Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 155: Thịt ngon trước mắt, anh có dám ăn không?

“Hút thuốc, say rượu, trốn học, chửi bậy, mỗi lần trừ 100, đánh nhau, ẩu đả, đêm không về ngủ, khiêu khích người khác phái, mỗi lần trừ một nửa.”

Đàm Hi trợn mắt há mồm.

“À, còn có một tình huống nữa, trừ sạch không còn xu nào luôn.”

“Tình... tình huống gì?” Nuốt nước bọt.

Người đàn ông duỗi tay chỉ đỉnh đầu mình, “Nơi này xanh ngợp.”

Đàm Hi: “...”

“Anh không tin em thế à, sợ em cho anh đội nón xanh hả?” Mày kiếm ngang ngược, toàn là chế nhạo.

Lục Chinh cười hừ lạnh, đôi mắt đen láy tràn ngập sự điên cuồng và khí phách vương giả độc tôn, “Em dám ư?”

Đàm Hi rất muốn nói dám nhưng lời ra tới miệng lại thành--- “Sao có thể chứ, he he...”

Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ vừa lòng, bàn tay lớn vỗ nhẹ đầu cô: “Ngoan.”

Đàm Hi khóc mất, cô có phải chó đâu mà vỗ đầu chứ!

“Hết tiền thì nhớ gọi cho anh.”

Mắt sáng lên, lại nghe anh tiếp tục nói: “Có thể ứng trước một nửa của tháng sau.”

Một tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tắt ngúm.

Đàm Hi muốn chửi ầm lên, tại sao lại là ứng trước chứ? Chẳng phải nên là “Anh sẽ chuyển thêm vào cho em” hay sao?

“Hức... Lục Chinh, anh thật xấu xa... Sao có thể chỉnh đốn người ta thế chứ... Hu hu...”

Người đàn ông thở dài, bàn tay lớn xoa lên bờ vai gầy của cô, “Anh cũng chỉ muốn tốt cho em.”

“Quản rộng quá đấy!” Một nắm đấm nện lên ngực, không đau mà lại ngứa.

“Đừng ầm ĩ nữa,“ nhân tiện cầm chặt lấy, “Vết thương còn chưa khỏi mà đã muốn nhảy nhót rồi, muốn bỏ luôn cái tay này đúng không?”

“Anh có thương em đâu, còn áp bức em...”

“Nói bậy!”

“Vậy anh cho em thẻ hắc kim đi.”

“Ngoan nào, đừng bướng nữa. Em cầm nhiều tiền như thế, anh không yên tâm.”

“Chỉ vì thế thôi sao?” Hít mũi.

Lục Chinh suy nghĩ một chút, “Phụ nữ có tiền sẽ hư hỏng ngay, đặc biệt là con nhóc mải chơi như em.”

Phì---

Nín khóc, bật cười.

“Lời ngụy biện này ở đâu ra thế hả? Rõ ràng là đàn ông các anh có tiền sẽ hư hỏng, phụ nữ bọn em hư hỏng sẽ có tiền!”

Lục Chinh thở dài, thắt đai an toàn lại cho cô.

Nhìn sườn mặt cương nghị và chăm chú của anh, Đàm Hi nhất thời ngơ ngẩn. Ánh nắng giữa trưa phản chiếu qua kính chắn gió trước mặt làm cho bên trong xe tràn ngập ánh sáng, mà trong vùng ánh sáng đó, có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh, hơi thở cũng gần trong gang tấc.

Đàm Hi không nói dối, cô không dám cho Lục Chinh đội nón xanh, cũng sẽ không bao giờ phản bội anh.

Đàn ông nhiều như nước trong biển lớn, như mây trên đỉnh Vu Sơn, nhưng đã gặp Lục Chinh rồi thì e rằng sẽ chẳng vừa mắt nổi người đàn ông nào nữa.

Duỗi tay, ôm lấy đầu anh, kéo tới trước mặt, ánh mắt thiếu nữ long lanh, lông mi chớp nhẹ.

Giây tiếp theo, cánh môi hồng nhạt dán lên môi anh, mắt Lục Chinh hơi khựng lại, rất nhanh, đổi khách thành chủ.

Ngậm lấy cánh môi mềm mại, đầu lưỡi tách hàm răng, tiến quân thần tốc, tàn sát điên đảo trong khoang miệng, Đàm Hi chỉ biết đáp lại theo bản năng, cố nhịn cảm giác không hít thở nổi kia, khi hai đầu lưỡi chạm nhau, cả cơ thể như có một luồng điện chạy qua, trái tim của người đàn ông cũng theo đó mà chấn động.

“Ưm...” Cô sắp không thở nổi rồi.

“Đồ ngốc, thở đi.”

Mũi thở ra rồi hít sâu, không khí mới mẻ tràn ngập vào trong hai lá phổi, cả người như sống lại một lần nữa.

Môi của người đàn ông vẫn chưa rời khỏi, ngay cả lúc nói chuyện cũng vẫn dán chặt vào.

Đàm Hi ngửi được mùi thuốc lá, duỗi tay ôm lấy cổ anh, hít mạnh một cái.

Lục Chinh rên lên, buông cô ra, “Con cún này, bệnh nghiện thuốc lại tái phát đúng không?”

“Đúng thế, muốn trừ tiền em à?”

“Cái này... không tính.”

“Lão già lưu manh.”

Người đàn ông bật cười, khẽ lắc đầu.

“Cậu, cậu sẽ đưa cháu tới Tân Thị chứ ạ?” Đầu kề sát đầu, khẽ cọ như một con mèo lười nhác đang làm nũng.

“Em có muốn anh đi cùng không?”

“Muốn.”

“Được.”

“Vậy anh sẽ thường xuyên tới thăm em chứ?”

Trong mắt người đàn ông hiện lên một chút ánh sáng không thể nắm bắt được, “Ừ.”

“Nói phải giữ lời đấy, không được lừa người!”

“Không lừa em.”

Thiếu nữ cười đến nỗi mi mắt đều cong lên, “Cậu, cậu thật tốt...”

Nếu có thể đổi thẻ ATM thành thẻ hắc kim thì còn tốt hơn.

Cô âm thầm bổ sung một câu.

Lục Chinh đưa cô tới chỗ Bàng Thiệu Huân đổi thuốc, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, bởi vì bôi nước thuốc nên màu vàng và màu tím lẫn lộn vào với nhau.

Đàm Hi nhìn đi chỗ khác, trong mắt tràn ngập sự chán ghét.

“Không chạm vào nước đấy chứ?” Bàng Thiệu Huân hỏi.

Cô lắc đầu, “Tối qua còn không tắm ấy.”

“Tốt.” Ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với cái nhìn của cô, ánh mắt Bàng Thiệu Huân hơi lóe lên.

“Anh nhìn tôi như thế là sao hả? Dù bà đây xinh đẹp thật nhưng cũng không cần có phản ứng lớn như thế chứ hả?” Lắc cổ tay, “Băng bó cũng rất đẹp mắt đấy...”

“Miệng làm sao thế kia?”

Đàm Hi ngẩn ra, “Gì cơ?”

“Son môi bị lem.”

“Ồ? Thế hả? Gương đâu, có gương không?”

Bàng Thiệu Huân liền duỗi tay, dùng ngón cái lau ít son bị lem ra ngoài môi cô, “Tốt rồi.”

Đàm Hi có hơi mất tự nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng trả lời anh ta, “Cảm ơn...”

“Không cần khách khí. A Chinh quay lại rồi, đúng lúc lắm, tôi cũng đã băng bó xong.”

Cả người Đàm Hi cứng ngắc, chậm chạp quay đầu: “Cậu...”

Tên Gà Giò đáng băm vằm kia!

“Hai người chưa ăn cơm trưa phải không? Đi ăn không?” Bàng Thiệu Huân đề nghị.

“Không được, chiều tôi có việc rồi.” Sau đó lạnh lùng nhìn sang Đàm Hi, “Đi thôi.”

Lúc xuống lầu, thang máy đầy, hai người đành đi cầu thang thoát hiểm.

Bước chân Lục Chinh rất dài, Đàm Hi cố gắng lắm mới đuổi kịp.

“Này, anh đi chậm một chút, chờ em với...”

Mắt điếc tai ngơ.

Đàm Hi dậm chân, hai chân như gắn thêm quạt gió, cuối cùng cũng đuổi kịp, tay trái bám chặt lấy người đàn ông không chịu buông.

“Đang yên đang lành, anh tức giận cái gì thế hả?” Nhíu mày hỏi.

Lục Chinh lạnh mặt, không nói lời nào, nhưng bước chân lại không tự giác mà chậm lại, phối hợp với nhịp bước của Đàm Hi.

“Chúng ta đi mấy tầng liền mà chẳng gặp một ai, nói chuyện còn có âm thanh vọng lại nữa chứ, đáng sợ quá...” Nói xong liền nhào vào trong lòng anh.

“Đi tử tế.” Cả cánh tay bị ôm cứng lấy, Lục Chinh cũng thấy bất tiện.

“Còn tức giận đấy à?”

“Không.”

“Vịt chết mà mỏ vẫn cứng!”

Lúc hai người lên xe ngồi rồi, Đàm Hi vừa cài xong đai an toàn thì Lục Chinh liền nói một câu: “Tháng sau, trừ một nửa.”

Hở?

Cô há hốc mồm: “Anh nói cái gì cơ?”

“Tháng sau, chỉ có 1500.”

Đàm Hi lập tức phản ứng lại, hỏi anh tại sao.

Người đàn ông lạnh lùng ném ra một câu: “Khiêu khích người khác phái.”

“Ha, con mẹ...”

“Chửi bậy, trừ 100.”

“Ô đệch, anh...”

“Lại trừ 100.”

Đàm Hi: “...”

Lục Chinh phát động động cơ, trên môi treo một nụ cười vừa lòng.

“... Anh nghĩ oan cho em.” Rầu rĩ lên tiếng, ánh mắt u oán.

“Anh thấy cậu ta sờ mặt em.”

“Đó là anh ta sờ, liên quan gì tới em đâu.”

“Em không từ chối.”

“Đó là vì động tác của anh ta quá nhanh. Xét cho cùng, còn chẳng phải do anh chọc họa hay sao!”

“Anh?”

“Nếu không phải anh dùng nhiều sức quá thì miệng em sẽ sưng sao? Không sưng thì không làm son môi bị lem...”

Oán giận linh tinh một hồi, cuối cùng rút ra kết luận: “Là tại anh hết!”

Lục Chinh tạm chấp nhận lý luận này, quyết định thả cho cô một con đường sống.

“Không có lần sau.”

“Giờ đi đâu ạ?”

“Ăn cơm.”

“Vừa rồi anh nói chiều nay bận... Ồ, hóa ra là cố ý cáu kỉnh với Bàng Thiệu Huân chứ gì?”

Sắc mặt người đàn ông sầm xuống.

“Dấm là đồ tốt, uống nhiều cũng không hỏng dạ dày.”

Lục Chinh: “...”

Hai người vào một nhà hàng Quảng Đông, lúc đi ra, miệng Đàm Hi đã bị ngọt đến mất hết vị giác.

Vừa lúc ở phố đối diện có một hàng bánh mì kẹp thịt, cô vội vàng sai Lục Chinh đi mua cho mình một cái.

“Chưa ăn no à?”

“Không phải... Em muốn ăn đồ mặn.”

Lúc hai người về tới nhà, vú Trương đang dọn dẹp vệ sinh.

Đàm Hi buồn ngủ rũ mắt nên vào phòng ngủ, nằm sấp xuống giường, chuẩn bị làm một giấc trưa.

Lục Chinh vốn định tới thư phòng, kết quả lại bị cô kéo lại ngủ cùng.

Hai người ghé đầu vào một chỗ, đắp chung một chăn, nghe tiếng thở của đối phương và dần chìm vào mộng đẹp.

Đàm Hi lén nghĩ, ngủ no mắt trước đã, tối mới có sức lăn lộn.

Lục Chinh cảm thấy mình sa đọa rồi, anh còn có bao nhiêu văn bản chưa ký nữa kìa...

Lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối.

Vú Trương đã nấu cơm xong, lặng lẽ rời đi từ lúc nào.

“Aizz, anh nói xem liệu vú Trương có hiểu lầm chúng ta không?”

Lục Chinh lấy bát đũa, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

Đàm Hi cho Tiểu Nhị ăn xong con tôm cuối cùng liền ngồi xuống sô pha, vắt chéo chân, “Trai đơn gái chiếc ở trong phòng lâu như thế, chẳng lẽ không làm gì sao?”

“Em nghĩ ai cũng suy nghĩ bậy bạ như em à?”

“Hừ! Đừng có làm bộ như mình ngây thơ lắm!”

“Qua đây, ăn cơm.”

“Đút cho em...”

“Giờ em còn thua cả cái con Tiểu Nhị kia!”

Đàm Hi há miệng ngậm lấy cái thìa mà anh đưa tới, tranh thủ liếc mắt nhìn: “Em cao cấp hơn nó nhiều. Có ngực, có eo, có mông...”

Lục Chinh: “...”

“A Chinh, em đi rồi, anh phải nhớ cho Tiểu Nhị ăn nhé, đừng để nói chết đói, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu!”

Người đàn ông hơi trầm mặc trong giây lát rồi ừ một tiếng.

Hiển nhiên là không thích đề tài này, đặc biệt là câu “Em đi rồi...” kia.

Sau khi ăn xong, Lục Chinh đi rửa bát.

Đàm Hi tranh thủ chạy về phòng ngủ, dùng màng bọc thực phẩm mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước quấn chặt lấy chỗ vết thương, sau khi bọc kín rồi liền ngâm mình vào trong bồn tắm.

Tắm rửa sạch sẽ... Thơm ngào ngạt... Ăn đại tiệc...

He he!

Lúc này, Lục Chinh vẫn đang vùi đầu rửa bát trong bếp hắt xì liền mấy cái một cách hiếm có.

Lau dọn sạch sẽ, người đàn ông lại gọt một quả táo, một quả lê với vẻ lóng ngóng, nhìn ra phòng khách thì chẳng thấy người đâu cả.

Lại nhìn ra ngoài ban công, cuối cùng đi vào phòng ngủ, phát hiện cửa toilet đóng chặt, còn có hơi nước bay ra qua khe cửa.

“Đàm, Hi!” Tức khắc, một cỗ tức giận nổi lên trong lòng.

Anh còn chưa kịp đập cửa thì cửa đã mở ra, thiếu nữ bước ra từ hơi nước mịt mờ, hai má hồng hồng, mắt cười lấp lánh. Trên hai hàng mi vẫn còn có một tầng hơi nước đọng thành giọt, mỗi lần chớp mắt sẽ khiến những giọt nước nhỏ ấy lay động như sắp rơi ra.

Cô mặc quần đùi áo phông, hơi dài rộng, cũng may là vóc dáng của cô cao nên nhìn cũng không đến nỗi.

Hơi thở của người đàn ông lập tức trở nên căng thẳng.

“Ai cho phép em tắm rửa hả?”

Đàm Hi phất tay, bàn tay nhoáng lên: “Em bọc kín lắm rồi, sẽ không dính nước đâu.”

“Chẳng làm người ta bớt lo tí nào cả.”

Đàm Hi ngồi xuống mép giường, Lục Chinh tháo màng bọc thực phẩm ra giúp cô, lại dùng máy sấy sấy khô chỗ bị ẩm ướt, tóm lại là sắc mặt rất không vui.

“Em không được tắm suốt hai ngày rồi đó.” Cô bĩu môi.

“Tại sao không nói trước với anh hả?”

“Nói với anh thì anh sẽ đồng ý chắc? Hay là...” Hơi dừng lại, vẻ lưu manh xuất hiện trong mắt, “Muốn giúp em kỳ cọ?”

“Chó con! Đừng có khua môi múa mép nữa!”

“Cậu, cậu biết trong phim “Tây Du Ký”, tại sao cuối cùng những yêu tinh bắt được Đường Tăng rồi nhưng lại không thể ăn thịt được ông ta không?”

“Cốt truyện viết thế.” Câu trả lời này rất... Lục Chinh.

Đàm Hi chớp mắt, tỏ vẻ thần bí, “Bởi vì, bọn họ muốn tắm rửa Đường Tăng thật sạch sẽ, sau đó chuẩn bị hấp hoặc luộc hoặc xào hoặc kho, nhưng thường cứ đến lúc tắm xong thì Tôn Ngộ Không sẽ xuất hiện, vì thế, giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát biển Đông, bọn họ không ăn được là đúng rồi.”

“Em muốn nói gì hả?” Mặt mày người đàn ông càng lúc càng sầm lại.

“Đêm nay, cháu chính là thịt Đường Tăng, cậu à, cậu có dám ăn không?” Khóe miệng khẽ cong lên, dụ hoặc lan tràn.