Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 148: Nhị gia đến, không thể trốn nổi

Lại nói, Trần Khải không gặp được Đàm Hi, đành phải xách hộp cơm giữ nhiệt lên văn phòng, sau đó lại vội vàng trở về phòng họp tiếp tục nghe báo cáo.

“... Hôm nay tạm dừng ở đây.” Lục Chinh dẫn đầu rời đi, thư ký Trần theo sát phía sau.

Còn đang ấp úng chưa biết phải nói thế nào thì BOSS đã lên tiếng trước---

“Là ai?”

Trần Khải trả điện thoại lại cho anh, “Lễ tân ạ!”

Người đàn ông nhíu mày, sao lễ tân lại có số điện thoại cá nhân của anh chứ?

“Tiếp tục nói.”

Trần Khải chỉ có thể căng da đầu nói thẳng ra chuyện Đàm Hi tới, “... À, cô Đàm mang cơm tới, chắc là bữa... bữa trưa cho sếp.”

Càng đến cuối cùng càng lắp bắp, bởi vì anh ta đã nhìn thấy mặt BOSS trầm xuống trong nháy mắt.

“Đi rồi sao?”

“Vâng.”

“Không lên à?”

“Sếp không nghe máy, vì thế...”

“Có nhắn lại gì không?”

Thư kí Trần lắc đầu.

Lục Chinh đẩy cửa văn phòng ra, bốn hộp giữ nhiệt đặt chỉnh tề ở trên bàn, ánh mắt người đàn ông ấm áp.

Lấy điện thoại ra, gọi lại.

Trần Khải thấy thế liền lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Không ai nghe máy?

Cũng đúng, nếu cô ấy phải dùng điện thoại của lễ tân để gọi cho anh thì nghĩa là không mang điện thoại theo bên người rồi, cô nhóc đỏng đảnh này...

Lục Chinh lắc đầu, lại gọi về máy bàn ở nhà, lần này rất nhanh đã có người nhấc máy.

“Alo?”

“Vú Trương.”

“Cậu Lục à, tôi đang định gọi cho cậu thì cậu đã gọi tới rồi...”

“Có việc gì ạ?”

“Cô Đàm mang cơm trưa cho cậu nhưng lại quên điện thoại ở nhà, tôi nghĩ chắc tầm này cô ấy cũng tới nơi rồi nên muốn báo cho cô ấy một câu, đỡ phải lục tìm khắp nơi.”

“Phiền vú Trương rồi ạ!”

“Không có gì... Lúc trưa khi ăn cơm, tôi thấy cô Đàm thất thần, có vẻ không vui lắm nên mới thuận miệng nhắc cô ấy mang cơm cho cậu, thế mà cô ấy vui vẻ hẳn lên.”

Khóe môi Lục Chinh hơi nhếch lên, trong đáy mắt xuất hiện sự vui vẻ.

Vú Trương nói rất nhiều nhưng anh lại chẳng nghe thấy gì nữa, trong lòng đang vô cùng hối hận.

Rốt cuộc, là do anh không nghe máy trước, con cún con kia rất nóng nảy, chắc đang tức lắm đây.

Lục Chinh cảm thấy, tất cả nhẫn nại trong đời của mình đều dùng hết với cô nàng xinh xắn kia rồi.

Thời Cảnh nói, muốn dỗ con gái thì phải có rượu vang đỏ, hoa hồng và lời ngon tiếng ngọt.

Nghĩ thấy cũng có lý... Lần nào anh ôm cô hoặc khen cô, nhóc con liền cười cực kỳ tươi tắn.

Dáng vẻ mi mắt cong cong làm trái tim anh ngứa ngáy như bị cào lên vậy...

Tính toán ngày tháng, chắc cũng sạch rồi.

Đến lúc đó...

Ăn cơm ngon canh ngọt, trong đầu tưởng tượng đủ thứ, đôi mắt đen sắc bén hơi híp lại như đang đắm chìm trong dịu dàng, vô cùng lưu luyến...

Đột nhiên, tiếng di động làm suy nghĩ bay tán loạn, khóe môi mím lại, có vẻ không vui.

“Alo.”

“Là tôi, Bàng Thiệu Huân...”

Trần Khải ngồi tại bàn làm việc vừa chỉnh lại tài liệu cuộc họp vừa nói chuyện phiếm với thư ký Vương.

Nói đến cú điện thoại từ lễ tân, thư ký Vương liền tỏ ra hối lỗi, “Anh Khải, lúc đó anh đang họp, tôi cũng không tiện quấy rầy...”

Lễ tân? Sao lại là lễ tân...

Anh ta mơ hồ đoán ra cái gì, còn chưa kịp hỏi thì thấy vị BOSS dù cho núi Thái Sơn có sụp xuống cũng không thay đổi sắc mặt nhà mình đang vội vàng đi ra, thậm chí còn chẳng kịp lấy áo khoác, còn mơ hồ thấy được sự hoảng loạn trên mặt anh.

Sắc mặt Trần Khải thay đổi: “Lục Tổng...”

“Hủy hết các công việc chiều này, có việc thì giao cho Hàn Uy xử lý...”

“Lục...” Trần Khải vẫn duy trì trạng thái há miệng, nhưng người trước mặt đã biến mất rồi, thực ra, anh ta muốn nói, Lục Tổng, miệng ngài còn dính dầu.

Đi vào văn phòng, trên bàn vẫn bày đồ ăn mới vơi quá nửa.

Trần Khải có cảm giác cực kỳ không tốt, “Toi rồi...”

Bên kia, Đàm Hi nằm trên giường bệnh, một chân gập lên, một chân khác gác lên đầu gối, dáng ngủ tiêu chuẩn của Nhị Lang Thần.

Tay phải đặt trên thành giường, tay trái có kim tiên, trên cây truyền dịch có một bình nước đang treo ngược.

Hai mắt to nhìn chằm chằm lên trần nhà, thỉnh thoảng lại chớp một cái, yên tĩnh như một con búp bê vậy.

Bỗng dưng, một tiếng than thở bật ra khỏi miệng, “Chậm quá...”

Đã nửa tiếng rồi mà chất lỏng trong bình chưa chảy được một phần ba, cô thật sự nhàm chán đến chết rồi đây!

“Cảm giác thế nào?” Tiếng nói truyền vào từ ngoài cửa, Bàng Thiệu Huân cầm lịch theo dõi ca bệnh đi vào.

“Chẳng sao hết.”

“Chóng mặt không?”

“Không chóng mặt.”

“Buồn ngủ không?”

“Không buồn ngủ.”

“Có cảm giác hoa mắt gì không?”

“Làm ơn đi, tôi bị thương ở tay chứ có phải bị chấn động não đâu.”

“Ai bảo cô là chỉ chấn động não mới hoa mắt chóng mặt? Mất máu quá nhiều cũng thế.”

Đàm Hi gật đầu học hỏi: “Vâng--- Bác sĩ Bàng!”

“Sao cô lại giao du với tên côn đồ đó thế?”

“Này, sao anh biết người ta là côn đồ thế hả?” Đàm Hi rất có hứng thú.

Ân Hoán có gương mặt đẹp trai trời cho, tuy rằng mặc áo da, đi xe mô tô nhưng chỉ cần dùng vẻ bề ngoài thôi vẫn đã lừa được rất nhiều người rồi.

Tên Gà Giò này cũng quá tinh mắt đi!

“Rất đơn giản, khí chất! Sự lưu manh quá nặng.”

Đàm Hi nhún vai, không tỏ ý kiến.

“Cô... Hẳn là đã qua thời kỳ nổi loạn rồi đúng không?”

“Ừ hử.”

“Ít qua lại với loại người đó thôi.”

“Gà Giò, anh quản hơi nhiều rồi nha~” Nửa đùa nửa thật.

“Lời khuyên mà thôi.”

“OK, anh đã có lòng tốt như vậy, tôi phải cố nhận lấy mới được!” Có nghe hay không lại là chuyện khác.

“Được lợi còn khoe mẽ.” Đột nhiên, nhớ ra cái gì, giọng hơi ngập ngừng, “Trước khi tôi tới, tại sao không cho bác sĩ khác băng bó hả?”

“Đau mà!”

“Chẳng lẽ tôi tới thì không đau?”

Đàm Hi nghĩ nghĩ: “Con người tôi hay nhớ tình bạn cũ.”

Bàng Thiệu Huân: “...”

“Thật mà! Những người đó vừa tới gần là miệng vết thương đã đau như rút gân rồi, dù sao cũng là rất đau... Lần tôi bị thương ở lưng, anh là bác sĩ chủ trị, tôi cảm thấy rất tốt, so (vì vậy), lúc này mới muốn gọi anh tới.”

Đàm Hi nhếch môi cười, vẻ mặt như kiểu “nhìn đi, tôi vẫn còn rất nhớ thương anh đấy” thật sự khiến người ta... nhức trứng.

“Gà Giò, anh nghĩ tôi bị làm sao vậy? Rõ ràng trước kia không như thế.”

Trầm ngâm một chút, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ là xuất phát từ vấn đề tâm lý.”

“Cái gì? Nhưng tôi đâu cảm thấy tâm lý của mình có vấn đề gì đâu.”

Khoan đã! Nguyên nhân tâm lý... Chẳng lẽ là lần bị Tần Thiên Lâm quất roi kia?

Hiển nhiên, Bàng Thiệu Huân cũng nghĩ tới.

Cùng ở trong giới thượng lưu thủ đô, có những tin đồn không muốn nghe cũng khó.

Chuyện của cô và Tần Thiên Lâm đã sớm truyền ra rồi...

Tuy Bàng Thiệu Huân không rõ chân tướng cụ thể là gì, nhưng cô bị thương đầy mình là sự thật, vì thế anh ta mới thương tiếc và dung túng cho cô hơn.

“Cô vẫn còn ở Tần gia sao?”

Lắc đầu, “Mới dọn ra rồi.”

“Ở một mình à?”

Đàm Hi cười, mi mắt cong lên: “Anh đoán xem.”

“Cùng cái tên côn đồ ban nãy à?”

Liếc nhìn anh ta với ánh mắt quái dị, Đàm Hi bĩu môi: “Ánh mắt anh quá tệ rồi.”

Bộ dáng hung dữ, ác ôn, tàn nhẫn của Ân Hoán sao có thể so được với Lục Chinh chứ?

“Vừa rồi cô nói không mang theo điện thoại à?”

Đàm Hi gật đầu: “Thế nên, đêm nay chỉ có thể mượn tạm địa bàn của anh ở một đêm.”

Bất đắc dĩ nhìn sang tay phải, nếu cô mà về Bồng Lai trong bộ dáng này thì sẽ bị lão già chết tiệt kia đánh chết, lần trước có uống mấy chai bia thôi mà kết quả cãi nhau như mổ bò. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, có thể giấu được ngày nào hay ngày đó.

Ít nhất, cũng nên cho cô chút thời gian để suy nghĩ xem nên bịa ra lý do nào để giải thích, tránh được kiếp nạn này.

Ngàn vạn lần không thể để Lục Chinh biết chuyện cô qua lại với bọn lưu manh được!

Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính.

Bàng Thiệu Huân: “Cái này cô không cần lo đâu, tôi đã gọi cậu ta rồi.”

“Cậu ta?” Đàm Hi lập tức có dự cảm không lành, “Ai cơ?”

“Lục Chinh. Chẳng phải lần trước cậu ta đón cô ra viện sao, lần này hẳn cậu ta cũng sẽ vui lòng thôi.”

“Cái gì?! Anh gọi cho Lục Chinh---”

Người đàn ông bị câu quát đột ngột của cô làm cho ngẩn ra, “Sao cô lại...”

“A a a--- Gà Giò, anh! Giỏi, giỏi lắm! Món nợ này tôi nhớ kỹ rồi đấy!” Nói xong lời tàn nhẫn đó liền giơ tay rút kim truyền dịch.

Bàng Thiệu Huân kinh hãi, đè tay cô lại: “Đàm Hi! Cô lại phát điên gì thế hả?!”

“Toi rồi, toi rồi...” Cô duỗi tay đẩy vai anh ta ra, “Gà Giò, anh tránh ra đi! Chờ anh ấy tới tôi sẽ chết...”

Giọng đột nhiên ngưng bặt, động tác cũng cứng đờ.

Bàng Thiệu Huân không dám kéo tay cô, chỉ có thể ôm lấy eo, nhưng cái ôm này cũng rất kỹ thuật, vừa có thể chế trụ cô nàng điên khùng này, lại có thể hạn chế thấp nhất chuyện làm cô bị thương.

Nhưng chưa chờ anh ta ổn định tình hình thì cả thế giới đều lập tức--- yên tĩnh.

“Đàm, Hi!”

Hai tiếng nặng nề, lạnh lùng, rõ ràng và rất đơn giản nhưng thoát ra từ miệng anh lại mang theo khí thế sấm vang chớp giật, dẫn theo thiên quân vạn mã quét ngang qua.

Ực---

Đàm Hi nuốt nước bọt.

Bàng Thiệu Huân hét lên một tiếng, lúc này, bình truyền dịch trong suốt đã chuyển sang màu hồng, máu đang chảy ngược trở về.

“Ngồi xuống.”

Đàm Hi nhìn dây truyền dịch đỏ lòm thì sững ra tại chỗ, chớp mắt, lại chớp, bên trong là... máu của cô ư? Mẹ ơi!

Không đợi cô có phản ứng, đầu vai đã bị đè nặng, bị ấn ngồi xuống giường, nhưng vẫn cứ lúng ta lúng túng chưa hoàn hồn được.

Bàng Thiệu Huân gật đầu với Lục Chinh: “Tôi ra ngoài trước.” Trước khi đi, còn không quên lườm Đàm Hi một cái cháy mặt.

Lạch cạch---

Cửa phòng khép lại, tạm thời yên tĩnh.

Đàm Hi vẫn duy trì tư thế cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân.

Tầm mắt của người đàn ông bình tĩnh dừng trên cổ tay phải đang băng bó của cô.

“Sao lại thế này?” Vang như chuông khánh, lạnh lẽo dọa người.

Trái tim nhỏ của Đàm Hi cũng run lên, toàn thân căng thẳng, không nói gì, mũi chân bắt đầu vẽ loạn trên mặt đất, hơi có vẻ lo sợ.

“Em sợ anh ư?”

“... Dữ.”

“Nhắc lại lần nữa.”

“... Anh dữ.”

“Đồ ngu ngốc, đưa cơm trưa thôi mà cũng có thể vào bệnh viện được.”

Không nhắc tới chuyện đó còn đỡ, vừa nhắc liền khiến cô nàng Đàm tức tối, ngẩng phắt đầu lên.

“Em ngu? Anh thì không ngu chắc? Gọi liên tục tới tám cuộc, dù có đang đi toilet cũng phải chạy ra ngay chứ? Anh thì ngon rồi, cố ý không nghe, cuối cùng còn tắt máy nữa? Được lắm, Lục Chinh, không ngờ anh còn trâu chó như thế đấy!”

“Lúc đó anh đang họp, em lại dùng điện thoại của lễ tân...”

“Được rồi, giải thích chính là lấp liếm, lấp liếm chính là kiếm cớ, nhưng chuyện anh ngắt cuộc gọi của em là thật!”

Điểm này, anh không phủ nhận.

“Xin lỗi.”

“Thực sự xin lỗi.”

Ực---

Mặt trời mọc ở hướng Tây sao? Dễ nói chuyện như thế ư...

Không đúng...

“Bây giờ quay lại chuyện của em đi.” Nặng nề mở miệng, lại phảng phất có sự mạnh mẽ làm người ta không dám phản kháng lại.

“Nói... cái gì cơ?” Cô lại muốn cúi đầu xuống, kết quả đã bị anh giành trước một bước, nâng cằm cô lên.

Đàm Hi không thể không ngẩng lên, lọt vào tầm mắt cô là đường cong của chiếc cằm cương nghị, ánh mặt trời chiếu vào, có thể thấy được một tầng mồ hôi mỏng.

Nhìn đến ngẩn người.

“Sao tay lại bị thương?”

Lập tức bừng tỉnh, Đàm Hi quay đầu, lại bị anh bẻ trở lại.

Bốn mắt nhìn nhau, một lạnh lùng, một bướng bỉnh, lửa bắn tung tóe.

Đàm Hi cắn môi, người đàn ông này quá xấu xa rồi!

Cô còn tưởng có thể mạnh miệng bới móc lỗi lầm của anh, không ngờ anh lại thừa nhận rất nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không cho cô có một chút cơ hội nào bẻ lái cả.

Toi rồi... Toi rồi...

Giải thích sao bây giờ?

Làm sao để lấp liếm đây?

Tên Bàng Thiệu Huân đáng chém kia, tại sao lại gọi vị sát thần này tới đây chứ?