Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 140: Vừa về đàm gia đã gặp chó

Hôm sau, trời sáng sủa, khí hậu trong lành.

Ánh sáng mặt trời nhu hòa xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào sàn nhà trong phòng ngủ. Ổ chăn hơi động đậy một chút rồi lại nằm yên.

Mười lăm phút sau, lại bắt đầu động. Xốc chăn, cô nàng Đàm mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, duỗi tay vặn người một cái.

Sờ bên gối, dừng lại, lại sờ, giây tiếp theo liền trợn tròn mắt.

Người đâu rồi?

Nhảy xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày đã lao sang phòng khách.

“Lục Chinh, anh là đồ lừa đảo, rõ ràng đã nói là sẽ ngủ với em...”

Không đáp lại.

Vọt vào toilet, cạch---

Không có ai.

“Ăn sáng.” Giọng nói quen thuộc từ sau truyền tới, Đàm Hi hoảng hốt quay phắt đầu lại, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng ở chỗ thay giầy tại huyền quan, trong tay xách hai túi giấy.

Lập tức chuyển thành nụ cười, nhảy tới trước mặt anh, “Đi mua bữa sáng à?”

“Không thì sao hả?”

“Còn tưởng rằng anh chạy...”

Lục Chinh liếc nhìn cô, mặt mày đầy thâm ý: “Ai chạy còn chưa biết đâu.”

Đàm Hi chột dạ.

“Lại không đi giày hả?”

Cô nàng hơi động đầu ngón chân, mười ngón chân mượt mà, trơn bóng rất xinh, “Lúc dậy không thấy anh đâu, người ta sốt ruột mà...”

“Không thấy anh nên em vội à?”

“Ừ.” Cô gật đầu, thú nhận rất thẳng thắn. Luận da mặt dày thì ai có thể so được với cô chứ?

“Không có anh, chăn lạnh lắm, ở đây... còn lạnh hơn.” Chớp mắt, cầm tay anh đặt lên ngực mình.

Lục Chinh bị sự mặt dày mày dạn của cô làm cho tức đến bật cười, “Stop lại đi! Trong tay anh còn đồ đấy.”

Cô nàng Đàm hít cánh mũi, ghé sát vào túi giấy, khịt khịt như chó con, “Bánh bao chiên? Còn có... sủi cảo phải không?”

“Ừ, có thể so được với mũi chó nghiệp vụ của bộ đội rồi đấy.”

Đàm Hi đạp cho anh một cái.

Lục Chinh đi vào phòng ăn, đặt túi đồ ăn lên bàn, Đàm Hi xung phong lấy bát đũa, dính lấy anh như cái đuôi vậy.

“Đừng làm nữa, đi dép vào đi đã.”

“Yes, sir!” Sau đó chạy lạch bạch về phòng ngủ, rồi lại nhanh chóng quay trở về.

“Xong rồi!”

Lục Chinh kéo ghế ngồi cho cô, cô nàng Đàm đặt mông ngồi xuống, gắp một cái bánh bao chiên nhét vào trong miệng, người đàn ông muốn ngăn cũng không kịp.

“Áu... Nóng quá! Nóng quá!”

“Đáng đời!”

“Hôm nay anh... khụ khụ... không đi làm ạ?” Uống vội một hớp nước trái cây, Đàm Hi bị sặc đến mức đỏ bừng hai mắt.

Bàn tay lớn vỗ nhẹ sau lưng cô, Lục Chinh lắc đầu bất đắc dĩ, “Em không thể bình tĩnh một tí được à?”

“Vâng.” Cô thuận khí xong liền nấc một cái.

“Có tới công ty, có thể đi muộn.”

“Vết bầm trên vai anh sao rồi?”

“Tay nghề rất tốt, đêm nay tiếp tục.”

Đàm Hi nhấp môi, cười như một con mèo ăn vụng thành công.

Ăn sáng xong, Lục Chinh tới công ty, Đàm Hi dọn dẹp sạch sẽ bếp núc xong liền thay đồ ra ngoài.

Hôm nay, cô định về Đàm gia một chuyến.

Lại nói, họ Đàm ở thủ đô, thậm chí ở cả đất nước Hoa Hạ này cũng rất hiếm thấy, xếp số 117 trong Bách Gia Tính*.

*Bách Gia Tính: một quyển sách liệt kê các dòng họ của người Hán.

Theo những ký ức còn sót lại của nguyên chủ, Đàm gia không phải dân bản xứ ở thành phố này mà tới từ Tứ Xuyên, mấy năm gần đây bắt đầu có tiếng trong giới làm ăn, nhưng so với bốn nhà tài phiệt Bàng, Lục, Cố, Tần thì chỉ là con tép trên mép con mèo mà thôi.

Ba của Đàm Hi là Đàm Tông Văn và mẹ là Tề Minh Nguyệt qua đời trong một tai nạn xe cộ, quyền quản lý Đàm gia liền rơi vào tay chú Hai của cô là Đàm Tông Võ, mấy năm nay đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn đại lý Đàm Thị.

Căn cứ theo di chúc của Đàm Tông Văn thì phải đợi khi Đàm Hi tròn 22 tuổi mới có thể được quyền kế thừa cổ phần, trước đó giao cho em trai của ông là Đàm Tông Võ toàn quyền xử lý.

Quyền giám hộ Đàm Hi cũng trao vào tay ông chú Hai này.

Đáng tiếc, Đàm Tông Văn ngàn tính vạn tính, thậm chí vì để phòng ngừa mà còn lập di chúc sớm, nhưng cuối cùng không tính được tới chuyện em trai mình là một kẻ vong ân bội nghĩa!

Từ sau khi ba mẹ qua đời, Đàm Hi từ thân phận cô cả Đàm gia chuyển thành đứa con gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, không chỉ phải đối mặt với nỗi đau mất ba mẹ một mình mà còn phải chịu sự oán hận và vô số lần làm khó dễ của Trương Như Thu.

Thậm chí, cuối cùng còn bị bán cho Tần gia để đổi lấy một cơ hội góp vốn làm ăn.

Chú thím Hai này của cô, quả thực đã làm quá tốt!

Ting--- ting---

“Tới đây...”

Đàm gia không thể so với Tần gia, không bao giờ có đủ tiền để ở nơi xa hoa như biệt thự trên lưng chừng núi, chỉ là một căn biệt thự trong một khu đô thị ở trung tâm thành phố thôi.

Cửa kéo ra từ bên trong, một người phụ nữ thò đầu ra, vừa thấy Đàm Hi thì khựng lại, suýt chút nữa không phản ứng kịp.

“Dì Trương.” Gật đầu chào lễ phép, “Đã lâu không gặp.”

“Hi... Hi Hi, sao cháu lại về nhà thế này?” Tươi cười xấu hổ, ánh mắt né tránh.

“Không mời cháu vào nhà à?”

“Ồ! Ôi trời, dì vui quá nên hồ đồ luôn rồi... Mau vào đi.”

Nói rồi buông then cửa ra, nghiêng người nhường đường, đóng cửa, lục lọi ở tủ giày một hồi, cuồi cùng lấy ra được một đôi giày mới, bóc ra, đưa cho cô.

“Lâu rồi không có khách tới nên trong nhà toàn là giày đi rồi, chẳng dễ tìm chút nào...”

Ha, căn nhà này đứng tên Tề Tông Văn, cô là con gái của chủ hộ giờ lại thành khách rồi sao?

Đàm Hi cười lạnh.

Trương Quế Phân nhìn thấy trong mắt thiếu nữ ngập tràn vẻ mỉa mai thì lập tức trầm mặt xuống.

Từ lúc nào mà con bé chết tiệt này lại dám nhìn người khác bằng ánh mắt thế này chứ?

Như Thu nói đúng, nó làm dâu nhà giàu rồi nên tính cách cũng thay đổi, xem ra phải dày vò nó một trận nó mới biết thân biết phận được.

“Dì Trương, thực ra không cần phải phiền toái thế đâu ạ, chẳng phải dì cứ lấy cái đôi dép cũ của cháu ra để cháu đi là được rồi sao?”

“Ồ, đôi dép đó của cháu dì đã đánh rửa sạch sẽ, dì thấy còn rất mới nên đưa cho Tiểu Tĩnh đi rồi. Cũng may là nó không chê cháu đã từng đi đôi dép ấy...”

Đàm Hi nghe thấy thế thì nhướng mày, “Tiểu Tĩnh cũng tới ạ?”

Trương Quế Phân ừ một tiếng, có vẻ không thích giọng điệu cao cao tại thượng như hỏi kẻ dưới của Đàm Hi.

Nhưng bà ta đã quên, làm bảo mẫu, bà ta vốn đã là người làm rồi.

Mấy năm nay, mang trên người tấm da “họ hàng xa của Trương Như Thu” nên bà ta tự cho mình là nửa chủ nhân ở đây, không hề tôn kính Đàm Hi một chút nào, thậm chí còn mở miệng nhục mạ, sai khiến cô làm rất nhiều việc chân tay.

Ví dụ như, rõ ràng có máy giặt mà còn bắt cô giặt quần áo bằng tay vào mùa đông.

Lại ví dụ như, rõ ràng bữa sáng vẫn còn thừa nhưng bắt Đàm Hi tự làm mà ăn.

Còn về cái người tên “Tiểu Tĩnh” kia, đó là Nhậm Tĩnh, là con gái một của Trương Quế Phân, chi phí ăn mặc trước giờ còn tốt hơn cả cô chủ chính gốc như Đàm Hi, nhưng cô ta chẳng bao giờ thỏa mãn, lúc nào cũng muốn cướp đồ trong tay cô.

Mỗi năm, cô ta sẽ tới Đàm gia ở trong hai kỳ nghỉ hè và đông, hai người ngẩng đầu thấy nhau, cúi đầu cũng thấy nhau, tất nhiên sẽ tích tụ càng nhiều mâu thuẫn.

Tính cách của nguyên chủ mềm yếu, lại đã quen làm cái bánh bèo bị khinh bỉ nên thường xuyên bị Nhậm Tĩnh bắt nạt.

Đàm Tông Võ thường xuyên vắng nhà, Trương Như Thu dù có thấy cũng coi như không, Đàm Vi là người hiền lành sẽ khuyên vài câu, nhưng thường chẳng bao giờ có hiệu quả gì.

Có đôi khi, càng can lại càng thêm dầu vào lửa.

Cuối cùng, Trương Quế Phân còn mách lẻo với Trương Như Thu, nước mắt nước mũi đầm đìa, nói Tĩnh Tĩnh nhà bà ta bị bắt nạt, bị ghét bỏ thế nào. Thế là, Trương Như Thu sẽ nhảy ra làm trọng tài chính nghĩa, sau đó áp lên người Đàm Hi một đống hình phạt, chẳng hề cho cô có cơ hội giải thích gì cả.

Lúc đầu, cô nàng ngốc này còn cảm thấy thím Hai nhà mình chỉ là bị người ta lừa dối mà thôi; nhưng sau đó, dù chứng cứ rõ ràng có bày ra trước mắt, Trương Như Thu vẫn lựa chọn thiên vị Nhậm Tĩnh, lúc đó Đàm Hi mới nhìn rõ bộ mặt thật của bà thím Hai nhà mình.

Về sau nữa, cô dần học được cách nhẫn nhịn, không hề giải thích, nuốt hết mọi uất ức vào bụng, chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào.

Bởi vì cô hiểu, dù có khóc thế nào đi chăng nữa thì ở trước mặt người không thương mình cũng chỉ là không khí mà thôi, thậm chí, bọn họ còn cười cợt, thưởng thức bộ dáng khóc lóc đó của cô, lại còn đem nó đi khoe mẽ với người khác nữa.

Không thể nghi ngờ, Đàm Hi yếu ớt, mẫn cảm, nhưng cô cũng là người vô cùng kiêu ngạo!

Cô không muốn người khác nhìn thấy biểu tình khổ sở, quẫn bách của mình, vì thế cô thường xuyên cúi đấu, giấu kín mọi cảm xúc trên mặt.

Cô không muốn người khác chê cười mình, vì thế cô chống đỡ bằng cách bày ra vẻ mặt đờ đẫn, ngờ nghệch, dùng tư thái bướng bỉnh để nói với mọi người rằng --- cô, Đàm Hi, sẽ không bao giờ bị tổn thương!

Người mạnh mẽ phân làm hai loại. Một là loại như nguyên chủ, tàn nhẫn với chính mình; còn có một loại lại giống như Đàm Hi, tàn nhẫn với người khác.

Kiểu người thứ nhất nhìn thì tưởng ngu xuẩn, nhưng chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lý, phủ lên mình vỏ bọc đạm mạc, giả câm giả điếc, mặc kệ tất cả thì cũng đủ tự bảo vệ mình rồi.

Nhưng dù sao vẫn phải chịu một chút ấm ức.

So sánh một chút thì loại người sau lại thẳng thắn và sảng khoái hơn. Mày cắn tao một miếng thịt thì tao cũng phải gặm vỡ của mày một cái xương.

Phải biết, trên đời này, cách phòng thủ tốt nhất là tấn công.

“Ồ, nếu là thứ cháu không cần thì cứ để Tiểu Tĩnh dùng lại cũng được, dù sao mấy năm nay chị ta cũng dùng lại không ít đồ của cháu mà.”

Vừa nói vừa đi giày vào, đứng thẳng, vỗ tay, sau đó nghênh ngang đi vào sô pha và ngồi xuống.

Trương Quế Phân vô cùng kinh ngạc, hình như... không đúng lắm! Sao... sao lại thành thế này chứ?

Đàm Hi chẳng nói nhiều lắm, ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng một câu vừa rồi của cô “dù sao mấy năm nay chị ta cũng dùng lại không ít đồ của cháu mà” chẳng khác nào một cái tát chói tai, cũng chẳng khác nào đâm thẳng vào tim bà ta.

Chẳng lẽ bà ta hiểu sai ý rồi?

Ừm, có thể như thế lắm... Với cái tính cách của Đàm Hi, ngày thường chẳng nói được mấy câu, sao có thể biết mở miệng châm chọc người khác chứ?

Nhưng rõ ràng lúc ở cửa, bà ta đã nhìn thấy nụ cười mỉa mai kia, chuyện này...

Trương Quế Phân nhất thời không hiểu nổi.

“Dì Trương, thím Hai của cháu đâu rồi ạ?”

“Sáng sớm ông chủ đã đi làm, bà chủ hẹn bạn ra ngoài ăn sáng và uống cà phê.”

“Ồ, thế ạ...” Cô cười, ngón trỏ hơi vuốt ve cằm.

“Cháu về có việc gì không?”

“Cháu đột nhiên nhớ ra cháu còn rất nhiều đồ chưa mang đi nên về lấy.”

“Đồ ư? Thứ gì?” Trương Quế Phân đột nhiên kích động như mèo bị dẫm phải đuôi vậy.

“À, không có gì đâu, là mấy thứ đồ linh tinh ở trong phòng thôi.”

Nói xong liền đứng lên đi về phía phòng ngủ của mình.

“Từ từ!” Giọng người phụ nữ mang theo ba phần sắc bén, bảy phần gấp gáp, đuổi theo chắn trước mặt cô, sợ Đàm Hi sẽ tiếp tục tiến lên phía trước.

“Dì Trương, dì làm sao thế hả?” Thu lại nụ cười, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng, trong đôi con ngươi đen láy xuất hiện biến hóa.

Trương Quế Phân vội lùi về sau theo bản năng, răng cắn lên môi một cái làm bà ta đau tới mức kêu lên một tiếng.

Đàm Hi nhân cơ hội vòng qua người bà ta, đi nhanh tới trước cửa phòng mình, hít sâu, vặn then cửa, đẩy mạnh một cái.

Tuy là đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi thấy một màn ở trong phòng, Đàm Hi vẫn vô cùng tức giận, nắm tay lại, siết chặt...

Trương Quế Phân hét ầm lên: “Đàm Hi, mày làm gì thế hả?!”