Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 60: Tiểu ảnh tử

“A! Hi Tử, cuối cùng bà cũng mở máy rồi! Nửa tháng trời không có tin tức gì, bà đi đến núi Cơ Đốc khai thác đá hoa cương rồi à?” Một giọng nói vang vọng, tốc độ nói vừa nhanh lại vừa gấp, vang lên bùm bụp.

Đàm Hi: “…”

“Đồ chết tiệt, bà nói đi chứ! Thật là tức chết đi mà!”

“Ờ… thì, tôi…”

Đàm Hi bị câu “đồ chết tiệt” của đối phương khiến cho ngẩn tò te.

Nếu có hiệu ứng đặc biệt, xin hãy giúp cô thêm ba vạch đen trên đầu.

“Bà làm sao thế hả?! Có phải là lại bị cái tên Tần Thiên Lâm đó ức hiếp không? Bà đợi đấy, tôi đến tìm bà ngay đây! Cứ ở nguyên chỗ cũ không động đậy gì đâu nhé, tôi đến ngay đấy…”

Trong lòng ấm áp, chút cảm giác ngại ngùng thiếu tự nhiên ban nãy cũng đã tan tành mây khói.

“Ài, bà đừng có rối, tôi không sao cả.”

“Không sao á?” Giọng nói ngừng lại, sau đó lại bộc phát, “Sao lại không sao được chứ? Lần nào bà nói vậy chắc chắn là đều có chuyện cả. Bà bị ngu luôn rồi à? Chịu ấm ức như thế mà còn định một mình cắn răng chịu đựng? Chẳng phải chỉ là một tên đàn ông có hai cái chân thôi sao, chỉ có mình bà mới để ý đến cái hạng đàn ông đó!”

“Tôi…”

“Bà bà bà, bà cái gì? Nhất định không được nói những câu như kiểu bà cam tâm tình nguyện gì đó đấy nhé, bà không thấy buồn nôn nhưng tôi thấy buồn nôn đấy!”

“Không phải, tôi không…”

“Không? Không đau lòng ấy hả? Xì, bà cứ giả bộ tiếp đi!”

“Tôi…”

“Được rồi! Không cần nói gì nữa, đều là chị em cả, tôi hiểu cả mà! Một câu thôi, bà đang ở đâu, để tôi tới đón.”

“… Tần gia.”

“Chẹp, tôi biết ngay mà…” Giọng nói hòa hoãn lại, “Ngoan nhé, đừng có khóc nhè, lát nữa chị sẽ dẫn cô em đi quẩy!”

Đàm Hi dở khóc dở cười, đang định mở miệng thì đối phương đã dứt khoát tắt máy.

Chị em sao?

Kiếp trước, cô lăn lộn với một đám đàn ông, xưng huynh gọi đệ, ăn thịt uống rượu, không chuyện gì không nói, còn về thứ đồ chơi “khuê mật” này, cô thực sự chưa bao giờ có.

Dù sao thì quan hệ giữa phụ nữ và phụ nữ vi diệu hơn nhiều mối quan hệ giữa phụ nữ và đàn ông, cũng phức tạp hơn nhiều.

So với những người đồng giới ăn nói chua ngoa, ra vẻ ta đây, cô thích chơi với những người khác giới hào sảng phóng khoáng hơn.

Chơi đến mức vô pháp vô thiên, điên cuồng, không cố kỵ điều gì.

“Ài…”

Nghĩ lại cũng thực sự thấy có chút hoài niệm…

Bây giờ, bỗng nhiên lòi ra một “người chị em”, nói chuyện suồng sã, ngoài việc không quen lắm, thấy không được tự nhiên cho lắm, còn lại thì… cũng tàm tạm!

Lật tìm danh bạ điện thoại, “Tiểu Ảnh Tử…” Đàm Hi đọc thầm thành tiếng.

Trong đầu lướt qua từng khung cảnh hai người ở bên nhau.

Lớp 10, hai người ngồi bàn trên bàn dưới, gần như chưa bao giờ nói chuyện.

Lớp 11, Đàm Hi bị mấy đàn chị lớp trên chặn lại ở WC, là Vệ Ảnh kéo cô chạy như điên về phòng học.

“Cảm, cảm ơn…”

“Ồ, cậu đừng khách khí.”

Sau đó, không có sau đó nữa.

Cho đến một ngày.

“Thưa cô, em muốn xin đổi chỗ ngồi.”

“Em muốn đổi đến đâu?” Đối với “học sinh ngoan”, “bông hoa nhỏ của Tổ quốc” luôn luôn là vẻ mặt tươi cười hài lòng.

“Bên cạnh bạn ấy.” Chỉ về phía sau, học sinh đồng loạt quay đầu lại.

Đàm Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt lơ ngơ, rõ ràng là còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.

Cứ như vậy hai người tính cách một cực nam một cực bắc đã trở thành bạn cùng bàn.

Buổi tối trước ngày khi tốt nghiệp trung học, Đàm Hi hỏi cô ấy, tại sao có bao nhiêu vị trí tốt như vậy không chọn mà lại chọn ngồi cạnh cô.

Vệ Ảnh đã nói thế nào nhỉ?

“He he… bởi vì tôi cảm thấy bà có vẻ dễ bắt nạt nhất.”

Đáp lại là một cái lườm.

Nói thật, với tính cách như vậy của nguyên chủ, nói dễ nghe là dịu dàng uyển chuyển, nói khó nghe, chỉ một từ thôi – yếu đuối!

Năm lớp 12, nếu không có Vệ Ảnh che mưa chắn gió cho cô, hộ giá hộ tống thì chắc chắn nguyên chủ đã bị nghiền nát thành cám, đến cả mảnh xương cũng không còn.

Rất nhanh, sau đó đã mơ hồ truyền đến tiếng động cơ xe hơi ầm ầm.

Đàm Hi xoay người ngồi dậy, đi xuyên qua vườn hoa, tiến về phía cổng lớn.

“Tôi đã nói rồi, tôi đến tìm Đàm Hi! Mợ Hai nhà các người! Understand?”

Người đang giữ cổng là thím Lâm, tâm phúc của Lục Thảo, đặt ở thời cổ đại chính là Dung ma ma bên cạnh Hoàng hậu.

Là chó săn, là tay sai.

“Xin lỗi, không được bà chủ cho phép, tôi không thể mở cổng được.”

“Bà chủ? Mẹ của thằng Tần Thiên Lâm ấy sao?” Cánh cửa xe chiếc Chevrolet Code 130R hạ xuống, một cái đầu thò ra ngoài.

Mái tóc ngắn nhuộm màu khói xen lẫn màu lam nhưng lại gắn với một gương mặt nhỏ nhắn non nớt, trắng như tuyết hiện lên dưới ánh sáng mặt trời.

Vươn cái cổ dài ra, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền bằng bạc hình đầu lâu, ở cạnh cổ hình như còn có hình xăm.

Sắc mặt thím Lâm không hề do dự, “mẹ của thằng Tần Thiên Lâm”?

Lời này tuy không sai nhưng sao nghe không được thuận lỗ tai cho lắm…

“Tần gia chỉ có một bà chủ.”

“Ai quan tâm nhà mấy người có mấy bà chủ làm gì chứ?” Bĩu môi, đôi mắt lộ vẻ chán ghét, “Này bà thím, khả năng lý giải của bà kém thật đó!”

Dựng ngón giữa lên.

“Cô!”

“Ui chao! Tôi thấy vậy là được rồi đó, cái gì mà cô cô tôi tôi, tôi tìm Hi Tử, hoặc là để tôi vào nhà, hoặc là để cô ấy ra đây, nếu không thì…”

“Hừ! Nếu không thì cô làm được gì?” Gương mặt già nua hiện lên một nụ cười lạnh, đôi mắt lộ vẻ đắc ý.

“Báo cảnh sát chứ sao! Khi đi học cô giáo đã nói, có chuyện gì thì đi tìm chú cảnh sát!”

Thím Lâm: “…”

“Hừ!” Gương mặt nhỏ trầm xuống, oai phong lên tiếng, “Kiện các người giam cầm phi pháp, làm tổn hại đến quyền con người!”