Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 178: Mỹ nữ mời sao dám từ chối

Hai người chia tay ở đầu hẻm, Sầm Uất Nhiên đi xe buýt tới trường, còn Ân Hoán cưỡi mô tô tới ngoại thành phía bắc.

Vì để thuận tiện và dễ dàng lẩn trốn, phường cược được thiết lập ở ngoại thành phía bắc, nơi đó người ít nhiều đường, giao thông thuận lợi.

“Anh Hoán.” Phì Tử vừa nghe thấy âm thanh động cơ liền từ trong chạy ra đón.

“Sao lại là chú, A Phi đâu?”

“Đi câu cá lớn rồi.”

“Chân chú không sao rồi chứ?”

Phì Tử cười khì: “Không sao, đã lành lại rồi ạ!”

“Trong khoảng thời gian này chú phải chủ ý bản thân mình đấy, có thể chạy thì chạy, cố gắng tránh đánh lộn với người ta.”

“Em biết rồi.”

Ân Hoán cởi mũ bảo hiểm ra, treo lên xe, “Bên trong có bao nhiêu người tới đặt cược?”

“Từ sáng tới giờ đã có khoảng một trăm hai mươi người, khoảng bảy, tám mươi người đều đã đặt cược.”

“Không tệ, còn nhiều hơn cả hôm qua nữa.”

“Đúng thế, rất nhiều người nghe người khác kể lại nên cũng chạy tới muốn thử.”

“Ừ, lúc nên phóng lợi thì đừng có giữ khư khư, cứ ổn định người trước đi đã, không sợ không kiếm ra tiền.”

Phì Tử gật đầu như trống bỏi: “Em biết rồi ạ!”

Ân Hoán tuần một vòng quanh sàn cược, mỗi chiếu bạc đều đâu vào đấy.

“Anh Hoán, thấy sao? Có hài lòng không?”

“Được lắm, thằng nhãi, chị Đàm của chú không nhìn nhầm người chút nào.”

Phì Tử được khen ngợi nên mặt mày lập tức tràn đầy hớn hở, sự dữ tợn cũng theo đó rung lên.

“Hình xăm này vẽ bao giờ thế?”

“Tuần trước đấy ạ. Trông cũng dọa được người đấy chứ?”

“Không tệ, làm màu cũng ra dáng ra hình phết đấy!”

“Hẳn rồi! Không thể khiến anh với chị Đàm mất mặt được!”

Ân Hoán cũng đã sớm nghĩ tới việc xăm một cái gì đó lên người chơi, nhưng mà vợ hắn không cho nên hắn cũng chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ đó.

“Anh Hoán, với quy mô kinh doanh hiện tại của chúng ta thì sợ không được rồi! Cái này một truyền mười, mười truyền trăm, người tới đánh cược càng lúc càng nhiều, chúng ta cũng sẽ kiếm càng lúc càng nhiều, không tới nửa năm, chắc chắn sẽ không dưới ngần này số!” Phì Tử vươn năm ngón tay mập mạp ra quơ quơ, cười cực kỳ thích chí!

“Đừng có vui mừng sớm, bãi làm ăn này của chúng ta đã làm cho mấy nhóm người đỏ mắt thèm thuồng rồi, toàn là những thế lực có uy tín cả, không thể thiếu cảnh giác một chút nào đâu. Một khi tình huống thay đổi thì phải lập tức bỏ của chạy lấy người, nghe rõ chưa?”

“Vâng. Em sẽ dặn dò xuống không thiếu một chữ nào.”

“Chú quan sát ở đây đi, anh lên lầu gọi điện cho A Phi, có tình huống gì thì nhớ báo lại ngay.”

“Anh Hoán, anh đi đi ạ, có em ở đây, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!” Phì Tử vỗ ngực cam đoan.

Ân Hoán đi lên lầu, sau khi gọi điện thoại cho A Phi xong lại liên hệ tiếp với Hứa Nhất Sơn.

“Tình hình bên chỗ chú thế nào rồi?”

“Các hộ lẻ hôm qua thì đã coi như ổn định rồi, lượng mới tăng lên không ít, còn có mấy người đang bừng bừng khí thế nữa!”

“Những người đó có tìm hiểu căn nguyên gì không?”

“Có.”

“Hỏi gì?”

“Có mấy người hỏi chúng ta đang làm việc cho ai.”

“Chú nói thế nào?”

“He he, em nói chuyện lòng vòng một hồi, dù sao vẫn là xoay quanh người họ Tống kia.”

“Đừng quá rêu rao.”

“Yên tâm đi, em không nói cụ thể là ai, ngay cả họ của người đó em còn chẳng nói ra. Dù sao, chỉ nói mơ hồ thôi. Những người đó càng tò mò thì chúng ta càng an toàn. Xem ai còn dám tới phá hỏng chuyện này.”

“Chú hiểu được là tốt, đừng cho Đàm Hi lấy cớ sinh sự.”

“Vâng, em biết mà.”

“Vậy chú...”

“Anh Hoán! Anh Hoán! Không xong rồi, có người tới gây sự!” Phì Tử chạy một mạch lên lầu, sắc mặt hoảng hốt.

“Nhất Sơn, phường cược có chuyện, chú đừng về vội.” Ân Hoán nhanh chóng quyết định.

“Phì Tử, nói cho rõ xem nào, ai tới gây sự?”

“Lôi... Lôi lão đại!”

Sắc mặt Ân Hoán hơi thay đổi, sao tôn đại Phật này lại tới đây?

“Anh Hoán, giờ phải làm sao đây? Bọn họ tới hơn hai mươi người, ai cũng cầm dao kiếm theo.”

“Chú đừng gấp, để anh gọi điện thoại đã...”

Đàm Hi đang ngủ ngon lành thì lại nghe thấy tiếng điện thoại reo inh ỏi, mắt nhắm tịt, duỗi tay ra quờ lung tung.

“Alo?”

“Phường cược đã xảy ra chuyện.”

“Phường cược xảy... xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy.

Đàm Hi hoàn toàn không còn buồn ngủ tí nào nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ân Hoán nói lại sự tình một lần, dưới lầu bắt đầu truyền lên tiếng đập phá đồ, “... Ổn định hay rút lui, cô quyết định đi.”

Đàm Hi chỉ trầm ngâm trong chớp mắt: “Thế này đi, anh cứ ổn định người trước, bày ra vẻ thật tự tin vào, dọa được là tốt nhất, nếu không dọa được... cũng cố mà dọa đi! Mười phút nữa, chờ điện thoại của tôi, tôi sẽ nói cho anh nên làm như thế nào.”

“Được.”

“Anh Hoán, giờ phải làm sao đây?” Đầu Phì Tử đã toát đầy mồ hôi.

“Quản cái chân của chú cho anh, còn run nữa thì quay về bệnh viện mà nằm! Sợ cái gì chứ? Chẳng phải cả ngày chú đều rêu rao rằng chị Đàm của chú giỏi giang sao, hôm nay chúng ta cùng chờ xem rốt cuộc cô ta có năng lực gì! Cùng nhau xuống!”

“Ơ, anh Hoán, anh chờ em với...”

Dưới lầu, cả đám khách tới đánh cược đều bị dồn ngồi xổm vào một góc, hai mươi mấy tên lưu manh cầm dao kiếm đứng dàn hàng ra, sau bức tường người, một thân ảnh màu đen đứng có vẻ hơi cô độc.

Đôi tay chắp ra đằng sau, một chiếc kính râm che đậy quá nửa khuôn mặt gã.

Ánh mắt nhìn xuyên qua thấu kính, dừng lại trên người Ân Hoán đang đi từ trên lầu hai xuống, “Cái bãi này là của cậu sao?”

Vẻ mặt Ân Hoán mang ba phần tươi cười, có vẻ thong dong và lưu manh, tuy rằng bộ dạng xuất chúng nhưng cũng chẳng khó để nhận ra đây chỉ là một tên côn đồ.

Ánh mắt của Lôi Minh chợt trở nên thâm thúy.

Một tên côn đồ đối diện với khung cảnh này mà còn có thể trấn định như thế...

Tầm mắt xẹt qua Phì Tử đi ở sau lưng Ân Hoán, tên mập đó cũng không có vẻ gì sợ hãi.

A, thật là... thú vị!

“Lôi lão đại đại giá quang lâm, đám huynh đệ của em chưa hiểu việc đời, em xin bồi tội với anh thay bọn nó. Không biết anh tới đây là muốn chơi cho vui hai có gì khác muốn chỉ giáo ạ?”

“Cái phường này là cậu làm chủ à?”

Ân Hoán đi tới trước mặt gã, bình tĩnh mở miệng: “Thằng em chỉ mở bãi giúp thôi, không làm chủ được.”

Lôi Minh không hề ngạc nhiên chút nào, từ trước khi đến đây, gã đã tra qua Ân Hoán và đám đàn em của hắn, đều là bọn lưu manh đầu đường xó chợ, không thể nào mở được một phường lớn thế này.

Nhưng lại không thể nào tra ra được thân phận của người đứng sau lưng hắn.

Cái này khiến cho Lôi Minh cực kỳ kiêng dè, nhưng lại không nhịn được mà đỏ mắt, lúc này mới đem theo đám đàn em tới thám thính thực hư.

Hiện giờ xem ra, quả thực Ân Hoán có chỗ dựa là nhân vật lớn, nếu không, hắn cũng không thể nào tỏ ra tự tin như thế được!

“Vậy thì bảo người có thể làm chủ xuất hiện đi!”

“Xin lỗi, ông chủ không ở đây.”

“A, hôm nay Lôi Minh tôi tới kết giao bạn bè, dù sao cũng là cùng đường, làm quen với nhau một chút, nói không chừng sau này còn có thể hợp tác thì sao?”

Sắc mặt Ân Hoán trầm xuống, lạnh lùng đảo qua đám đàn em đang cầm dao kiếm, “Đây là thành ý kết giao bạn bè của Lôi lão đại sao?”

Lôi Minh giơ tay, đám đàn em liền lập tức thu dao kiếm về.

“Không biết thế này đã tính là có thành ý chưa?”

“Vậy còn khách tới đánh cược...”

“Thả người ra, nên chơi thế nào thì cứ tiếp tục chơi đi!”

Toàn trường im phăng phắng, tỏ vẻ không tin được, ai biết nhóm người này có đột nhiên gây khó dễ, kề dao lên cổ họ không chứ?

Nhưng lại không dám chạy, quan trọng nhất là không có dũng khí đó.

Ân Hoán đứng ra, vô cùng bình tĩnh, “Nếu Lôi lão đại đã có lời, mọi người cứ việc tiếp tục chơi đi!”

Lôi Minh hơi híp mắt, sau một lúc lâu liền cười vang: “Đúng! Tiếp tục, tiếp tục!”

Ân Hoán mời gã tới ngồi xuống một chiếu bạc, giảng giải quy tắc cho gã nghe trước, “Thế nào, hay là Lôi lão đại cũng thử đặt cược chơi một chút xem sao?”

“Được!” Gã xắn tay áo, tháo kính đen trên mắt xuống, tùy tiện cài vào hàng cúc áo trước ngực.

“A Xuyên.” Lôi Minh duỗi tay, sau đó có một người dâng lên một tấm chi phiếu.

“Chỗ này có 10 vạn, tôi đặt cho Trường Hưng --- tiếp tục tăng!”

Ánh mắt Ân Hoán hơn lóe, “Tốt. Phì Tử ---”

“Anh Hoán.”

“Ghi cho Lôi lão đại.”

“Vâng ạ!”

Lúc này, điện thoại của Ân Hoán đột nhiên đổ chuông, Lôi Minh liền nghiêm mặt.

Tới rồi!

Quả nhiên, Ân Hoán vừa áp lên tai đã gọi ngay một tiếng “Ông chủ”, thái độ cực kỳ cung kính.

Phì Tử đứng một bên nhìn, không thể không lặng lẽ vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của anh Hoán nhà mình.

Trình độ này có khi còn ngang tầm với diễn viên hàng đầu rồi ấy chứ?

Tuyệt!

“... Vâng, ngài yên tâm, sẽ tới ngay ạ!”

Ân Hoán đút điện thoại vào túi quần, chắp tay với Lôi Minh: “Xin lỗi Lôi lão đại, thằng em còn có việc cần phải đi làm bây giờ, xin đi trước một bước. Để Phì Tử tiếp tục chơi cùng anh nhé, bọn em ở đây còn có mấy kiểu chơi khác nữa, ngài cứ chơi hết mình đi ạ!”

“Xin cứ tự nhiên.”

Ân Hoán phân phó Phì Tử hai ba câu rồi lập tức ra khỏi cửa, leo lên xe máy, nhanh chóng biến mất tăm mất tích.

Sắc mặt Lôi Minh ngưng trọng, đứng lên đi ra ngoài, mấy tên đàn em mắt sắc đã chuẩn bị sẵn xe cho gã.

“Ơ, Lôi lão đại, ngài đừng đi mà! Không chơi ạ?”

Phì Tử đuổi theo ra ngoài, vẻ mặt tiếc nuối. Khi đuôi xe vừa biến mất trong tầm mắt, hai chân hắn liền mềm oặt, ngã ngồi xuống đất.

Sắc mặt trắng bệch: “Nguy hiểm quá...”

Sau đó, lấy điện thoại ra, “Anh Hoán, bọn họ bám theo anh.”

...

“Hi, ra ngoài đi, mời anh ăn cơm.”

Đầu óc Tống Bạch lập tức trống rỗng, anh ta nhận được điện thoại của ai thế này?

“Đàm, Hi?”

“Sao hả, không muốn à?”

“A? Không phải!”

Lúc đó, đồng chí Tống Bạch vẫn còn đang buồn ngủ díp mắt, mặc một cái áo ngủ dúm dó ngồi ăn sáng trong phòng ăn.

Trong phòng khách đối diện, bà cụ Tống đang xem tin tức pháp luật, bà Tống thì đang ngồi gọt táo trên sô pha.

Hai người thấy cháu trai (con trai) bảo bối nhà mình đột nhiên trở nên kích động như thế thì đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt đối phương đang khởi động một thứ ánh sáng gọi là hóng chuyện.

Bà cụ Tống: Có biến!

Bà Tống: Có chuyện lớn!

Hai người cùng nghĩ tới một câu: Tuyệt đối có vấn đề!

“... Em nói địa chỉ đi, tôi lập tức tới liền! Còn có hoạt động gì khác nữa không? Ví dụ như ra biển, hoặc đi leo núi, hoặc là ăn cơm dã ngoại cũng được đấy, tôi đều có đầy đủ dụng cụ hết... Được, ăn cơm thì ăn cơm, sao lại chê được chứ? He he... Em không chê là tôi đã cảm ơn trời đất rồi!”

Bà cụ Tống: Đây là cháu trai cao ngạo không ai bì nổi, luôn tự xưng lãnh diễm cao quý của mình thật sao?

Bà Tống: Con trai mình bị đứa nào đánh tráo rồi?

“Được, gặp nhau ở Venice!”

Kết thúc trò chuyện, đồng chí Tống Tiểu Bạch một khắc trước còn lười nhác chấm mút bữa sáng liền lập tức ném đũa đặt bát với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, xông lên lầu như lửa thiêu đến mông vậy.

Rầm ---

Cửa phòng bị đóng sầm lại.

Năm phút sau, một thân tây trang màu xanh ngọc cùng với cà vạt màu cà phê, tóc tai bóng loáng, nhìn vô cùng phong lưu phóng khoáng.

Đứng trước mặt hai vị quý bà ---

“Mẹ, bà nội, nhìn con thế nào?”

Bà cụ Tống: “Bạch Bạch thật đẹp trai!”

Bà Tống: “Con trai ngoan của mẹ nhìn tuyệt lắm!”

“OK! Vậy con ra ngoài đây, người đẹp có lời mời, không dám từ chối! Tối nay con không về nhà ăn cơm nhá ~ bái bai!”

“Con trai à, nhanh nhanh mang con dâu về cho mẹ nhé!”

“Cháu ngoan, bà muốn ôm chắt rồi!”

Tống Bạch: “Biết rồi! Con sẽ cố gắng!”