Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 175: Lục chinh - sông băng siberia

Hiển nhiên, đều không thể.

Đàm Hi vẫn phải ngoan ngoãn bưng chén trà, đưa tới, nhếch môi cười: “Cậu uống trà đi ạ!”

“Ừ.” Giọng điệu lạnh nhạt, giơ tay nhận lấy.

“... A Chinh, chị nghe bảo lần này đấu thầu trả giá kịch liệt lắn, hình như còn có cả công ty nước ngoài, người ta bảo biết người biết ta trăm trận trăm thắng, em xem có thể...”

“Trà ngon.”

Lục Thảo mới nói được một nửa đã thình lình bị cắt ngang, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại như thường.

“Trà mới của năm nay đấy, lúc em về thì thuận đường mang một chút về Lục gia để ông nội nếm thử xem.”

“Chị cả có tâm.”

Lục Thảo cố gắng cười tươi: “Chuyện nên làm mà.”

Hai cha con Tần Tấn Huy và Tần Thiên Lâm liếc nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng.

Đàm Hi nhún vai, nhân cơ hội này chuồn êm, dù sao còn lâu mới tới bữa tối, giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi đây này.

Người này sao lại nói tới là tới thật thế này?

Chẳng lẽ tới đón cô thật sao?

Trở lại phòng khách, khóa trái cửa, lúc này mới thở phào một hơi.

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, là Ân Hoán gọi tới.

“Alo.”

“Có tình hình mới!” Đầu bên kia nói rất to và vang.

Đàm Hi đi tới mép giường ngồi xuống, cười hỏi: “Lãi được bao nhiêu rồi?”

“Ô, sao cô biết là có lãi?”

“Nếu thua tiền thì anh còn vui mừng thế được sao, nếu thế tôi nghĩ anh nên tới khoa thần kinh khám đấy.”

“Vui mừng á? Có à?” Ân Hoán giơ tay sờ lên mặt mình, rõ ràng hắn rất nghiêm túc mà, thôi được rồi, ngoại trừ khóe miệng vẫn luôn nhếch lên cao.

“Nói đi, tình hình ngày hôm qua thế nào...”

“He he, tôi nói cho cô nghe, kiếm quá trời kiếm luôn...”

Theo quy củ của đánh cuộc, từ buổi sáng khi bắt đầu phiên giao dịch tới 12 giờ trưa cùng ngày là thời gian đặt cược, 12 giờ vừa tới là kết thúc.

Nhờ trong khoảng thời gian này không ngừng “phô trương thanh thế”, cộng thêm “chỗ dựa” không tồn tại Tống Bạch, hôm qua vừa mở màn đánh cuộc mà có tới 40, 50 người tới chơi, thêm số lượng mà Hứa Nhất Sơn đi khắp hang cùng ngõ hẻm ghi thêm vào thì tổng cộng có tới gần một trăm người đặt cược.

Trong đó, đánh trên một vạn có tám người, sáu mươi tư người đánh trên một ngàn, còn lại đều trên trăm tệ cả.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì thấy không nhiều lắm, nhưng tập trung lại thì không ít chút nào.

Giờ mới là ba giờ chiều, là giờ mà sở giao dịch chuẩn bị báo cáo cuối ngày, là thời điểm tổng kết thanh toán tiền, Ân Hoán vừa nhận được kết quả liền lập tức gọi ngay cho Đàm Hi báo tin.

Nghĩ cũng biết là tin tức tốt.

“... Ngoại trừ trả ra ngoài 8 vạn thì kiếm lời 11 vạn!”

“Cũng không tệ lắm!” Không khác dự đoán của cô là bao.

“Tôi bảo chứ, cô không thể tỏ vẻ kích động một tí được à?” Ân Hoán tỏ vẻ buồn bực.

Hắn dãi nắng dầm mưa ở công trường nửa năm cũng chưa chắc kiếm được nhiều tiền như thế, lúc vợ hắn nói với hắn, hắn còn nghi ngờ liệu có phải tính sai rồi không, hoặc là viết nhiều thêm một số 0.

Sao sang tới chỗ Đàm Hi thì lại biến thành mấy chữ nhẹ nhàng, bâng quơ thế chứ?

Khóe miệng Đàm Hi giật giật, miễn cưỡng kêu lên hai tiếng rồi hỏi: “Thế này đã được coi là vui mừng chửa?”

Ân Hoán: “...”

Cô thở dài: “Nhóc con, nhóc còn non lắm! Sớm muộn gì cũng phải quen với tình huống này đi, cứ bình tĩnh, cứ bình tĩnh...”

Ân Hoán: “...”

“Tiền cứ tạm thời giao cho vợ anh đi, chị ấy biết sắp xếp thế nào, chỗ Nhất Sơn thì tìm những anh em có miệng lưỡi sắc bén nhất, tận dụng mời chào hết những cá nhân đơn lẻ.”

“Hiểu rồi.”

“Còn nữa, thay tôi tra bên Bình Tân, xem dạo gần đây có những chỗ nào đang nói tới việc khai phá.”

“Phải tra tất cả những gì có liên quan à?”

“Tới đây chắc sẽ mở đấu thầu công khai, anh cứ tra theo tuyến này.”

“Khi nào cần?”

“Càng nhanh càng tốt.”

“…”

“Đúng rồi, sao không gọi được cho vợ anh thế?” Sáng nay cô gọi cho Sầm Uất Nhiên nhưng bị báo là điện thoại tắt máy.

“Lúc nào?”

“Khoảng 9 giờ sáng nay.”

“À, cô ấy đi học.”

“Giờ thì sao?”

Ân Hoán hơi dừng một chút: “Cô tìm cô ấy có việc à?”

“Ừ, chính sự.”

“Ồ, thế cô chờ tí...”

Một loạt âm thanh sột soạt vang lên, “Hi Hi, em có việc tìm chị à?”

“À...” Đàm Hi đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu.

“Sao thế?”

Hít sâu, cắn răng một cái, cô liền kể chuyện sáng nay nghe được ra.

“... Việc tư của chị thì em không rõ ràng lắm, cũng không biết “Sầm Uất Nhiên” trong miệng họ có phải chị không, dù sao chị cũng cứ phải cẩn thận, tốt nhất đừng ra ngoài một mình.”

Đầu bên kia im lặng rất lâu, lâu đến độ Đàm Hi còn tưởng cuộc gọi đã kết thúc rồi.

“Cảm ơn em, chị sẽ chú ý.”

“Vâng. Có gì cần yêu cầu giúp đỡ thì chị cứ nói. Không nhất định có thể làm được, nhưng ít ra em sẽ cố hết sức.”

“Cảm ơn.”

Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi ném điện thoại sang một bên, thở dài một hơi, sau đó nằm bò ra giường.

Cốc cốc cốc---

“Ai?”

“Mợ Hai à, ăn cơm thôi.”

“Ừm.”

Mùi thịt sốt cay thơm nức mũi, thím Vương còn cố ý bày nó xuống trước mặt cô, vốn có thể ăn uống thỏa thích, nhưng vì người nào đó ngồi ở đối diện mà hoàn toàn mất hết hứng thú, chỉ còn lại sự thấp thỏm.

“A Chinh, em nếm thử canh ba ba này đi, chị tự tay hầm đấy, có lẽ không ngon bằng bà nội nấu, ăn tạm nhé!”

“Cảm ơn.”

Đàm Hi cắn đầu đũa, mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn nhưng vẫn không nhịn được mà liếc mắt về phía Lục Chinh.

Cũng không biết anh có chăm sóc cho Tiểu Nhị không nữa, con rùa ngốc đó thích ăn tôm nhất...

“Hi Hi, ăn cái này đi.” Tần Thiên Lâm gắp vào bát cô một miếng sườn, lại đẩy bát canh Lục Thảo múc cho hắn sang cho cô.

“Nếu thấy mặn thì uống một ngụm canh là được.”

Đàm Hi đang định lên tiếng thì hắn lại vươn ngón tay cái ra, xoa xoa trên khóe miệng cô.

“Anh...”

“Lớn như nào rồi mà còn y như trẻ con, dính tương mà còn không biết.”

Vẻ mặt sủng nịnh kia là cái quỷ gì thế?

Đàm Hi nhận được luồng ánh mắt uy hiếp cực khủng khiếp tới từ người nào đó ở phía đối diện thì chỉ muốn chết quách đi cho rồi.

Ánh mắt tối sầm của Lục Chinh đảo qua đảo lại giữa hai người, dần dần nổi lên những gợn sóng giảo quyệt.

Tần Thiên Lâm nhíu mày.

Trong lòng Đàm Hi nổ bùm bùm, giọng nói cũng lí nhí.

“Vợ chồng son, xa cách mấy ngày là dính lại ngay được, em đừng trách chúng nó.” Lục Thảo đột nhiên đứng ra hòa giải.

Đàm Hi hận không thể cầm cái bát nhét vào miệng bà ta.

Cho bà lắm chuyện này!

“Thế à?” Người đàn ông cười khẽ, sau đó thu lại ánh mắt.

Áp lực bức người rút đi nhưng sự lạnh lẽo lại khẽ khàng quấn lấy, bỗng nhiên rùng mình một cái, hàm răng cắn vào môi, đau tới mức nào cô nàng Đàm nhe răng trợn mắt.

“Hi Hi, em không sao chứ? Có phải điều hòa lạnh quá không? Để anh lấy thêm áo cho em...”

“Không cần!”

“Còn giận anh à? Xin lỗi, chuyện ở cổng lúc nãy là do anh quá kích động thôi.”

Đàm Hi: “...”

Xin anh đấy, có thể đừng động kinh đúng lúc này được không hả? Bà đây sắp bị khí lạnh từ sông băng Seberia đông chết rồi đây này...

“Con ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ ạ!”

Cô không muốn ngồi ở cái bàn ăn này thêm một giây một phút nào nữa, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!

“Sao ăn ít thế? Hay là em bị ốm rồi?” Nói rồi liền định duỗi tay chạm vào trán cô.

“Thiên Lâm, có thể lấy cho cậu một bát cơm nữa không?” Lục Chinh nghiêng mặt lạnh lùng, đẩy thẳng bát cơm của mình tới trước mặt hắn.

Tần Thiên Lâm ngây ra, tay mới duỗi được một nửa liền dừng lại.

Lục Thảo thấy thế, đang định bảo thím Vương đi làm thì đã bị Tần Thiên Lâm giơ tay cản lại.

“Đương nhiên không vấn đề gì rồi ạ!” Nói xong liền cầm bát của Lục Chinh lên, tự mình đi vào bếp lấy thêm cơm cho anh.

Đàm Hi quyết đoán thoát thân.

Vừa vọt ra ngoài hoa viên liền dựa vào lan can thở hổn hà hổn hển.

Duỗi tay ra sờ, trên trán toàn mồ hôi lạnh.

Khí lạnh trên người tên kia cách bàn mà cũng có thể làm người ta đông cứng lại, mẹ ơi, kinh khủng quá đi mất!

Trốn tránh đến tận lúc mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, Đàm Hi mới từ vườn hoa vào nhà, vừa tới phòng khách liền thấy Tần Tấn Huy và Lục Chinh đi từ trong thư phòng ra, không thấy bóng Tần Thiên Lâm đâu cả.

Cô cười nói: “Ba, cậu.”

Trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, hình như đang chuẩn bị tiễn khách rồi!

Còn chưa vui vẻ được tới mười giây, sau đó liền nghe thấy Tần Tấn Huy phân phó cho người làm: “Thím Lâm, thím đi quét dọn một gian phòng ngủ dành cho khách đi.”

Éc ---

“Ba, dọn... dọn phòng cho khách làm gì ạ?” Không phải như cô đang tưởng tượng đấy chứ?

“Hôm nay cậu con ở lại.”

“Tại sao ạ?”

“Để tiện ngày mai tới khu đất Bình Tân khảo sát.”

“Khảo sát ạ?”

“Anh cũng đi cùng.” Tần Thiên Lâm đi từ trên lầu xuống, tới bên cạnh Đàm Hi và đứng yên.

“Anh... mọi người...” Đàm Hi nuốt nước bọt.

“Đồ đã dọn về phòng ngủ rồi, đêm nay em lên đó ngủ đi, phòng khách để lại cho cậu. Được chứ?” Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ dịu dàng.

Đàm Hi lạnh lùng đảo mắt nhìn liếc qua gương mặt không cảm xúc của Lục Chinh, cuối cùng dừng lại trên người Tần Thiên Lâm ---

“Anh nằm mơ!”

Nói xong, lập tức đóng sầm cửa phòng ngủ của khách khiến một tiếng vang lớn phát ra.

“Con bé này thái độ gì vậy hả?!” Tần Tấn Huy âm trầm hỏi.

Tần Thiên Lâm tỉnh táo lại, thu nụ cười, ánh mắt cũng không còn hiền hòa như trước, “Ba, ba đừng động vào, đây là chuyện của con và cô ấy.”

“Một người đàn bà cũng quản không xong, con còn có thể làm được gì nữa hả?”

“Liệt mã thì phải tốn tinh lực để dạy dỗ, thuần hóa chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Hừ lạnh một tiếng, phất tay bỏ đi.

“Để cậu chê cười rồi.”

Lục Chinh nhìn hắn, sự lạnh lẽo trong đáy mắt khiến cho Tần Thiên Lâm chẳng hiểu ra sao.

“Có lẽ, đó không phải ngựa, mà là con nhạn thì sao?”

Nhíu mày: “Ý cậu là sao ạ?”

“Suốt ngày đánh nhạn, cẩn thận bị nó mổ mù mắt.”

Ánh mắt Tần Thiên Lâm lạnh xuống: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nhưng mà, cháu vẫn thích ngựa hơn.”

“Ngựa cũng có lúc tung vó đấy.”

“Rốt cuộc cậu có ý gì?”

“Không chỉ có mỗi mình Tần gia nhà cháu thèm muốn mảnh đất Bình Tân kia đâu, tự giải quyết cho tốt.”

Tần Thiên Lâm hoàn toàn sửng sốt, “Cậu... đang ám chỉ tới cái này sao?”

“Không thì còn cái gì?” Mặt mày thâm sâu, “Cháu nghĩ cậu đang nói về cái gì hả?”

“Không, không ạ...”

Lục Chinh cười lạnh nhạt.

Tần Thiên Lâm hơi hoảng hốt, không khỏi lùi về sau nửa bước: “Cậu, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

“Cháu cũng vậy.”

Đàm Hi vọt vào phòng tắm chiến đấu, nhanh chóng sấy khô tóc sau đó vùi người vào trong chăn.

Trùng hợp?

Cố ý?

Sao anh ấy lại ở lại đây chứ?

Vì việc công ư?

Hay là chuyện riêng?

Trong đầu rối tung rối mù cả lên.

Bỏ đi, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Cái gì nên tới thì cũng không ngăn được, cách duy nhất là chấp nhận.

Chuyện cô và Lục Chinh bị vạch trần cũng tốt, cùng lắm là rời khỏi Tần gia, không cần phải lục đục với đám người dối trá này nữa, có thể hoàn toàn rời xa cái tên biến thái động kinh kia!

Nhưng mà cô vẫn chưa sờ được tới âm mưu của Tần Tấn Huy...

Có điều, không sớm thì muộn nó cũng sẽ trồi lên mặt nước thôi.

Đàm Hi chép miệng, tâm tình chợt thấy khó chịu, lại chơi chém trái cây.

Ngáp hai cái liên tiếp, mệt quá!

Điều chỉnh đèn ngủ tối xuống, kéo chăn trùm quá đầu, đang chuẩn bị lao vào cái ôm của Chu Công, không ngờ cả người đột nhiên lạnh lẽo, chăn bị kéo ra, giây tiếp theo, một bóng đen nặng nề phủ xuống.

“Anh---”

Miệng bị lấp kín, Đàm Hi trợn trừng mắt, tức khắc không còn tí ti buồn ngủ nào nữa!

“Vợ chồng ân ái?”

“...” Mặt hoảng sợ.

“Vợ chồng son?”

“Ưm ưm...” Không phải mà!

“Lá gan của em càng lúc càng lớn, nhỉ?”

Đàm Hi ra sức lắc đầu.

“Xem ra, ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói...”