Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 91: Kẻ điên tiêu sái

Trở về phòng khách, trời đã gần tối.

Đàm Hi ôm đồ ngủ bước vào phòng tắm, lột sạch đồ trên người ra một cách thành thục, vừa đúng lúc nước trong bồn cũng đầy.

Vừa muốn bước vào, đột nhiên, động tác ngừng lại.

Xoay chân về lại trước gương, giơ tay ra lau sạch lớp hơi nước trên mặt gương, sau đó đứng thẳng người, hơi nghiêng đi.

“Định mệnh!”

Bên hông trái phải có hai vết năm ngón tay đã bầm tím, giống như một món phụ kiện khoa trương theo phong cách đường phố, trong lòng lại lần lượt hỏi thăm tổ tông mười tám đời của tên Tần biến thái kia một vòng, cuối cùng mới bước vào bồn tắm.

Tắm xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, hai chân đạp nhẹ, chui vào ổ chăn, cả người mềm như vũng bùn.

Cũng may, cô đã bật điều hòa trước khi vào phòng tắm, nếu không lại nóng nực chảy đầy mồ hôi.

Nghỉ ngơi mười mấy phút, ngồi dậy, khi đang chuẩn bị sấy tóc thì mới phát hiện ra trong phòng không có máy sấy.

Mở cửa, đụng vại một người làm đang đi ngang qua.

“Cô...” Hất cằm lên ra hiệu.

“Mợ Hai… gọi tôi ạ?”

“Chỗ này còn có ai khác sao?”

“Ồ, mợ có chuyện gì cần sai bảo không?”

“Máy sấy tóc ở đâu?”

“Mỗi phòng trên lầu đều có một cái, còn ở lầu dưới, hình như trong ngắn kéo dưới tủ đựng tivi có để một cái.”

“Được rồi, cô đi làm việc đi, tôi tự tìm.”

Có được vị trí chuẩn xác, Đàm Hi tìm được rất dễ dàng, trở về phòng sấy mái tóc ướt đến gần khô, loay hoay một hồi mà vẫn chưa đến tám giờ.

Trong đêm dài đằng đẵng không có máy tính giết thời gian, di động cũng mất tiêu, ngay cả tivi cũng không có để coi, thật sự quá nhàm chán.

Nằm trên giường một lúc, lại lấy tờ chi phiếu Lục Thảo cho cô ra nhìn, trong đầu đã bắt đầu tính xem nên chia số tiền này ra thế nào.

Kiếp trước, cô học chuyên ngành chính về tài chính, phụ về máy tính, còn từng mở một công ty đầu tư, quy hoạch tài chính chẳng qua chỉ là một chuyển cỏn con, dễ như ăn kẹo!

Trong lòng tính toán xong thì bụng lại thấy đói.

Ăn ăn ăn, cũng có thấy ngực to ra tí nào đâu!

Nhào đến phòng bếp, không có ai, tối đen như mực.

Mở tủ lạnh ra, ngoại trừ một ít rau tươi và sữa thì chẳng có gi khác.

Thở dài, xoay người trở về, lại đụng phải một người.

“Ôi trời, giật mình chết mất… mợ Hai, sao lại là cô?”

Mắt Đàm Hi sáng rực lên, phát ra tia sáng xanh, “Thím Vương đúng không? Thím đến đúng lúc lắm, nấu ít đồ cho tôi lấp đầy bụng đi!”

“Cô muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Mỳ trứng gà cà chua được chứ?”

“Được!”

“Ăn cay không?”

“Càng cay càng tốt.”

“Hành gừng tỏi thì sao?”

“Ăn được.”

“Được thôi, cô ra bàn ăn ngồi đợi, mười lăm phút là xong.”

“Cảm ơn nhé! Vừa nhìn liền biết thím là người tốt!”

Thím Vương khá ngại ngùng, xoa xoa tay, nhìn bóng Đàm Hi chạy đi, khóe mắt mang theo ý cười.

Miệng lưỡi của cô bé này thật ngọt ngào, tính cách cũng hoạt bát, một cô bé tốt như thế, sao cậu Hai có thể nhẫn tâm xuống tay đánh đập được chứ?

Đúng là gây nghiệt mà!

Sau đó không lâu, một bát mỳ trứng gà bỏ sa tế, nóng hôi hổi được đặt trước mặt cô.

Cà chua được cắt thành miếng nhỏ, dưa chuột cắt lát đặt bên phải, hai miếng trứng gà ốp la đặt ở kế bên, chiếm giữ vị trí bên trái, gừng sợi, hành lá, tỏi xay được phủ lên trên, sau cùng dùng sa tế tưới đều lên, và rắc thêm một ít tiêu lên trên cùng.

Xem hình dạng, nhìn màu sắc, gửi mùi vị, cuối cùng húp sùm sụp vào trong miệng.

Phải gọi là…

“Sung sướng!”

Thím Vương cười rạng rỡ, “Mợ Hai thích là được.”

Đàm Hi lại ăn một miếng to; cho hết vào mồm, dù cay đến nỗi đầu mũi chảy đầy mồ hôi cũng không chịu ngừng lại.

“Ăn chậm thôi… đúng rồi, trong tủ lạnh có đồ uống.” Vừa nói, lại tiến vào phòng bếp, sau đó cầm theo một cốc nước sâm lạnh ra.

“Cảm ơn thím Vương!”

“Không cần cảm ơn.”

“Tay nghề của thím đúng là trên cả tuyệt vời!”

Thím Vương được khen đến ngại ngùng, đứng tại chỗ không biết phải làm sao.

“Tôi nhớ người phương bắc thích ăn tương ớt, rất ít khi làm sa tế mà nhỉ?”

“Cái này là do người trong nhà làm, tháng trước tôi về quê, tiện thể đem theo một ít.”

“Về quê?”

“Ồ, tôi là người Tứ Xuyên.”

Tứ Xuyên…

Đàm Hi chợt hốt hoảng, đó là… nơi chôn thân của cô.

Ngã chết ở nơi núi cao nơi hoang sơ hẻo lánh, cô cũng có thể được xem như chôn thân nơi núi xanh rồi.

Không thể sống trong sạch, ít ra khi chết cũng sạch sẽ, không cần dùng đến cả mộ bia, tự nhiên sà vào cái ôm của mặt đất, vừa dứt khoát, vừa đỡ phiền phức.

Cười khổ lắc đầu, một chút châm chọc, một chút tự giễu, nhớ lại những ngày tháng trốn chui trốn nhủi, lưu lạc đầu đường xó chợ, Đàm Hi đột nhiên phát hiện, có một bát mì khi đó là một chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu!

Vì vậy, cũng nên cảm thấy thỏa mãn rồi.

Mỗi ngày như hiện tại đều do trộm được mà có. Lúc này không điên thì còn đợi lúc nào nữa?

Tần Thiên Lâm chửi rất đúng, cô chính là một kẻ điên, cũng muốn làm một kẻ điên, tiêu sái hồng trần, sống một cuộc đời vui vẻ!

“Anh yêu, anh có ngửi thấy không? Thơm quá!” Một tiếng nói ẻo lả vang lên, Đàm Hi rùng mình, những suy nghĩ đang lơ lửng cũng quay về theo.

Lần theo tiếng nói, một nam một nữ nắm tay tiến đến, hai người đều mặc áo choàng tắm, chất liệu tơ tằm bỗng dưng tăng thêm chút tiên khí, khiến người ta có cảm giác vạt áo như đang bay lên.