu lầm đáng tiếc như thế. Nhưng, chuột chỉ có một thôi, hai anh chị...”

Cảm thấy khó xử.

Đàm Hi cau mày, không nói gì.

Cố Hoài Sâm nhìn cháu mình, cũng thấy khó xử.

“Chú Ba! Đó là con cuối cùng, con cuối cùng rồi đấy! Là của con! Người phụ nữ xấu xa, phụ nữ điên, cứ thích cướp đồ của Hàng Hàng!” Nhoi nhoi giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn sốt ruột đến mức ửng đỏ, giống như có hai quả táo gắn ở hai bên má.

Mặt mày anh ta khẽ động, bắt lấy ý ẩn chứa trong lời nói của cậu nhóc, “Cố Tử Hàng, nói chuyện cho đàng hoàng, thế này rất không lễ phép! Không được mắng người bừa bãi.”

“Chú Ba! Con không có bừa bãi đâu! Chính là chị ta, cướp kẹo bông của con, còn giành luôn chuột của con nữa, đáng ghét!”

“Kẹo bông?” Cố Hoài Sâm cau mày, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đàm Hi.

Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt đầy vô tội, “Nhóc con à, có phải em đã nhận nhầm người rồi không? Chị chưa từng gặp em bao giờ~”

“Chính là chị! Là đồ phụ nữ điên! Chú Ba, chính là chị ta, chị ta ăn hết một nửa chiếc kẹo bông của Hàng Hàng! Xấu xa, xấu xa, xấu xa! Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ!”

Đàm Hi vẫn cười, nhưng trong lòng đang có một vạn câu đm đm đm lướt qua một cách điên cuồng.

Vãi! Trí nhớ của thằng nhóc ranh này tốt thật!

“Thật sự không phải chị. Em đáng yêu thế này, nếu chị đã từng gặp thì chắc chắn sẽ nhớ mà“.

Nhớ đến lúc chết! Đồ nhóc con thối tha.

“Chính là chị! Chính là chị!” Nhóc con tức đến sắp khóc, tuy trưởng thành sớm nhưng gặp phải người lõi đời như Đàm Hi thì chỉ có nước rước phần thua thiệt về người.

“Chú Ba, đúng là chị ta đấy, chú tin con đi…”

Con ngươi Cố Hoài Sâm co lại, “Đủ rồi, Hàng Hàng!”

“Chuột…”

“Yên tâm, chuyện chú Ba đã hứa với con thì chắc chắn sẽ làm được“.

Đàm Hi nhướng mày, có một dòng nước ngầm đang âm thầm phun trào trong đôi mắc đen như mực của cô.

Hờ, Công Tử Thế Vô Song…

Nhắm mắt, gom lại những cảm xúc đang tuôn trào, mở mắt ra, mọi thử đã trở nên trong xanh như cũ.

Người đàn ông nói với nhân viên: “Tôi đã trả tiền rồi.”

Đàm Hi cười, “Tôi cũng đã trả rồi.”

Nhân viên phục vụ vỗ đùi, “Ai trả tiền trước thì chuột thuộc về người ấy.”

“Được!”

“Được!”

Cùng lên tiếng, cùng gật đầu.

Cố Tử Hàng trợn hai con mắt đen láy trừng Đàm Hi, xoay đầu, giơ tay lên, “Chú Ba, bế!”

Đàm Hi trợn mắt kinh thường, thè lưỡi.

Vô tình bắt gặp ngay đôi mắt biết cười của anh ta, cô liền bối rối.

Cố Hoài Sâm lắc đầu bật cười, hai đứa nhóc con giành đồ, anh ta nhúng một chân vào, chẳng khác gì ỷ lớn hiếp bé.

Nhân viên phục vụ chạy đi, vào thang máy đi xuống lầu 1.

Đàm Hi thấy nhàm chán, dựa người vào tủ trưng bày, mũi chân vẽ vòng tròn trên đất, người hiểu cô sẽ biết, lúc cô bực bội mới làm ra động tác này.

Cố Hoài Sâm thấp giọng an ủi cháu mình, ánh mắt thì cứ đặt vào trên người Đàm Hi.

Nhìn thấy động tác đậm mùi trẻ con như vậy, nhất thời cảm thấy buồn cười, cũng đúng, anh ta giành đồ với một cô bé làm gì cơ chứ?

“Hàng Hàng, chúng ta đi thôi, chú Ba kêu người bên nước ngoài mua kiểu mới nhất cho con nhé?”

“Nước ngoài à… phải đợi lâu lắm…” Ngáp một cái, ủ rũ tinh thần.

Cố Hoài Sâm hơi mềm lòng.

Nhóc con Cố Tử Hàng rất thông minh, cũng rất thù dai.

Đây đã không còn là vấn đề về con chuột nữa, nó không muốn người phụ nữ điên kia được lợi một cách dễ dàng!

Dám cướp kẹo bông của nó, cắn hết một nửa… còn nói kẹo của nó không ngon… thật đáng ghét mà!

Hừ!

Đàm Hi dỏng tai lên nghe, không bỏ sót chữ nào, mắng một tiếng “nhóc quỷ ranh!”, nhưng tầm mắt lại liếc về phía người đàn ông kia.

Ngôn niệm quân tử. Ôn kỳ như ngọc

Chắc là miêu tả thế này đúng không?