Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 158: Tâm sự của tiểu bạch

“Thôi ạ, đó là em họ ruột của con, làm thế là rối loạn nội bộ đấy!”

“Đừng có giả vờ không biết nhé,“ Bà Tống tên là Bàng Bội San lườm thằng con một cái, “Thiệu Đình chẳng có quan hệ huyết thống gì với Bàng gia hết, việc này mọi người đều biết, con đừng có lấy lý do này để cho qua chuyện.”

Tống Bạch uống một ngụm canh, “Bà nội, canh này bà hầm ạ? Tay nghề của bà càng ngày càng tuyệt vời!”

“Thế uống nhiều một chút đi.”

“Vâng ạ!”

Bàng Bội San tức đến trợn trừng mắt, thằng nhãi này lại dám lấy bà nội làm ô dù!

Dưới gầm bàn, Tống Vũ giơ chân đá bà một cái, ý bảo tạm thời đừng vội, sau đó lại nhìn về phía hai bà cháu ở bên kia, ánh mắt đầy thâm ý.

“Bạch Bạch à, đã uống canh bà nội nấu thì nghe bà nội nói một câu...”

Tống Bạch lộp cộp trong lòng, chỉ thấy bà cụ Tống tiếp tục nói, “Sau khi Thiệu Đình trở thành trẻ mồ côi thì vẫn luôn được nuôi ở bên cạnh ông thông gia (nhà ông cụ Bàng), có điều hộ khẩu vẫn chưa thay đổi, cho dù có sửa lại họ thì cũng không ảnh hưởng gì hết. Cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài mà...”

“Ừ, ông cũng thấy con bé Thiệu Đình đó rất có hiếu đấy.” Ông cụ Tống hiếm khi nói được một câu.

“Chuyện kết hôn tạm thời không cần đề cập tới, cứ hẹn hò đi đã, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà.” Ông Tống tỏ rõ lập trường của mình.

Bàng Bội San cũng gật gù, “Ý mẹ giống ý ba con. Cứ hẹn hò một thời gian đi, coi như tìm hiểu thêm về đối phương, nói không chừng chuyện của hai đứa lại thành ấy chứ!”

Khóe miệng Tống Bạch giật giật, anh ta không phủ nhận Thiệu Đình là một cô gái tốt, tính cách dịu dàng, hiếu thảo với người lớn, rất có khí chất của một tiểu thư khuê các, nhưng đó không phải kiểu người mà anh ta thích.

“Có phải bọn con chưa gặp nhau bao giờ đâu, cái vòng quan hệ này bé tin hin, nếu có tình cảm với nhau thì đã sớm ở bên nhau từ lâu rồi, còn cần phải để mọi người tác hợp hay sao?”

Tống Bạch bĩu môi, lắc đầu, anh ta cũng thật bất đắc dĩ khi người trong nhà cứ chạy đôn chạy đáo tìm vợ cho mình.

Mọi người đều im lặng.

Lời này... Cũng rất có lý.

Hai nhà môn đăng hộ đối, người lớn hai nhà cũng rất vui vẻ, nếu thực sự thích nhau thì đã sớm ở bên nhau rồi, sao còn chờ tới bây giờ chứ?

“Haizz...” Bà cụ Tống hiểu ra, tuy rằng biết rất có thể sẽ không thành công nhưng vẫn cứ ôm hy vọng trong lòng, có ý đồ muốn thử tác hợp xem sao.

“Được rồi, con cháu đều có phúc phận của con cháu, bà tham gia vào chuyện của nó làm gì?” Ông cụ Tống trừng mắt nhìn thằng cháu rồi an ủi bà cụ.

Tống Vũ và Bàng Bội San thấy thế thì cũng chẳng nói gì nữa.

Tống Bạch thoát được một kiếp liền thầm thở phào trong lòng, ánh mắt hơi dừng lại trên người nào đó đang cúi đầu ăn cơm, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình ở đây.

Tống Thanh thấy da đầu run lên, thầm kêu không ổn.

Quả nhiên---

“Bà nội à, bà đừng chỉ thúc giục mỗi con thế chứ, con chị không đi sao con dì tới lượt được, chuyện chồng con của chị Hai còn chưa quyết định xong, sao đã tới phiên con rồi? He he... Anh nói đúng không, anh Cả?”

Tống Tử Văn ho khẽ: “Đừng có lôi anh vào.”

Anh ta là người đã có vợ rồi.

Bà cụ Tống nghe thế thì thấy hơi áy náy, bà cứ mải lo chuyện vợ con cho cháu trai út mà quên mất cháu gái nhà mình.

Thế nên liền cười hiền từ: “Thanh Thanh à, bà nghe nói bên bộ Tư Chính có mấy cậu trẻ tuổi, tài giỏi được điều tới ấy, mà ai cũng độc thân, bình thường con cũng đừng suốt ngày ở văn phòng như thế, phải ra ngoài xã giao với các ban ngành khác chứ. Nhớ năm đó, bà với ông của con cũng quen nhau khi tham gia vào Hội Ái Hữu đấy.”

“Khụ khụ...” Ông cụ Tống suýt chút nữa thì sặc, ho đến đỏ cả mặt già, “Bà đã ngần nào tuổi rồi mà vẫn còn nói mấy cái này với các cháu nữa!”

Cậu chàng cảnh vệ vội vàng giúp ông thuận khí: “Ngài từ từ thôi... Từ từ thôi...”

Tống Thanh lườm em trai một cái cháy mặt, từ lúc ngồi vào bàn tới giờ cô đã cố gắng lặng lẽ thế rồi mà không ngờ vẫn bị điểm danh.

Bà cụ Tống múc một bát canh, thử qua độ ấm rồi mới đưa sang, “Ông xem đi, ông lớn thế này rồi mà ăn cơm còn sặc...” Lời nói đầy chê bai nhưng trong mắt lại ngập tràn quan tâm.

Ông cụ Tống thấy thoải mái hơn nên xua tay với cậu cảnh vệ, “Không sao đâu.”

Sau đó nhận lấy bát canh, há miệng uống mấy ngụm, rõ ràng là ông cụ cũng đòi được săn sóc đây mà.

Tống Thanh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bà cụ Tống lại tiếp tục dồn sự chú ý lên người mình.

“Một chút nữa bảo mẹ con dẫn lên phố mua ít quần áo đẹp, bà nội sẽ đầu tư tiền.”

“Ô ô, chị ơi, chị hạnh phúc quá!” Tống Bạch cười gian xảo.

Nếu có thể, Tống Thanh thật sự muốn tìm một khe hở mà chui vào.

“Không, không cần đâu ạ...”

“Cần chứ, cần chứ! Chị toàn mặc đồng phục, cả tủ quần áo toàn là đồ màu đen, tuổi này nên mặc đồ hường phấn tí!”

Tống Thanh run rẩy, chỉ biết nói: “Yêu cầu công việc!”

Bà cụ Tống lắc đầu: “Hai đứa các con chẳng khiến cả nhà bớt lo gì! Chỉ bảo đi tìm đối tượng thôi mà chứ có bảo phải kết hôn ngay đâu, sao cứ như là bà nội ép các con đi tìm thú dữ vậy?”

Tống Bạch húp canh, Tống Thanh xới cơm.

“Vẫn là Tử Văn làm bà yên tâm nhất, kết hôn sớm, nhưng mà...” Nhắc tới chuyện này, bà cụ Tống lại tràn trề tâm sự, “Sắp cưới được hai năm rồi, sau bụng của Gia Văn vẫn chẳng có động tĩnh gì thế?”

Tống Tử Văn tính tình dễ chịu, chỉ đáp: “Bên bộ Ngoại giao phải thường xuyên đi công tác, cô ấy lại quản lý hẳn một mảng, mà bình thường con cũng bận, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Nhưng mà chuyện này cứ tùy duyên đi ạ, nên tới thì sẽ tới, giờ còn chưa tới thì chắc chắn là chưa phải lúc rồi.”

Bà cụ Tống chỉ ừ một tiếng, gật gù, xem như đã chấp nhận cách nói này.

Tống Tử Văn tránh được một kiếp.

Sau khi ăn xong, Tống Thanh bị bà cụ Tống kéo vào phòng ngủ dạy làm đẹp, Tống Bạch và anh trai bị Tống Vũ gọi vào trong thư phòng, ông cụ Tống được cảnh vệ hộ tống lên xe chuyên dụng quay về Văn phòng Chính phủ.

“Tiểu Bạch, đóng cửa lại!” Tống Vũ ngồi xuống, sửa soạn lại đống giấy tờ trên bàn làm việc, đặt sang một bên, không quên dặn dò con trai ở đằng sau.

“Vâng.”

“Chuyện Ninh Ích Sinh hẳn là hai đứa cũng biết rồi chứ?”

Tống Tử Văn vâng một tiếng, Tống Bạch ủ rũ gật đầu.

“Nghe nói bên chỗ Tiền gia đang muốn nghĩ cách đi quan hệ giúp hắn ta, có ai tới tìm các con không?”

“Sáng hôm qua, sau khi kết thúc buổi tổng kết tại Văn phòng Chính phủ, Tiền Thượng Trạch có tới tìm con.” Tống Tử Văn bình tĩnh đáp, trong đáy mắt xẹt qua sự sắc bén và khôn khéo của một chính khách.

“Ông ta nói gì?”

“Kêu oan. Sau đó, đưa tiền.”

“Bao nhiêu?”

“Ông ta đưa chi phiếu, con có liếc qua, bảy con số.”

Tống Vũ cười lạnh: “Tiền Thượng Trạch này chắc sợ ông anh vợ không đổ nên còn cố gắng thêm phiền nữa chăng...”

“Con không nhận, tiền này quá bỏng tay.”

“Ừ, làm rất tốt! Việc này cứ để Thanh Thanh giải quyết, tốt nhất con đừng dính dáng vào để tránh tai tiếng.”

“Ba, ba yên tâm, con hiểu mà.”

Dặn dò con lớn xong, Tống Vũ liền chuyển sang Tống Bạch, “Con thì sao?”

“Dạ.”

Cái bụng run lên, Tống Vũ tức giận trợn mắt, “Dạ cái gì mà dạ, nói chuyện rõ ràng xem nào!”

“Cũng có người tới tìm con, ngay trước khi con về nhà trưa nay...”

“Là ai? Tặng cái gì? Con có nhận không?” Tống Vũ chỉ hận không thể dùng chày gõ cho thằng con tỉnh lại, thằng nhãi này chỉ giỏi ăn nhậu chơi bời, cứ gặp phải chuyện quan trọng liền như người ngủ gật chưa tỉnh ấy.

“Thằng nhãi Tiền Dũng kia, tặng... tặng phụ nữ...”

“Phì---” Tống Tử Văn bật cười một tiếng rất không tình nghĩa.

Khóe miệng ông Tống co giật.

“Hai người nhìn con như thế làm gì? Đó là hắn ta tự nhét cho con, con đâu có nhận...”

“Tiểu Bạch, cả thủ đô này đều biết cái danh đa tình của em rồi, đừng có giảo biện nữa!”

Tống Bạch gào lên mắng anh trai dám bỏ đá xuống giếng, chọc thẳng vào sẹo của anh ta.

Đúng là anh ta từng có mấy cô bạn gái vô cùng bốc lửa, nhưng làm gì có khoa trương đến mức như bên ngoài truyền nhau đâu cơ chứ?

Anh em cái kiểu gì không biết, chẳng có tí tình cảm tương thân tương ái nào.

“Khụ khụ... Ba chỉ dặn dò các con thế thôi, bên chỗ Thanh Thanh ba sẽ tự mình nói với nó, tất cả phải yên lặng, chuyện không phải của mình thì đừng xen vào để tránh gây họa.”

Tống Tử Văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Tống Bạch vẫn còn đang ngồi vẽ xoắn ốc ở góc tường, trên mặt đầy vẻ ấm ức.

“Thằng cả ra ngoài, Tiểu Bạch ở lại đây.”

Tống Tử Văn đi tới vỗ vai anh ta, “Chú út, chúc chú may mắn.” Nói xong liền xoay người đi ra, nhưng khóe miệng vẫn treo nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Ba, có chuyện gì mà phải giữ con lại...” Anh ta còn muốn đuổi theo lão đại để tẩn cho một trận.

Tỗng Vũ lại bắt đầu lật giở báo chí, ợm ờ một tiếng, “Nói cách đánh giá của con về chuyện này xem nào.”

“Dạ?” Mặt đần ra, “Chuyện gì cơ?”

“Án tham ô của Ninh Ích Sinh.”

“Khụ, đó chẳng phải là chuyện mà ban kiểm tra kỷ luật nên lo ư, ba hỏi con làm gì chứ?”

“Ừ, ba con chúng ta ngầm tâm sự một chút, nói ngoài lề thôi mà, con nghĩ thế nào thì cứ nói như thế ấy.”

“Chuyện này ấy à...” Anh ta ôm tay, xoa cằm, “Con cũng không rõ lắm đâu.”

“Ranh con! Còn dám lừa cả ba của mày à!”

Một quyển tạp chí phóng thẳng tới, giơ tay bắt được theo thói quen, Tống Bạch nhe răng cười với ông già nhà mình, “Tức giận sẽ làm tổn thương tới gan, gan của ba vốn đã không tốt rồi...”

Sắc mặt Tống Vũ hơi hòa hoãn, “Nói đi.”

Trầm ngâm trong chốc lát, “Con cảm thấy hẳn là Ninh Ích Sinh đã đụng phải người nào đó rồi.”

Ông Tống nhướng mày, “Con dựa vào cái gì mà nghĩ như thế?”

“Ba nghĩ đi, ông ta bò lên từ một viên chức quèn tới vị trí như bây giờ, mặc dù có Tiền gia giúp đỡ nhưng chắc chắn không thể bỏ qua thực lực cá nhân của ông ta được, sao có thể dễ dàng bị người ta nắm được nhược điểm, còn khiến cho cả Ủy viên Kỷ chú ý nữa cơ chứ?”

Tống Vũ như suy tư gì đó.

“Hơn nữa, chức cục trưởng cục Xây dựng thành phố béo bở như thế, ông ta đã ngồi ở vị trí đó bao nhiêu năm rồi, nếu là người tham tiền thì chẳng lẽ chỉ lấy có 300 vạn thôi sao?” Tống Bạch hừ giọng, rất vừa lòng với cách giải thích của chính mình.

“Vậy con cảm thấy là ai?”

“Cái này sao mà con biết chứ! Có phải người trong ngành với ông ta đâu...” Tống Bạch nhún vai, sao ông già lại vứt cho anh ta cái vấn đề vô cùng cao thâm này chứ?

“Không có manh mối gì ư?”

“Có.” Nghiêm mặt, “Điều tra người xung quanh ông ta, càng thân càng tốt, nói không chừng sẽ có được tin tức hữu dụng nào đó. Ví dụ như, cướp bồ của ai, không cẩn thận ngủ với vợ người nào, cản trở con đường làm quan của ai, những cái này đều có khả năng hết.”

“Thằng ranh này, trong đầu con toàn nghĩ linh tinh cái gì thế!”

“Ô ô... Ba mà còn ném nữa là con không nhặt nữa đâu nhé, tự mà hành hạ cái lưng già của ba đi!”

Ông Tống tức giận đến run cả người nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, “Tại sao lại càng thân càng tốt?”

“Ngựa mất móng trước, chắc chắn là do bị con ngựa bên cạnh duỗi chân ra cản rồi.”

Ánh mắt Tống Vũ trầm tĩnh, nhìn chăm chú vào gương mặt đầy nóng nảy của con trai út, tâm tình vô cùng phức tạp.

“Ba? Con có thể đi ra ngoài được chưa ạ?”

“Ừ. Đi ra ngoài đi...”

“Tiểu Bạch, năm đó con không nên bỏ qua cuộc thi vào ngành Tư pháp.” Tống Vũ lại đột nhiên nói thêm một câu.

Bước chân khựng lại, “Với cái bộ dạng của con vừa nhìn đã biết không phải để làm thẩm phán rồi, thôi đi ạ!” Vẫy tay, ung dung rời đi.

Cái nhà này có anh cả chống là được rồi, anh ta rất lười, thích cười thì cười, thích uống thì uống, thích chơi bời thì chơi bời, đêm dài ngon giấc...

Tống Thanh ủ rũ đi ra khỏi phòng bà cụ Tống, vừa vặn gặp phải Tống Bạch.

“Hê, bị bà nội cằn nhằn hả?”

Gào lên một tiếng rồi xông lên,“Tống Tiểu Bạch, mày là đồ lắm chuyện! Vốn dĩ chuyện chẳng liên quan gì tới chị, thế mà mày lại đẩy một cái sang người chị---”

“Au au au, đứt tai giờ! Chị là cái đồ đàn bà chanh chua, buông tay ra ngay!”

Lực tay càng lớn hơn, còn cố tính xoắn mạnh, Tống Thanh trút hết sự giận dữ từ trên người mình xuống người anh ta.

“Hu hu... Chị, đứt thật đấy... Em sai rồi, em xin lỗi chị còn không được à?”

Tống Thanh oán giận thu tay lại, “Lần sau mà còn dám tái phạm thì tuyệt đối sẽ không tha cho em.”

“Ba gọi chị vào thư phòng.”

Mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“He, nhìn em làm gì chứ? Chẳng lẽ em lại lừa chị à?”

“Nhóc con, em cứ liệu cái thần hồn đấy!”

Tống Bạch che lại cái tai nóng rát, mắng thầm một câu rồi rầu rĩ đi về phòng, thấy giường chẳng khác nào thấy mẹ ruột, rúc đầu vào luôn.

Khó chịu lăn lộn hai vòng, lại rên ư ử một hồi rồi mới chịu nằm yên.

Nằm thẳng, dáng vẻ lười nhác, tay phải mò tìm điện thoại trong túi quần.

Gọi dãy số mà mình đã thuộc từ lâu, Đàm Hi Đàm Hi...

Tút tút...

Không ai nghe.

Lại gọi.

Vẫn y như thế.

“Hừ, một lần cuối cùng!”

“Alo?”

“...”

“Alo?”

Nghe rồi, nghe rồi!

Khụ khụ...

“Thần kinh à, không nói gì thì gọi làm chó gì hả, lãng phí thời gian!”

Tống Bạch: “...”

“Cúp máy đây!” Đàm Hi nằm trong chăn, mắt vẫn chưa mở hẳn ra, rõ ràng là chưa tỉnh, bị tiếng điện thoại ồn ào tới mức vô cùng bực bội.

Tối hôm qua bị hành hạ, sáng ra bị hành hạ, vất vả lắm mới ngủ được một tí thì lại bị cái điện thoại hành hạ.

Mẹ kiếp!

Không thấy phiền à!

“Đừng nói với tôi là em vẫn đang ngủ đấy nhé?”

Đàm Hi hé mắt nhìn, cố gắng lắm mới thấy tên người gọi tới, ồ, con hàng Tiểu Bạch.

“Sao hả, không được à?” Giọng hung tợn.

“Hê...” Vắt chéo chân, thuận thế đặt lên tủ ở đầu giường, “Nhóc con bị gắt ngủ đấy à?”

“Không quen thì biến, cảm ơn, không tiễn.”

Khóe miệng Tống Bạch giật giật, sao lại muốn đánh đòn con nhóc này thế chứ?

“Ra ngoài ăn cơm đi? Có chuyện thú vị...” Đột nhiên thả mồi.

“Thú vị?” Đàm Hi chớp mắt, ngồi dậy, dựa người vào đầu giường.

“Ừ, cò quay Nga...”

“Hơi máu me quá.”

Tống Bạch chưng hửng, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh cô nàng nào đó đang bĩu môi vẻ ghét bỏ.

Mà trên thực tế, đúng là Đàm Hi đang bĩu môi, nhưng không phải vì ghét bỏ mà là vì... bất lực khi lòng có dư mà không đủ sức.

Giờ cả người cô như bị búa tạ dần cho nhừ tử ấy, hai chân mềm hơn cả sợi bún, đừng nói là Cò quay Nga, cho dù có lên mặt trăng thì cũng chưa chắc cô sẽ thấy hứng thú, chăn ấm nệm êm vẫn hợp với tâm ý của cô nhất...

“Thế nào, có tới không?”

Ngáp liên tục mấy cái. “Bỏ đi. Chu Công còn hấp dẫn tôi hơn...”

“Ai?” Tống Bạch suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Em đang chung chạ với thằng nào thế hả?”

“Đồ ngu! Chu Công!”

“À? Ừ, he he he...”

Đàm Hi nhìn trời, đúng là đồ Tiểu Bạch.

“Vậy em định ngủ tới lúc nào hả?”

“Tới lúc không muốn ngủ nữa thì thôi.”

“...”

“À mà đúng rồi, anh lại dám đánh thức tôi!”

“Ồ, thì lần sau tôi sẽ cùng ngủ với em coi như đền bù.” Tống Bạch tự cho là thông minh mà tán tỉnh, ý đồ chơi chữ mập mờ.

“Cút! Biến sang một bên đi---” Giờ cô đã là hoa đã có chủ rồi!

Ơ? Lục Chinh đâu? Đi đâu rồi?

“Không nói nữa, tôi có việc rồi, bye!”

Tút tút tút...

“Này, em còn chưa... Alo? Alo! Mẹ kiếp---”

Bộp---

iPhone rơi xuống đất, bình yên vô sự.

Tống Bạch như con gấu đực nổi cơn điên, ga trải giường cũng bị anh ta biến thành một đống nhăn nhúm.

“Gào cái gì mà gào! Em phát điên cái gì---” Tống Thanh đẩy cửa ra rồi mắng như té tát.

“Chị, chị tới đúng lúc lắm!” Xoay người ngồi dậy, nhìn cô bằng ánh mắt ngập nước như con cún làm nũng.

Tống Thanh tỏ vẻ phòng bị, “Lại muốn giở trò gì nữa đây?”

“Chị, chị qua đây nào, ngồi xuống đây!” Vỗ lên mép giường.

“...”

“Qua đây, qua đây mà, I - need - you (em cần chị)!

Lời nói làm cho cả người Tống Thanh nổi đầy da gà, cô đi tới và ngồi xuống, “Nói đi.”

“Một cô gái, không muốn nghe điện thoại của em, xin hỏi lý do là tại sao?”

“Em nói cụ thể tí xem nào, là loại con gái gì. Ờm... ý chị là, quan hệ hiện tại của hai người như thế nào.”

“Mới hẹn gặp một lần, sau đó... chẳng có sau đó nữa.”

“Một lần?”

“Vâng!”

Sắc mặt Tống Thanh trầm xuống, “Tình một đêm?”

“Sao có thể chứ! Còn chưa nắm tay cơ ấy...” Tống Bạch buồn bực, lúc đó sao anh ta lại không nghĩ tới chuyện cầm tay con nhóc đó một tí nhỉ?

Thất sách, thất sách!

Nhưng sự thật là, lúc đó anh ta chỉ bận nôn mửa, tay chân thì run lẩy bẩy, cầm khăn ướt để lau miệng còn chả xong ấy chứ.

“Ối chao, vẫn còn có người không thích cậu Ba Tống cơ á?”

“Chị, chị có thể đừng dè bỉu em nữa được không?” Tống Bạch gục đầu xuống, dáng vẻ cực kỳ bất lực.

Thiết nghĩ, hắn phong lưu phóng khoáng như thế, mặt mũi thì chẳng khác nào mấy em trai minh tinh Hàn Quốc, tại sao lại chẳng có tác dụng gì với Đàm Hi vậy chứ?

Tống Thanh nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô thấy thằng em mình có bộ dáng thiếu tự tin như thế này.

“Bánh trôi nhân mật à?”

Gật đầu, “Chúng em đi ăn ở quán ăn đêm, bà chủ quán đó tặng.”

“Xì, nhìn em coi nó như bảo bối, chị còn tưởng là cô bé ấy tự tay làm chứ, chả có tiền đồ gì cả!”

“Chị---”

“Ok, không chê bai em nữa! Quay lại vấn đề kia, cô ấy không muốn nghe điện thoại của em đúng không?”

“Ừ!”

“Sao em biết là cô ấy không muốn nghe?”

“Cảm giác thế.”

“Lo được lo mất à?”

“Em còn chưa có được cơ ấy!” Lấy đâu ra mà mất chứ?

“Vậy em thích cô ấy à?”

“He he he...” Cười ngây ngô, “Thích chứ!”

“Thích ở điểm nào?”

“Ờ thì... Cảm thấy cô ấy rất thú vị, nói chuyện cũng hài hước, thích cười, tính cách hoạt bát, rộng rãi, cũng rất vênh váo!”

“Vênh váo á?”

“Chính là cái kiểu... ờm... như chim ấy! Phiêu lắm!”

Tống Thanh chép miệng, vỗ bả vai anh ta, “Khẩu vị này của em có phải quá nặng rồi không?”

“Ôi, chị chả hiểu gì hết, nhìn thấy cô ấy em có cảm giác như... nhìn thấy mình trong một người khác ấy.”

“Hờ, thế thì chỉ có thể chứng minh là em đang tự luyến thôi!”

Tống Bạch: “...”

“Chị, chị nói xem tại sao cô ấy lại không nghe điện thoại của em đi?”

“Chê em phiền, không có hứng thú với em.” Thằng nhãi ranh này cái gì cũng quá thuận buồm xuôi gió, cho nó gặp một chút trắc trở cũng tốt, nếu không nó sẽ thật sự tưởng là mình có thể làm cả thiên hạ mê muội, đẹp trai nhất trần đời mất!

Tống Bạch lập tức chịu một sự đả kích mạnh mẽ.

“Thực ra, chị cảm thấy yêu một người có tính cách giống mình cũng không tốt lắm đâu, chẳng thà cứ coi nhau như anh em --- mùi thối hợp nhau.”

“Này này này, rõ ràng người em rất thơm mà, ờ, cô ấy cũng thơm!

“Bảo vệ người ta thế? Không phải thích thật rồi đấy chứ?”

“Dù sao em cảm thấy cô ấy khá được, ở cạnh cô ấy rất thoải mái.”

“Thế cô ấy bao nhiêu tuổi?”

“...”

“Người ở đâu?”

“...”

“Gia đình thế nào?”

“...”

“Đừng nói với chị là em chẳng biết bất cứ cái gì nhé!” Tống Thanh trợn tròn mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi, phải biết rằng, trong chuyện yêu đương, em trai cô lúc nào cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Tống Bạch quẫn bách.

Dường như ngoài tên cô nhóc kia ra, anh ta thật sự chẳng biết gì thật.

“Em là đồ ngốc! Tiểu Bạch ngu ngốc!”

“Chị, thế giờ em phải làm sao?”

Tống Thanh nghiêm mặt, “Nói thật nhé, không đùa đâu, chị khuyên em hãy từ bỏ đi, nhân lúc vẫn còn sớm.”

“Tại sao? Tại sao chứ?” Chẳng lẽ đóa hoa tình yêu ấp ủ trong lòng còn chưa kịp bung lụa đã phải chết non rồi sao?

“Rõ ràng cô gái kia không có hứng thú gì với em mà!” Nhún vai.

“Chẳng phải bà nội nói lâu ngày sẽ sinh tình sao?”

“Đó là phải trên tiền đề thường xuyên gặp gỡ. Cô nàng bánh trôi nhân mật này không muốn nói chuyện, cơ hội không có, em còn định trông chờ vào điều gì chứ?”

Tức khắc, trời long đất lở.

Tống Bạch khóc ròng, anh ta còn chưa ra chiêu đã bị knockout rồi sao?