Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 276: Quất một ván? muốn nghe nội dung cụ thể

“Nói thử xem, chuyến đi lần này thu hoạch được những gì.”

Thời Cảnh đứng dậy, tư thế quân nhân thẳng tắp: “Báo cáo thủ trưởng…”

Ông cụ Bàng xua tay, “Không phải hội nghị chính thức, ngồi xuống nói chuyện”

Thời Cảnh liếc nhìn Lục Chinh, tên này ngồi trên ghế, không nhúc nhích, “Vâng.”

Ngồi thì ngồi vậy.

“Tiếp tục nói.”

Do dự một lúc, “Xin lỗi, không thể bắt được Dịch Phong Tước.” Đừng nói đến việc bắt người, mặt của đối phương họ cũng chẳng thấy được.

“Ngoài việc đó ra, còn có phát hiện gì nữa không?”

“Thế lực của Tập đoàn Thiên Tước ở Trung Âu và Tây Âu lớn hơn rất nhiều so với Bắc Âu, dính líu đến lĩnh vực tài chính, buôn lậu, quân hỏa, nhưng chủ yếu nhất vẫn là rửa tiền.” Thời Cảnh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Cháu và Lão Lục dò xét gần 50 ngân hàng trên phố Bahnhofstrasse, phát hiện 90% ngân hàng trong số đó đều có giao dịch tài chính với Tập đoàn Thiên Tước, trở thành một vòng quan trọng trong khuôn mẫu rửa tiền.”

Vẻ mặt ông Cát nặng nề: “Tiếp tục.”

“Ngoài ra, mấy năm nay Thiên Tước dường như có ý nhúng tay vào lĩnh vực đá quý, thường xuyên qua lại với bên buôn lậu đá quý ở Nam Phi. Lần này chính phủ Thụy Điển bắt được Eite Kovic, chính là một trong những đối tượng hợp tác quan trọng của Tập đoàn Thiên Tước.”

“Hơn nữa, tên Dịch Phong Tước này vô cùng gian xảo, vốn không đặt chúng ta vào mắt, còn công khai khiêu khích, lên kế hoạch vụ nổ ở sân bay!”

Ông cụ Bàng nghe thế, sắc mặt bỗng chốc trở nên nặng nề, hiển nhiên cho thấy chuyện vụ nổ cũng thêm không ít phiền phức cho ông, “Lục Tướng, ông nhớ rõ ràng chuyến bay của cháu là 9 giờ, tại sao lại dời thời gian lên sớm?”

Câu hỏi này rất thẳng thẳng và sắc bén, trên bàn họp không bàn thân tình, chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới.

“Có nguy hiểm mà không chạy trước?”

Ông cụ nheo hai mắt: “Nói như thế, cháu đã biết trước sẽ xảy ra tập kích?”

“Đầu tiên, quá sớm khi kết luận vụ nổ này là hành vi khủng bố. Kế tiếp, cháu là người bình thường, không có dị năng đặc biệt, nên không thể thần thông quảng đại đến mức dự đoán được tương lai. Nhưng, có một điểm có thể chắc chắn, Dịch Phong Tước có ý muốn giết cháu, nếu hắn đã nói sẽ có chiêu kế tiếp, thì chắc chắn không phải chỉ nói vui thế đâu.”

Chỉ có điều, anh không ngờ Dịch Phong Tước sẽ sử dụng bom, không hề quan tâm đến sự sống chết của những người khác tại sân bay.

Ông cụ trầm ngâm trong giây lát: “Chuyện đã đến nước này, cũng không sợ nói thật với hai cháu, bên phía châu Âu đã quyết định hỗ trợ cảnh sát Thụy Sĩ, tham gia điều tra sự cố lần này, nếu điều tra được hai đứa….”

“Không thể nào.” Lục Chinh chắc như đinh đóng cột.

Sắc mặt Ông cụ Bàng và Ông Cát trầm xuống, “Có vài chuyện phải nghĩ cho kỹ càng trước rồi hẵn lên tiếng!”

Theo lý mà nói, đối với chuyện nhạy cảm thế này, bên phía Hoa Hạ thường sẽ tỏ thái độ trung lập, nhưng với điều kiện là không bị đối phương bắt được bất kỳ điểm yếu nào! Nếu không, có miệng cũng khó cãi.

Chuyện này dính tới Lục Chinh và Thời Cảnh, một người sau lưng là nhà họ Bàng, một người sau lưng là nhà họ Thời, về công về tư đều không thể qua loa, nên hai ông cụ mới không thể không thận trọng.

“Cháu chắc chắn?” Ông Cát không yên tâm, hỏi lại lần nữa.

Lục Chinh bình tĩnh: “Chắc chắn.”

“Được, chuyện này ông sẽ bàn giao xuống, nhưng phải đảm bảo rằng hai cháu có thể rũ bỏ mọi thứ sạch sẽ!”

Thời Cảnh liếc nhìn Lục Chinh, thấy anh vẫn giữ dáng vẻ nhẹ nhàng, bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn không ít. Nếu bị cuốn vào chuyện này, nhẹ thì có thể kết luận cho hành vi cá nhân, nhưng nếu nặng thì không hề thoải mái tý nào!

Lúc ban đầu, anh cũng không biết Lục Chinh đổi chuyến bay, khi máy bay cất cánh, tiếng nổ vang trời tiếp sau đó có ánh lửa bốc lên, anh mới bừng tỉnh.

Kết thúc cuộc họp, hai người rời đi.

“Lão Lục, không ngờ cậu vẫn còn chừa đường lui đấy! Chậc chậc…” Một con sói phúc hắc, gian manh!

Cái người nào đó được khen, tầm mắt vẫn thẳng, lạnh mặt từ đầu đến cuối.

“Tôi nói này, sao cậu không hề có chút phản ứng nào hết vậy?”

“Cậu muốn có phản ứng gì?”

“… Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.” Tên này đúng là một khúc gỗ không biết lý lẽ, thật sự không biết nha đầu kia thích cậu ta ở chỗ nào!

“Đi trước đây!”

“Này! Ông cụ kêu cậu đi gặp ông ấy…”

“Quân khu trọng địa nghiêm cấm bàn chuyện riêng.”

“Này…” Đừng đi chứ! Anh phải ăn nói thế nào với ông cụ đây!

Phương Trác từ lầu trên đi xuống, “Đội trưởng Thời!”

“Phương Tử, cậu gấp gáp làm gì vậy?”

“Ông cụ Bàng không ngồi yên được nữa, kêu tôi xuống tìm Lục Tướng. Dường như ông cụ rất nôn nóng.”

“Không cần phí sức đâu, cậu ta đã đi từ lâu rồi!”

Phương Trác khó xử, “Tôi… không tiện báo cáo lại được…”

“Quân khu trọng địa nghiêm cấm bàn chuyện riêng… câu nói của Lục Tướng nhà cậu, bắt chước rồi nói cho ông cụ nghe đi.” Nhưng hy vọng sẽ không đến mức lên cơn đau tim.

“Ối, đội trưởng Thời, sao anh cũng đi luôn vậy…”

Phương Trác thở dài, chấp nhận số phận chuyển lời lại.

Hai phút sau, một giọng nói rất hùng hổ được vọng ra từ trên lầu: “Được lắm! Thằng ranh con kia ngứa đòn chứ gì!”



Đàm Hi trở về phòng ký túc, vừa hay ba cô nàng còn lại đều ở trong phòng, vội vàng bao vây cô lại.

“Thành thật khai báo, cậu và người đàn ông của cậu đi đâu hưởng tuần trăng mật hả!” Ánh mắt của Tiểu Công Trúa toát lên ánh sáng hóng chuyện.

Hàn Sóc đi vòng quanh người cô, ra vẻ uyên thâm vuốt bộ râu không hề tồn tại như Gia Cát Lượng, “Tớ nhìn đôi mắt vô thần của cậu, vành mắt xanh đen, rõ ràng là buông thả quá độ! Kỳ này đi đâu happy hả?” Chưa nói hết câu đã bắt đầu cười hề hề gian xảo.

An An, người duy nhất vẫn còn bình thường cười hỏi: “Chơi vui chứ?”

Đàm Hi thầm nói, cuối cùng cũng có một người bình thường, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của đại mỹ nhân lại khiến cô như bị sét đánh cháy đen…

“Chẳng trách sách cổ có nói: âm dương điều hòa, là một cách bồi bổ tốt. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia kìa, thật mềm mại.”

Giây phút ấy, Đàm Hi cứ ngỡ rằng cô xuyên không vào một bộ phim cung đấu “XX Truyện” nào đó, đừng nghi ngờ, cách nói chuyện của An An thật sự rất giống những người phụ nữ chốn hậu cung kia, thậm chí còn uyển chuyển khoan thai, tự nhiên không dung tục hơn nhiều.

“Mấy cậu phiền quá à…” Vứt hành lý xuống, nằm vật vờ trên ghế, nhắm mắt, bịt tai, giả vờ chết.

Bữa tối An An đứng ra làm chủ xị mời các chị em ăn một bữa.

Đàm Hi đã ngủ một tiếng đồng hồ, không còn buồn ngủ nữa, dĩ nhiên cũng đi theo, dù sao An mỹ nhân làm tiệc tẩy trần vì cô kia mà.

Lần này không đi quán ăn Hồ Nam nữa, mà chọn một nhà hàng tây sang chảnh.

Ừ… nghĩ lại, An mỹ nhân không phải là người thiếu chút tiền này đâu.

Bốn phần bít tết, An An ăn phần chín kỹ, Tiểu Công Trúa chọn chín, Đàm Hi và Hàn Sóc thì hơi kinh khủng, chọn phần chín vừa, lúc mang lên vẫn còn nhìn thấy máu trong khay.

An An níu mày, dời tầm mắt không nói gì.

Cảm xúc của Tiểu Công Trúa thì lộ gần hết ra ngoài, nhìn hai người như đang nhìn quỷ, “Các cậu thật sự ăn nổi sao?”

Hàn Sóc trực tiếp dùng hành động thực tế chứng minh, cắt một miếng to cho vào miệng, nhai đến mức cánh môi dính máu.

Tiểu Công Trúa nhìn nổi hết da gà. Cô cảm thấy ăn chín đã rất ghê gớm rồi, không ngờ còn có hai người còn trâu bò hơn cô.

Trong bữa ăn, An An chu đáo, gọi một bình rượu vang đỏ cho mọi người. Đàm Hi vừa nhấp môi liền biết đây là cực phẩm, “Cảm ơn nhé, đại mỹ nhân!”

An An cười, “Không cần khách sáo.” Dù sao cũng là quẹt thẻ của anh Hai cô mà.

Ngay cả kiểu cô gái ngoan như Tiểu Công Trúa cũng mê tít, có thể thấy sức quyến rũ của chai rượu này lớn đến cỡ nào, còn về giá tiền chắc không nhỏ hơn 6 con số, đúng là đại gia mà!

Dĩ Nhiên Đàm Hi thấy càng nhiều càng tốt, cô đã rất lâu không được uống một cách sảng khoái như thế này rồi. Ai kêu Lục Chinh suốt ngày lải nhải trừ tiền, trừ tiền, trừ tiền bên tai cô!

Bực bội…

“Này, các cậu nghe nói gì chưa? Lớp chúng ta có một trợ giảng mỹ nữ mới đến, kiểu khí chất.” Hàn Sóc tỏ ra thần bí.

Đàm Hi nhíu mày.

“Tớ cũng nghe nói rồi, từng lộ diện lúc hội thể thao, nhưng tớ không có mặt ở hiện trường khi đó.” Tiểu Công Trúa chẹp miệng, rượu này đúng là ngon tuyệt!

“Ngày mai là thứ ba, có tiết của giáo sư Phạm, chắc có thể thấy được.” An An lắc chiếc ly đế cao nhưng rất ít uống rượu, thỉnh thoảng chỉ nhấp môi vài ngụm.

“Đúng, đúng, đúng! Trợ giảng đến rồi, chắc chắn có thể thấy được mặt, tớ phải xem xem có đúng là có mị lực như thế thật không.” Hàn Sóc cười gian.

Đàm Hi loáng thoáng biết được người mà họ nói là ai: “A Sóc, nghe cách nói của cậu dường như không thích cô ta cho lắm?”

“Dĩ nhiên!” Vỗ một cái xuống bàn, khiến cho ly tách bát đĩa rung lên, “Đồ ngu Nhị Hùng kia dám nói bà đây không giống đàn bàn, thua xa nữ thần khoa gì đó, nếu không phải do tớ có một giọng hát tốt thì đã đổi người khác tới làm rồi! Mẹ nó tức chết mất! Đệch...” Hàn Sóc ở phía Bắc lâu ngày, khẩu âm càng ngày càng giống những thằng đực rựa vùng Đông Bắc, cộng thêm khẩu âm phía Nam vốn không phân biệt cuốn lưỡi hay thẳng lưỡi, đúng là “quái nhân” giới tiếng địa phương... Đơn giản thô bạo khiến người ta khó hiểu!

Còn về Nhị Hùng, là tay chơi bass trong ban nhạc Land, cái miệng của hắn rất thâm độc, rất thích trêu chọc Hàn Sóc.

“Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tớ, người phụ này là một đũy trà xanh mà!

* Trà xanh biểu = green tea bitch = đĩ trà xanh: những cô nàng có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng, thực chất lại có đời sống sinh hoạt thối nát, hám làm giàu, giả vờ đáng yêu nhưng thực chất rất có tâm kế, lắm mưu mô thủ đoạn, bán cơ thể mình để có tiền, có địa vị.

“Ồ? Có căn cứ gì không?” Đàm Hi thấy hứng thú.

An An và Tiểu Công Trúa khá ngoan ngoãn, không nói tục, người nào người nấy chỉ trợn mắt, yên lặng lắng nghe.

“Hừ! Trong mắt của tớ, “Người đẹp kiểu khí chất có khả năng tấn công” thì tương đương với hợp thể của bạch liên hoa và đũy trà xanh!”

Đàm Hi giơ ngón cái lên, “Hoàn toàn đồng ý!”

Hai mắt Hàn Sóc sáng rực, “Cậu cũng không thích cô ta?”

“Dĩ nhiên.” Vô cùng, vô cùng không thích.

Dù sao, cô và cô ta còn có tư thù, còn tặng cho cô hai cái tát nữa.

“Quất không?”

Đàm Hi ghé sát, híp mắt: “Muốn nghe nội dung cụ thể.”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người âm hiểm mỉm cười, An An siết chặt áo khoác, Tiểu Công Trúa thì rùng mình.

Sáng sớm, gió thu thổi hiu hiu, lá rơi tà tà.

Phòng 406 hiếm khi tập trung đầy đủ, dù sao Hàn Sóc là người rất bận rộn, vì để chuẩn bị cho “Cuộc thi ca hát Bắc Cực Quang cấp trường” mà đã cúp tiết một tháng.

Cho nên, sự xuất hiện của cô khiến không ít người chú ý đến, dĩ nhiên nguyên nhân đa số là vì mái tóc đủ màu rối xù mang theo nét đẹp smart kia.

Bốn người nghênh ngang ngồi vào hàng ghế thứ ba, một người là hoa khôi cấp nữ thần của trường, hai người là hoa khôi của khoa, cộng thêm một thiếu nữ tô mắt đen theo phong cách bụi đời, cho dù ở nơi nào cũng đủ để trở thành tiêu điểm.

Rất nhanh, tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo sư Phạm theo sau tiếng chuông bước vào, đứng lên bục giảng, bỏ ly nước xuống, ho nhẹ, sau đó tầm mắt nhìn lướt hết một lượt, cuối cùng dừng lại ở hàng ghế nhóm 406 đang ngồi. Hết cách, ba hàng đầu chỉ có 4 người, không muốn chói mắt cũng khó.

“Khụ khụ… trước khi lên lớp tôi muốn giới thiệu với mọi người một người.”

Xôn xao…

“Xem ra tin đồn không hề giả, thật sự có một trợ giảng xinh đẹp!”

“Nghe nói từng xuất hiện tại bãi tập vào ngày hội thể thao, còn cho rằng là tin đồn thất thiệt, không ngờ là người thật việc thật!”

“Hy vọng là một cô nàng chưa kết hôn, hề hề…”

Giáo sư Phạm ra tay trấn áp, những tiếng thảo luận mới dịu bớt, “Sau đây, chào mừng cô Hề Đình.”

Đàm Hi vỗ tay, chỉ có điều ánh mắt lại nhấp nháy xuất hiện sự tinh nghịch tà ác.

Ánh mắt Hàn Sóc vô cùng hưng phấn.

Suy cho cùng, hai người là đồng loại, đều là kiểu “cô nàng thích ra vẻ” điển hình, thích tùy hứng, gây chuyện.

Cửa phòng học bị đẩy ra, tiếng đế giày cao gót chạm vào mặt đất vô cùng rõ ràng.

Hề Đình mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, chân mang một đôi bốt cao màu đen, mái đóc đen mượt xả sau lưng, trang điểm tinh tế, cười lộ 8 chiếc răng ngay ngắn, làm cho bản thân trong phóng khoáng khéo léo, lịch sự tao nhã.

Ngay cả Đàm Hi cũng không nhịn được muốn huýt sáo, khen ngợi một câu “Hoàn mỹ“.

Quả nhiên, sự xuất hiện của Hề Đình khiến tất cả mọi người ở đây chấn động. Tuy số lượng nam sinh không nhiều, nhưng ai nấy đều lộ vẻ si mê, nữ sinh thì hâm mô “khí chất nghệ thuật gia” trời sinh hoàn hảo của cô ta.