Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 135: Cô điên cuồng, anh bi thảm

Bên này, không khí căng thẳng, không ngừng la hét ầm ĩ; ở bên kia, Đàm Hi thích cười thì cười, thích uống thì uống, cuộc sống mỗi ngày vô cùng tự tại.

Ăn trái cây xong, lại lướt Weibo một hồi, bụng hơi no nên thay một bộ quần áo vận động gọn gàng rồi chuẩn bị xuống lầu đi bộ.

Tuy rằng quần đùi dài và rộng nhưng cũng may ở eo có dây thun, thắt một cái là có thể cố định rồi.

Áo trên thì phiền toái hơn, không chỉ rộng vai mà còn rộng cả thân, cô biến tấu bằng cách cắt mở cổ áo, khâu hai mảnh vải màu trắng vào hai bên vai, làm thành một cái áo trễ vai.

Không hổ là khu chung cư đắt đỏ nhất kinh thành, dựa núi gần sông, không khí tươi mát.

Chạy chầm chậm dọc theo những ô vuông cây xanh ra ngoài, Đàm Hi vừa nghe nhạc vừa hưởng thụ gió sông phơ phất, một luồng không khí vừa thoải mái, vừa thanh tân phả thẳng vào mặt.

Chạy mệt thì bắt đầu đi bộ, ngắm nhìn màn đêm dần buông xuống, trong lòng cực kỳ bình yên.

Cũng là tản bộ, nơi này và Tần gia cho cô cảm giác rất khác nhau, phảng phất trong không khí cũng tràn ngập mùi vị tự do làm cô có thể hít thở một cách thoải mái nhất

Thời gian tốt đẹp, luôn phải trộm mới có được.

Tần gia sẽ không để cô rời đi dễ dàng, Đàm Hi hiểu rõ điều này.

Lúc chuẩn bị đi lên lầu, điện thoại đổ chuông, cô đeo tai nghe Bluetooth nên không nhìn màn hình điện báo mà trực tiếp ấn nút nghe.

“Hi, người đẹp!” Nhẹ nhàng, phóng đãng.

Khóe miệng Đàm Hi giật giật, “Cậu Ba Tống, anh có vẻ rảnh nhở?”

Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng thường thì cô sẽ từ chối cuộc gọi ngay, hôm nay là ngoài ý muốn.

“Cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại, không uổng công ông đây kiên trì lâu như thế.”

“Có việc gì không?”

“Muốn hẹn em một tí.”

“Từ chối.” Giọng Đàm Hi đột ngột lạnh xuống.

“Đừng mà! Tôi thừa nhận lần ở Tiểu Nam Quốc đó là do tôi ngu ngốc, tôi quá đáng, tôi tìm đường chết. Nhưng tôi đã nói xin lỗi rồi mà, sao em còn thù dai thế?”

“Thế tôi tát anh một cái rồi nói xin lỗi có được không hả?”

“Được thôi! Tới tới tới, mặt tôi ở đây, em chỉ việc duỗi tay, tôi cam đoan không tránh!”

Đàm Hi: “...”

“Kết bạn thôi mà, đừng coi tôi như sói xám thế chứ? Hơn nữa, trong bầy sói xám cũng có sói xám tốt bụng cơ mà!”

Phụt---

Suýt chút nữa Đàm Hi đã không nhịn được cười.

Ho khẽ hai tiếng: “Anh hẹn tôi làm gì hả?”

Tống Bạch nghe thấy thế thì mắt sáng lên, có hi vọng rồi!

“Xem phim, ăn tối, chơi bóng, chơi game, đi bơi, lướt sóng, nhảy Bungee... Tùy em chọn!”

Ở thủ đô này, nhắc tới ăn uống chơi bời thì vị này chính là tổ tông.

“Anh mời hả?”

“Không thành vấn đề.”

Đàm Hi nhìn đồng hồ, còn chưa tới bảy giờ, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, Lục Chinh không có nhà, một mình cô cảm thấy quá nhàm chán.

Thấy thái độ của cô đã hơi buông lỏng, Tống Bạch lập tức ra quyết định, “Cứ thế đi, hẹn nhau ở đâu đây?”

Đàm Hi nói tên một địa điểm.

“OK, nửa tiếng nữa gặp.”

Đàm Hi đi lên lầu thay đồ, xách túi rồi ra khỏi cửa.

Lúc cô tới, Tống Bạch đã đợi được một lát rồi.

Chàng trai trẻ tuổi tuấn lãng đứng dựa người bên sườn chiếc siêu xe Porsche 911, dáng người cao lớn, nụ cười quyến rũ, tỉ lệ quay đầu cực cao.

Trong ánh mắt hoặc tò mò, hoặc hâm mộ của người qua đường, Đàm Hi chui vào trong ghế lái phụ, Tống Bạch cười hai tiếng, trong mắt ẩn chứa một chút đắc ý.

“Ông đây đợi em hai mươi phút rồi đấy, mặt mũi em cũng đủ lớn rồi nhé.” Không rõ vui buồn, không rõ cảm xúc.

Nói xong, khởi động xe, chiếc xe lao đi như tên rời khỏi cung, để lại trên mặt đất một tầng bụi mù.

Đàm Hi không rảnh đoán ý nghĩa sâu sắc trong câu nói đó của anh ta, cũng không muốn lãng phí tâm trí vào chuyện đó.

“Thực ra, anh có thể không đợi.” Nói thật một câu.

Nụ cười của Tống Bạch cứng đờ, “Tôi nói chứ, sao em lại...”

Đàm Hi híp mắt.

Anh ta vội vàng nuốt những câu sau trở về, bỏ đi, anh ta không chấp với con gái, quá mất giá!

“Ăn gì chưa?” Anh ta lại hỏi.

“Rồi.” Đàm Hi hơi thất thần, bao lâu rồi cô không ngồi xe thể thao nhỉ? Cảm giác quen thuộc đã lâu không thấy khiến cô hoài niệm, vẻ mặt càng thêm mềm mại.

Tống Bạch nhìn thẳng về phía trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm Đàm Hi. Thấy cô không còn tỏ vẻ đối đầu gay gắt, sắc bén như lần trước, mặt mày hơi mờ mịt và có vẻ ấm áp, không thể không thừa nhận, vẻ mặt này quả thực rất hợp khẩu vị của anh ta.

Đặc biệt là đôi mày kiếm kia, cực kỳ khí phách.

“Ra bờ biển hóng gió nhé?” Anh ta đề nghị.

“Thành phố này có hả?”

“Có thể lên cao tốc chạy thẳng tới Tân Thị.”

Đàm Hi líu lưỡi, đừng nhìn hai thành phố này gần nhau như thế, nhưng lái xe cũng phải mất hai, ba tiếng đấy, đám công tử quả thực rất chịu chơi.

“Tôi không tính qua đêm ở bên ngoài.”

Tống Bạch bĩu môi, nhún vai: “Thế thôi vậy.” Nghĩ nhanh chóng, lại quay sang, “Không có biển thì đi ngắm sông cũng không tệ.”

“Nửa đêm nửa hôm ra sông làm mồi cho muỗi à?”

Tống Bạch: “...”

Anh ta cũng chỉ muốn tạo không gian lãng mạn tí thôi mà, không ngờ lại năm lần bảy lượt bị nghẹn họng!

Trước kia, khi anh ta lái xe thể thao đi đón đám con gái thì có đứa con gái nào mà không kiêu ngạo, đắc ý, cằm hếch lên, mắt hếch lên giời, chỉ hận không thể tóm lấy tất cả mọi người và khoe khoang rằng xe này tới đón tôi.

Cô thì tốt rồi, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn quái vật, động tác bĩu môi tràn ngập vẻ ghét bỏ.

Tống Bạch từ nhỏ tới lớn luôn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao có thể chịu nổi loại đả kích này chứ?

Bởi vậy càng thêm ra sức.

Anh ta không tin, đường đường là cậu Ba nhà họ Bạch, lăn lê bò lết trong đám con gái nhiều năm như thế mà còn không theo đuổi được một con nhóc con này!

Nhướng mày, nở một nụ cười, “Vậy em có kiến nghị gì không?”

Đàm Hi búng ngón tay, chỉ chờ anh ta nói lời này mà thôi.

“Ghé vào lề đường, dừng xe.”

“Sao cơ?” Tống Bạch đần mặt ra.

“Tôi bảo anh ghé vào lề đường rồi dừng xe.”

“Chỗ này trước không nhà dân, sau không cửa hàng, dừng lại làm gì?”

Đàm Hi nhíu mày, “Bảo anh dừng thì dừng đi, lắm lời vô nghĩa thế làm gì?”

Tống Bạch cắn răng làm theo.

Cạch---

“Xuống xe.” Đàm Hi tháo đai an toàn, đẩy cửa bước ra, “Thất thần làm gì hả, bảo anh xuống xe cơ mà!”

“Hả? Ờ...”

Tống Bạch cảm thấy mình như bị trúng tà, làm theo một cách vô thức.

Hai người bước ra ngoài xe, một trái một phải, Đàm Hi đi vòng qua đầu xe, đẩy anh ta một cái, “Ngồi vào ghế phụ.”

“Hả?” Tống Bạch chỉ vào chóp mũi mình, “Tôi... ghế... ghế phụ?”

“Đúng thế.” Nói xong, khom lưng chui vào ghế lái, tay giữ phanh xe, chân dẫm chân ga.

“Cho anh ba giây để lên xe, một, hai...”

Tống Bạch vội vàng chạy sang bên kia, kéo cửa, ngồi vào, động tác cực kỳ lưu loát.

Còn chưa đợi anh ta thắt đai an toàn xong, thân xe đã rung lên kịch liệt, nhảy lên một cái ngay tại chỗ, sau đó bắn vèo một cái về phía trước như đạn bay.

“My God!” Tuy Tống Bạch là người trong nghề nhưng cũng suýt chút nữa bắn hết tim gan ra ngoài, quá... quá con mẹ nó khủng bố rồi...

Còn khủng bố hơn cả tốc độ là tiếng cười to vô vị và bừa bãi của thiếu nữ, hai tay siết chặt, ánh mắt độc địa.

Trong nháy mắt, Tống Bạch như nhìn thấy một kẻ đào tẩu, dùng tất cả những gì còn sót lại để đặc cược cho một cơ hội tồn tại.

“Đàm Hi! Con mẹ em điên rồi à?”

“Ha ha ha... Kích thích không?” Cô còn dám quay đầu sang nhìn anh ta.

Môi Tống Bạch run rẩy, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.

“Có muốn thử xem hiệu quả của việc hạ mui xe xuống không? Thử cảm giác đua xe...”

Vừa nói vừa cười, trong đôi mắt to trong trẻo ngập tràn sự điên cuồng.

Tống Bạch còn chưa kịp ngăn cản, cô đã gấp không chờ nổi mà ấn vào một chỗ nào đó, mui xe dần hạ xuống, gió mạnh khiến cho tóc của hai người rối tung lên như ổ gà, tiếng cười càn rỡ của thiếu nữ cũng theo gió truyền ra xa...

Hai mươi phút sau.

“Ọe---”

Dưới một gốc cây hòe lớn, chàng trai chống tay vào thân cây, cúi người nôn mửa.

Cách đó không xa, một chiếc siêu xe đỗ bên đường, thân xe màu lửa đỏ ánh lên dưới đèn đường như ráng chiều lộng lẫy.

Trên mui xe, một thân ảnh đang ngồi vắt chéo chân, tay bám trên đầu gối, cảm giác phóng túng, phong lưu nói không nên lời.

Người đẹp và xe ư?

Hình như không hợp ý cảnh cho lắm.

“Ọe...”

Người đàn ông nôn đến mức hai mắt trắng dã, không ngừng vỗ ngực, thở hổn hển.

“Chả có tí tiền đồ nào!” Một câu khinh thường mang theo vẻ nho nhã và trong trẻo của thiếu nữ.

Tống Bạch tức tới mức đầu ngón tay cũng run lên.

“Em... em... Thật quá đáng!”

“Chẳng phải anh nói chơi gì anh cũng chiều sao?”

“Nhưng không bao gồm liều mạng.” Một khắc đó, Tống Bạch cảm giác được rõ ràng Tử Thần đứng cách mình không tới một bước.

Có lẽ, giây tiếp theo anh ta cũng sẽ không còn trên đời này nữa.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh đâu.” Thiếu nữ xua tay, nhẹ nhàng, bâng quơ.

Tống Bạch giận dữ, vọt tới trước mặt cô, “Em...”

Vừa mở miệng, Đàm Hi đã che kín mũi, thuận tiện ném chai nước lên người anh ta, “Hôi kinh lên được, cách tôi xa một tí đi.”

Vẻ mặt người thanh niên hết xanh lại trắng, “em, em” một hồi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Phỏng chừng cũng bị mùi hôi trong miệng mình ghê tởm tới nên tức tối mở nắp chai nước, uống ừng ực mấy hơi.

Ánh mắt Đàm Hi càng nhìn càng ghét bỏ, “Anh lại nuốt cả nước súc miệng vào...”

Cả người Tống Bạch cứng đờ.

“Bên trong có đồ mà anh vừa mới nôn ra, sau đó anh lại uống cái nước đó vào...”

“Ọe!” Tống Bạch nôn khan một tiếng, sau đó lại xoay người chạy tới gốc cây, lại bắt đầu một vòng nôn ọe mới.

Đàm Hi đeo tai nghe vào, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, vừa lúc ngăn lại âm thanh bất nhã của người nào đó.

Sau một lúc lâu, Tống Bạch lại quay về, giống như một con cún trụi lông, chỉ thiếu điều lè lưỡi ra với cô nữa mà thôi.

“Đều tại em làm hại...” Hữu khí vô lực.

Đàm Hi tháo tai nghe ra, ấn tạm dừng, duỗi tay vỗ bờ vai thon gầy của anh chàng, “Thừa nhận đi, anh không chỉ tên là Bạch mà tính cách cũng “Bạch” luôn, có thể giống đàn ông một tí được không hả?”

Lời nói thấm thía nhưng không hề che giấu sự mỉa mai.

Tống Bạch tức tối: “Em là đồ con gái xấu xa, tôi có chỗ nào không giống đàn ông hả? Có chỗ nào không giống đàn ông chứ?”

Tầm mắt đảo qua, giọng chậm rãi, “Chẳng chỗ nào giống hết.”

“Em!”

“Tôi nói này Tiểu Bạch, tốt xấu gì anh cũng là cậu ấm có tiếng ở thành phố này, nổi tiếng ăn chơi trác táng, đừng nói là anh chưa bao giờ chơi đua xe ngầm nhé?”

“Đừng có đặt biệt danh lung tung, Tống Bạch! Anh Tống! Cậu Ba! Cậu Ba Tống! Đừng có đặt biệt danh lung tung vớ vẩn cho tôi...”

“Nhưng anh chính là Tiểu Bạch còn gì!” Chớp mắt, nhún vai, hai tay xòe ra, cô tỏ vẻ rất vô tội.

“Đàm Hi, em là đồ con gái xấu xa!”

“Hả? Đồ con gái xấu xa là để anh gọi à?” Hai mắt híp lại, quỷ quyệt lóe lên, “Xem ra, anh vẫn muốn thể nghiệm lại xe bay đoạt mạng một lần nữa...”

Môi chàng trai trở nên trắng bệch, gương mặt méo mó.

“Lần sau còn dám gọi điện quấy rối không hả? Còn dám hẹn bà đây ra ngoài nữa không?” Đàm Hi duỗi tay vỗ mặt chàng trai, lực không nhẹ chút nào.

Tống Bạch tức giận, gạt tay cô ra, tôn nghiêm của đàn ông không còn lại một tí gì, không còn lại một tí nào hết---

Tim anh ta, đau quá!

“Này? Bị dọa choáng váng thật rồi à?” Duỗi tay quơ quơ trước mắt anh ta.

Không phản ứng.

Đàm Hi sờ mũi, mới được 250km/giờ thôi mà, có đến mức phải như thế không?

Như lúc đua xe F1, tốc độ tối đa có thể đạt 375km/giờ, cô thấy, mình như vậy là đã rất nhân từ rồi.

Không biết bóng ma tâm lý của bạn Tiểu Bạch giờ đã lớn đến cỡ nào rồi nhỉ...