Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 34: Hề hề muốn uống nước

Lắc đầu, tạm thời thoát khỏi cơn buồn ngủ, chống vào mép giường đứng lên.

Lấy từ trong túi đồ ra một chai nước khoáng, vặn nửa ngày mà nắp bình vẫn cứ gắn chặt vào chai nước, mở không ra.

“Ai~”

Thở dài, sờ soạng ngồi trở lại giường, quả nhiên, người đã xui xẻo thì uống nước cũng gặp vấn đề.

Nghỉ ngơi nửa phút, thật sự quá khát, đưa chai lên miệng để cạy nắp, hai tay bóp chặt thân chai---

Hô!

Rốt cuộc cũng vặn ra được.

Uống ừng ực hai hơi, vệt nước từ khóe môi chảy xuống cổ, thấm ướt vạt áo trước, mát lạnh, vô cùng sảng khoái.

Nằm trở lại giường, một lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Không bao lâu sau lại cảm thấy khát, nhưng có điều lúc này Đàm Hi đã chẳng dậy nổi nữa.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô như rang, mồ hôi đầm đìa, thấm vào miệng vết thương còn chưa kịp lành lại khiến nó càng thêm nóng rát.

Không biết ngủ bao lâu, đến tận khi mí mắt bị người ta vạch ra, ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt, cô mới an tâm chìm vào hôn mê.

“Sao rồi?” Giọng nói trầm thấp như thể trời sinh đã lạnh lùng.

Bàng Thiệu Huân cất đèn đi, đứng thẳng người, “Ngủ rồi.”

“Cái đó còn cần cậu nói à? Người đã tỉnh lúc nào đâu!”

“Hừ, hóa ra cũng có lúc mắt của Lục Nhị cậu trở nên vụng về cơ đấy.” Bàng Thiệu Huân lắc đầu, “Thật không ngờ!”

“Ý là sao?”

“Cô nhóc này tuy rằng sốt đến mơ mơ màng màng nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh, thậm chí có thể nói là tính đề phòng rất cao. Dường như cô ấy sợ không có ai phát hiện ra, sẽ chết ở đây. Tôi cam đoan, dù hôm nay không ai trong chúng ta tới thì cô ấy cũng có thể tự cứu mình bất cứ lúc nào.”

Lục Chinh nhíu mày như suy tư cái gì.

Bàng Thiệu Huân nhìn thiếu nữ đã chìm vào hôn mê trên giường, tầm mắt dừng trên cánh môi hơi chảy máu, lắc đầu, một tiếng than thở bật ra khỏi miệng.

Một thiếu nữ trẻ, cần gì phải mạnh mẽ thế chứ?

Có đôi khi chẳng khác nào con khỉ hoang, có đôi khi lại chẳng khác nào một con trâu cứng đầu, ánh mắt như một câu đố, con người cũng như một câu đố...

“Bây giờ sao rồi?”

“Đã tiêm thuốc hạ sốt, nếu vẫn không lui sốt thì cho uống thêm thuốc hạ sốt vào, xử lý miệng vết thương sau lưng nữa là sẽ ổn thôi.”

“Xử lý thế nào?”

Bàng Thiệu Huân lấy một tuýp thuốc mỡ ra đưa cho anh, “Bôi ngoài da, hai tiếng một lần.”

Nheo mắt, “Đưa tôi làm gì?”

“Không thì đưa ai? Well, cậu cũng có thể bảo cô ấy tự bôi cũng được, đó là nếu như, cậu có thể gọi người dậy được.”

Lục Chinh: “...”

“Tôi rất tò mò.” Bàng Thiệu Huân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hài hước, “Buổi sáng lúc cậu khiêng con gái nhà người ta đi vẫn còn ngon lành thế, chưa tới một ngày mà đã lăn lộn thành bộ dạng như quỷ rồi, tôi rất tò mò, cậu làm thế nào vậy?”

“Cút con mẹ cậu đi!”

“Ha! Lại còn tức giận với tôi à?”

“Cút đi ngay đi!”

“Này... Hơn nửa đêm lôi tôi ra khỏi giường, dùng xong là đuổi người ngay, làm người không ai làm thế đâu nha! Định xay đồ xong thì giết lừa đấy hả?”

“Giết cũng là giết con lừa ngu ngốc nhà cậu.”

Bàng Thiệu Huân: “...”

“Sáng mai lại tới đây một chuyến.”

“Cái gì hả? Sai tôi nghiện luôn rồi đúng không?”

“Là một người làm trong ngành y tế, chẳng lẽ không cần phải chịu trách nhiệm về bệnh nhân của mình à?”

“... Cậu giỏi!”

Bàng Thiệu Huân đi rồi, để lại một tuýp thuốc mỡ cùng một cô nàng nào đó đang hôn mê trên giường.

Lục Chinh cởi áo khoác, cầm bao thuốc lên, bật lửa và đi ra ban công.

Đã hai giờ sáng, dưới ánh đèn màu rực rỡ, thành phố vẫn xán lạn, lộng lẫy như ban ngày.

Gió đêm nhẹ lay, ánh lửa tàn thuốc lúc sáng lúc tối, gương mặt tuấn tú của người đàn ông chìm trong sương khói mờ ảo, khó mà nhìn rõ được.

Nếu không phải chìa khóa rơi ở đây thì anh đã không quay lại.

Nếu anh không quay lại, vậy Đàm Hi sẽ ra sao?

Sốt cao tận 39.8 độ...

“Không chết cũng biến thành đồ ngốc.”

Một tiếng cười nhạt vang lên trong đêm, người đàn ông dụi tàn thuốc, nhả ra đám khí cuối cùng rồi xoay người đi vào phòng.

“Nước...”

Người nằm trên giường lăn lộn không yên, rên lên thành tiếng.

“Bị bệnh mà còn chẳng chịu nằm yên!”

Người đàn ông khẽ mắng nhưng chân đi về phía giường chưa từng dừng lại.

“Nước... Hề Hề muốn uống nước...”

Âm thanh mềm mại, nỉ non của thiếu nữ như mưa phùn, rơi lên đầu trái tim người đàn ông tạo ra cảm giác vừa ngứa vừa tê.

Ánh mắt Lục Chinh tối sầm lại, tầm mắt dời khỏi hai gò má ửng hồng của thiếu nữ, dừng trên mờ môi khô nẻ.

Mấy giờ trước vẫn còn nhảy nhót tung tăng, coi trời bằng vung, giờ lại nằm rũ ra ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.

So với con mèo ủ dột thì anh vẫn thích con khỉ nhảy nhót lung tung hơn.

Ưa nhìn hơn!

“Nóng... Hề Hề nóng... Muốn uống nước...”

Nhìn xung quanh một vòng, không thấy có máy lọc nước, cũng không có phích nước ấm, nhưng cũng có một ấm nước còn mới.

Ánh mắt dừng ở túi đồ dưới chân giường, lấy từ trong đó ra một chai nước khoáng.

Đổ vào cốc thủy tinh.

“Dậy.”

“Khát... Nước...”

Thở dài chịu thua, nâng người lên, một tay gác qua vai đỡ lấy cổ, một tay cầm cốc nước đưa tới bên miệng.

Môi vừa tiếp xúc với nước mát lạnh, Đàm Hi liền há miệng uống vào.

Người đàn ông cầm cốc, chậm rãi nghiêng đi, động tác cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

“Muốn nữa...”

“Lắm chuyện!”

Đặt cô nằm xuống, Lục Chinh lại đổ thêm nửa ly nước, lại lặp lại lần nữa cho cô uống xong.

“Muốn uống nữa không?”

Trong giọng trầm thấp có pha một chút dịu dàng, có lẽ chính anh cũng không nhận ra điều đó.

Đàm Hi lắc đầu, đột nhiên nhấp môi cười: “No rồi...”

Không còn vẻ mặt vô lại, bất cần đời nữa, mặt mày vô cùng điềm đạm.

Lục Chinh khựng lại, trong đôi đồng tử đen láy hiện lên một mạt ánh sáng thâm thúy, giống như một con sóng nhẹ lan tỏa trên mặt hồ tĩnh lặng,

Xa xưa, thần bí.