Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 57: Không phải là phong cách của nhị gia

Lục Chinh vừa ra khỏi Tần gia, điện thoại đã đổ chuông.

“Alo.”

“Cháu đã nói là cuối tuần về nhà cơ mà? Sao không thấy bóng dáng đâu hả?” Đầu dây bên kia, ông cụ Lục đang vô cùng tức giận gầm lên, Lục Chinh nhanh chóng đưa điện thoại ra xa.

Năm giây sau, khôi phục lại bình thường.

“Thằng ranh này, nói đi chứ! Đừng tưởng không nói gì thì cứ thế mà xong nhé, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, cứng cáp rồi nên cũng càng ngày càng xấu tính hơn, ông đã bảo cháu về sớm rồi cơ mà…”

“Cháu đang trên đường đi.”

Ách!

Sự oán giận bỗng nhiên tắt ngúm.

Lục Giác Dân ngừng lại, chòm râu bị cơn tức giận thổi bay phù phù, ông giống như quả bóng cao su xì hơi, lửa giận dần tiêu tán.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của người bạn già, ông cụ khẽ ho hai tiếng để che đậy sự ngượng ngùng, “Ồ, thế thì… cháu đi đường cẩn thận đấy.”

Bà cụ Lục liếc nhìn ông, giơ tay ra.

“À này, bà nội có chuyện muốn nói với cháu đấy.”

Nói xong, đặt điện thoại vào tay người bạn già.

“A Chinh, cháu đang lái xe à?”

“Dạ.”

“Ồ, thế thì bà không nói với cháu nữa, vừa lái xe vừa nghe điện thoại nguy hiểm lắm.”

“Cháu dùng tai nghe bluetooth.” Nghĩ ngợi một lát, lại nói thêm, “Không ảnh hưởng đâu.”

“Thế à…” Bà cụ có vẻ do dự.

“Bà nội, có chuyện gì vậy?”

“Ồ, chính là chuyện bữa tiệc từ thiện lần trước do bà Tống gửi đến đó, hôm qua bà nhận được thiệp mời rồi, thiệp mời của cháu có lẽ cũng đã được gửi đến công ty rồi đấy.”

“Vâng.”

“Cháu nhận được rồi chứ?”

“Dạ. Cháu để chị đi cùng bà.”

“Tiểu Thảo?” Bà cụ ngẩn người, ánh mắt hơi phức tạp.

Lục Giác Dân vừa nghe tên Lục Thảo, gương mặt già nua bỗng trở nên âm trầm.

“Cháu bận việc công ty, không đi được.” Lý do đơn giản, ngắn gọn.

Bà cụ Lục liếc nhìn chồng, ra hiệu cho ông yên tâm chớ nóng vội, “Vậy cũng được.”

Đảo mắt nhìn đồng hồ trên tường, chuyển đề tài, không tiếp tục đề tài trước đó nữa, “Còn bao lâu nữa cháu đến nơi? Canh đã hầm sẵn trên bếp rồi…”

“Lâu nhất là bốn mươi phút nữa.”

Nghĩ đến việc sắp được gặp đứa cháu trai ngoan ngoãn, mặt mày bà cụ Lục giãn ra, “Vậy thì bà bắt đầu sắp cơm đây, đợi cháu đến thì ăn cơm luôn.”

Tắt máy, cất dây.

Lục Chinh thắt dây an toàn, khởi động xe, chiếc xe Land Rover vọt đi.

Biến mất trong một làn bụi tung bay.

Đầu bên kia, ông cụ Lục đang nhìn bà cụ Lục, mấy lần lời đã nói ra đến miệng nhưng lại nuốt vào trong.

“Ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, chừng này tuổi rồi còn ngại ngùng gì nữa?”

Gương mặt già nua đỏ bừng lên, “Ai, ai ngại ngùng chứ?!” Âm lượng cao đến bất thường.

Là vợ chồng đã mấy chục năm, vừa nhìn đã biết là đang chột dạ, bà cụ Lục quá thông minh, thấu hiểu tâm lý, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra.

“Vậy sao? Thế ông gào cái gì?”

“Tôi!”

Bà cụ Lục nhìn ông, ông cụ Lục tránh né, hai ông bà cứ như đôi tình nhân trẻ đang ở giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, rắc cẩu lương đầy mặt đất.

“Thằng nhóc đó nói cái gì?”

“Đang trên đường, sắp về đến nhà chứ sao.”

“Chuyện đó tôi biết rồi.”

“Thế ông muốn hỏi chuyện gì?”

Gương mặt già nua hơi trầm xuống, ánh mắt cũng bỗng nhiên trịnh trọng hơn, “Bữa tiệc nhà họ Tống, nó định để cho Tiểu Thảo đi cùng bà sao?”

Bà cụ Lục trầm mặc, “Tôi đoán có lẽ là nó từ vừa bên đó về, qua đó đưa thiệp mời.”

“Xì… không giống phong cách của thằng nhóc đó cho lắm.” Lục Giác Dân dường như đang suy nghĩ điều gì.

Bà cụ Lục nghĩ ngợi, gật đầu: “Đúng là không giống.”

Trước đây, những buổi xã giao tương tự như vậy, nó nói không đi là không đi, tuyệt đối không có chuyện chuyển cho người nhà, để người khác đi thay.

“Có vấn đề.”

“Này lão già, ông đừng có dọa tôi.”

“Đưa thiệp là giả, hình như… mượn cớ đến Tần gia thôi.”

Bên kia, Đàm Hi khó khăn lắm mới thoát khỏi màn gây khó dễ của “ba con yêu quái nhà họ Tần”, chạy về phòng.

Chuyện thứ nhất, đóng cửa; chuyện thứ hai, khóa trái.

Sau đó, nghiêng người, chui vào trong chăn.

Duỗi người, thở phào.

Nói thực lòng, cô thực sự có chút không nỡ rời xa cái giường này, sản phẩm hạn chế số lượng của Frette, vẻ ngoài hàng đầu, mức độ thoải mái càng không cần phải bàn cãi.

Trước đây, Tần Thiên Lâm hoặc là cả đêm không về, hoặc là say khướt không biết gì, có thể nói là từ khi Đàm Hi tới đây, chỉ có cô ngủ trên chiếc giường này mà thôi.

Tối qua mới được trải nghiệm, đương nhiên đó là một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt so với giường ở bệnh viện.

“Ài…”

Lăn sang trái ba vòng, lại lăn sang phải ba vòng, lăn đi lăn lại, tuy không tình nguyện nhưng chỉ cần nghĩ có thể cách xa tên Tần biến thái đó, thoáng chốc lại tràn trề sức sống.

Thu dọn xong đống quần áo thay giặt và đồ dùng hàng ngày vốn không hề nhiều nhặn gì của mình, kiểm tra lại hết một lượt từ nhà tắm, phòng vệ sinh cho đến phòng ngủ, đảm bảo không để sót bất cứ thứ gì, Đàm Hi kéo va li xuống tầng dưới.

“Này! Cô lên đây, giúp tôi một tay.”

Người làm dưới lầu nhìn không chớp mắt, dường như không nghe thấy.

Đàm Hi giật mình, rồi lập tức cười nhạt.

Cái mồm quạ xui xẻo của tên Lục Nhị đó nói trúng rồi, họ đang… muốn cô lập cô sao?

Nếu đúng là như vậy thì Lục Thảo không phải là người hẹp hòi bình thường đâu, cũng may bà ta là phu nhân một gia đình quyền quý.

Đối xử khắt khe với con dâu chứ gì?

Lòng dạ hẹp hòi, không biết suy nghĩ!

Bề ngoài tỏ vẻ đoan trang công bằng, nhưng làm chuyện gì cũng thiên vị, có lẽ cũng không phải là người hiểu biết.

Bà ta không sợ chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách hay sao? Đàm Hi cắn răng thầm nghĩ, nhưng mà, trừ khi bị tình thế ép buộc, nếu không cô cũng luyến tiếc sinh mạng lắm đó!

Chỉ không biết nên nói là Lục Thảo thực sự không hiểu hay bà ta quá tự tin đây?

Lôi được hai chiếc va li xuống tầng dưới, Đàm Hi xoay người đóng cửa phòng ngủ.

Bỗng nhiên, động tác khựng lại.

Kéo lê đôi dép cúi đầu chạy thẳng, lộp bộp xuống lầu dưới, mở tủ lạnh ra, lòng bàn tay miết chặt lấy một thứ rồi lại kích động chạy lên tầng trên.

Nhanh như cơn gió, nhạy bén như tia chớp.

Chỉ là ác ý nơi đáy mắt đã không thể áp chế được…