Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 52: Chồng yêu có muốn một nụ hôn chào buổi sáng không?

Nói xong, xông thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa, chốt khóa!

Vạch ra một đường cong dài trong không khí, vô cùng tiêu sái.

Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Tần Thiên Lâm mới hoàn hồn lại, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng kẻ đầu sỏ gây tội đâu nữa.

“Đàm Hi, cô ra đây cho tôi!”

“Mở cửa!”

“Tôi khuyên anh, nửa đêm nửa hôm rồi, yên tĩnh đi thôi, đừng quấy rầy giấc mộng đẹp của mọi người!”

Nói xong, lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, đi thẳng vào phòng tắm, bỏ lại tiếng gõ cửa và tiếng người đàn ông kêu gào điên cuồng ở phía sau.

Thoải mái tắm rửa nước nóng xong, thoa thuốc lên lưng, nhếch mép nhe răng làm xong hết mọi thứ, người lại toát mồ hôi.

Tìm điều khiển điều hòa, điều chỉnh đến hai mươi sáu độ.

Cơ thể nghiêng ngả, theo sau một tiếng thở dài thật dài, cô chui vào trong chăn.

Xúc cảm mềm mại, hơi thở chỉ thuộc về một người đàn ông xộc vào mũi.

Xét cho cùng, cũng hơn nửa tháng nay cô không ở đây rồi, gối đầu, chăn đệm đều là mùi hương của Tần Thiên Lâm, trái tim Đàm Hi rung động.

Cô biết, đây là phản ứng của nguyên chủ.

“Chỉ là mùi hương thôi mà đã khiến cô thất thố đến vậy rồi, Đàm Hi ơi là Đàm Hi, tóm lại là cô thích cái tên Tần biến thái đó ở điểm nào cơ chứ?”

Giơ tay lên, xoa vào lồng ngực, đầu bàn tay được lan tỏa chút hơi ấm, cùng với nhịp tim đập theo quy luật, đáy mắt người con gái dần bình thản trở lại.

Ngày hôm sau, Đàm Hi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

“Ai đó?” Lật người đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, không có sự mơ màng khi mới thức giấc nữa, hai mắt trong trẻo bức người.

“Mợ Hai, đến giờ thức dậy rồi.”

“Ừm, tôi dậy rồi đây.”

Tiếng bước chân xa dần, tấm lưng căng cứng của Đàm Hi mới chầm chậm đổ xuống, sau đó, thở phào một cái.

Hoàn toàn là phản ứng vô thức được rèn luyện qua những năm tháng tính mạng cận kề với nguy hiểm.

Xuống giường, đánh răng rửa mặt, cột chặt mái tóc dài lại, khoảnh khắc mở tủ quần áo ra, cả người Đàm Hi đều thấy không ổn.

Hôm qua cô chỉ lo tìm áo ngủ, lại cộng thêm ánh sáng không tốt lắm nên hoàn toàn không hề chú ý.

Cả chiếc tủ quần áo rộng lớn, bộ vest, cà vạt, giày da,… các món đồ của nam giới đã chiếm đến ba phần tư không gian, một phần tư còn lại là chỗ của Đàm Hi.

Ba bộ đồng phục học sinh giống hệt nhau, xếp ngay ngắn bên cạnh là những món đồ yêu thích của cô, toàn bộ đều là nhân vật hoạt hình, ví dụ như Sponge Bob, chuột Mickey…

Còn lại đều là áo thun, quần soóc, cực kỳ đơn giản, ngay cả những món đồ trang sức cũng không thấy bóng dáng đâu.

Dù sao cũng là con cái gia đình giàu có, vậy mà tủ quần áo còn sạch sẽ hơn cả học sinh trung học.

Mỗi tháng cầm hơn một vạn tiền tiêu vặt mà cũng không biết mua quần áo đẹp cho mình, đầu óc của nguyên chủ đúng là – phí tiền!

Chọn một chiếc áo thun cánh dơi in hình chữ cái, buộc vạt áo lại thành một nút thắt, phối với quần soóc cạp thấp, để lộ ra cái bụng trắng nõn bằng phẳng.

Nhìn gương đánh giá một hồi, chắc chắn không có vấn đề gì, gật đầu, xỏ giày rồi đi xuống dưới nhà.

Trên chiếc bàn gỗ đàn hình chữ nhật rộng lớn, mọi người đều có mặt đầy đủ, bỗng dưng ánh mắt hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thường.

“Ba, mẹ, anh cả, chị dâu, Thiên Mỹ. Chào buổi sáng!”

Mọi người lần lượt gật đầu đáp lại, không mấy nhiệt tình với cô nhưng dù sao cũng phải nể mặt đôi chút.

Nghiêng đầu, chợt bừng tỉnh, “Cậu cũng đến ạ?”

Lục Chinh giương mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua.

Giả bộ!

Đàm Hi cười ngồi xuống, uống một ngụm sữa bò, không hề bị ảnh hưởng bởi áp lực lạnh lùng.

Tần Thiên Lâm, người duy nhất bị cô bỏ qua đang ngồi bên cạnh cô.

“Cô có ý gì?”

“Cái gì mà ý gì?” Chớp mắt, giọng nói trong trẻo nhìn thấy tận đáy.

“Cố ý bỏ qua tôi sao?”

“Ồ, chẳng qua chỉ là một câu chào hỏi thôi mà, không ngờ anh lại bận tâm đến vậy, khụ khụ, nghe cho rõ đây.”

“Chồng yêu à, chào buổi sáng, có cần vợ hôn tặng chồng một nụ hôn không nào?”

Âm điệu dịu dàng đè chết người không đền mạng, chu mỏ, cười ngọt ngào.

Lục Chinh vô thức nhíu mày.

Lông mi Tần Thiên Lâm run lên.

Nét mặt già nua của Tần Tấn Huy cứng đờ.

Lục Thảo, Sầm Vân Nhi, Tần Thiên Mỹ đều bị chất giọng đó làm cho buồn nôn, da đầu tê dại.

Tần Thiên Kỳ bật cười thành tiếng, phun miếng bánh mì đang nhai trong miệng ra, cũng may, phía đối diện anh ta không có ai ngồi.

“Khụ khụ… thím Hai thật là thú vị.”

Đàm Hi xoay người nhìn anh ta, lần đầu tiên nhìn thẳng đánh giá Tần Thiên Kỳ.

Trong ký ức, đây là một công tử văn nhã, hai anh em giống nhau đến bảy phần, nhưng tính cách lại như cực nam với cực bắc.

Một người kiêu ngạo huênh hoang, một người dịu dàng, độ lượng.

Hơn nữa, cậu Cả nhà họ Tần này còn là một kẻ si tình, một người chồng tốt thập nhị tứ hiếu.

Cứ nhìn gương mặt hồng hào long lanh của Sầm Vân Nhi là thấy được điều đó.

“Anh Cả, anh cười chuyện gì vậy?”

“Thiên Lâm có phúc, anh thấy vui mừng thay cho chú ấy thôi.” Ý cười chưa dứt, ôn nhuận như ngọc.

Đàm Hi: “…”

“Được rồi, ăn sáng nhanh lên!” Lục Thảo ra mặt dàn xếp.

“Cậu à, sao cậu lại đến đây giờ này?” Tần Thiên Mỹ đột nhiên mở lời hỏi.

Ánh mắt mọi người đều nhìn vào anh, bao gồm cả Đàm Hi.

Nhưng anh lại móc ra một tấm thiệp mời, đẩy đến trước mặt Lục Thảo, “Bà nội muốn chị đi cùng bà tới tham gia một bữa tiệc từ thiện.”

Lục Thảo vừa mừng lại vừa lo, ánh mắt hân hoan, “Chị sẽ có mặt đúng giờ.”