Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1319

Quân lính rẽ sang hai bên, nhường ra một đường.

Một gã đàn ông mặc đồ đen, đầu đội mũ quan, da mặt trắng bệch tiến lên, giọng the thé, là một tên thái giám.

Hòa Tuyền đứng yên trước mặt Nghệ An, kinh ngạc trước dung nhan tuyệt sắc và dáng người yểu điệu của nữ tử. Nhưng sao hắn lại thấy quen mắt thế nhỉ? Có phải đã từng gặp qua ở đâu rồi không?

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không nghĩ ra được. Nên tạm thời từ bỏ.

“Các ngươi là ai? Dám tự2tiện xông vào phủ Tướng quân?” Cam Lam cố gắng giữ cho hai chân đã mềm nhũn đứng thẳng, cắn răng quát lên.

Lời này là nàng ta học ở chỗ quản gia, nghe cũng ra dáng lắm.

Đáng tiếc lại dùng sai đối tượng. Hòa Tuyền cười lạnh, đưa mắt cho thân binh đang xếp hàng hai bên, chỉ trong chốc lát, Cam Lam đã bị bịt miệng kéo đi, chỉ còn Nghệ An đứng đó một mình. Nhưng từ đầu đến cuối, trên mặt nàng hoàn toàn không có một chút hoảng hốt, sợ5hãi nào. Khí độ này quả thực phải khiến người ta lau mắt mà nhìn. “Cô nương, theo tạp gia vào trong cung một chuyến đi!”

“Lý do?”

“Chuyện này ngươi không cần hỏi đến.” Nghệ An nâng mí mắt lên, nhìn hắn: “Một khi đã như thế thì cứ chờ Tướng quân về rồi nói sau.” Ánh mắt Hòa Tuyền sa sầm: “Chuyện này không phải do người quyết định!” Nghệ An cười rộ lên làm cho một đám thân bệnh hoảng hốt, càng có kẻ nắm đạo không xong, tay không ngừng run rẩy.

“Hay6là công công muốn mang một thi thể về báo cáo công tác đây?” Sắc mặt Hòa Tuyền biển đổi mấy lần, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Theo tin báo, phủ Tướng quân chứa chấp dư nghiệt, là công chúa Nghệ An họa quốc của tiền triều.” Lời này vừa nói ra, ánh mắt Nghệ An lập lòe. Tâm tư xoay chuyển thật nhanh, sau đó lại trận định: “Công công đang nói đùa đấy ư? Thế mà bảo ta và công chúa Nghệ An là một, quả thực vớ vẩn!”

“Phải hay không phải5không do người nói, cũng không phải do ta quyết định, cái này phải xem Bệ hạ quyết định thế nào.”Hòa Tuyền chắp tay hướng về phía hoàng cung, tỏ vẻ kinh sợ.

Ngụ ý, nói phải thì phải, cho dù ngươi có không phải! Nghi An hiểu ra. Có người muốn hại nàng, còn mượn tên tuổi “công chúa họa quốc“. Chỉ cần không bại lộ thân phận, hết thảy đều dễ nói rồi, nhưng tình hình hiện tại cũng khá khó giải quyết.

Một khi vào cung, gặp Thú Thành Đề, không nói cái3khác, chỉ với gương mặt này đã rất khó chạy trốn khỏi cái lồng giam bằng vàng khiến nàng đau khổ cả đời trong kiếp trước.

Thế nên, không thể đi!

“Cô nương muốn nguyên nhân thì tạp gia cũng đã nói rồi, hiện giờ cũng nên thức thời một chút đi. Nếu không, đừng trách lưỡi đao trong tay quân lính quá sắc!”

Trước khuyên nhủ, sau đe dọa. Nghi An lùi lại hai bước, rút từ trong lồng ngực ra một thanh chủy thủ đè lên cổ.

Sắc mặt Hòa Tuyền biến đổi mạnh: “Ngươi làm gì vậy?”

Trước khi ra khỏi cung đi bắt người, Bệ hạ đã dặn dò riêng hắn là phải sống, nếu nàng hạ dao thì chẳng phải hỏng chuyện rồi sao?

“Ta sống là người của Tướng quân, chết làm ma của Tướng quân, nếu ngươi cứ khăng khăng dùng sức mạnh, vậy ta chỉ có thể dùng cái chết chứng minh sự trong sạch của mình.” Nói liền định làm động tác cắt cổ.

“Dừng tay...” Hai tiếng hét đồng thời vang lên. Hòa Tuyền kinh hãi biến sắc.

Trong mắt Vệ Kỳ vừa vội vàng chạy về thì tràn ngập sự kinh hãi, đau đớn, giống như hắn đã từng tự mình trải qua một màn này từ lúc nào đó, loại đau đớn tê tâm liệt phế và sự mờ mịt, đủ mọi cảm xúc chen chúc ập tới như muốn dìm hắn chìm nghỉm.

“Cấu nô tài, ngươi thật to gan!” Vệ Kỳ lạnh giọng quát, mắt giận trợn trừng, giơ chân đá vào ngực Hòa Tuyền khiến hắn lập tức bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu đỏ tươi chói mắt.

Giãy giụa một hồi rồi ngất hẳn. Vệ Kỳ lại chẳng quan tâm, lập tức đi tới bên cạnh Nghệ An, túm lấy tay nàng, cả người dùng sức.

Keng...

Chủy thủ rơi xuống.

Cổ tay nàng bị hắn siết đến phát đau. Mặt Nghệ An không có cảm xúc.

Vệ Kỳ lạnh lùng nhìn nàng. Hai người giằng co với nhau, người khổ là một đám than binh, đối mặt với Vệ Kỳ, trong lòng bọn họ đã ôm sự kiêng kỵ rồi. Hơn nữa người cầm đầu là Hòa Tuyền đã ngất rồi, không thể khống chế đại cục nữa, càng khiến bọn họ không biết phải làm thế nào cho đúng.

Cuối cùng, vẫn là Vệ Kỳ lên tiếng...

“Các ngươi đưa tên thái giám này về cung đi, ta sẽ tự báo cáo tình hình thực tế với Bệ hạ.” Rất nhanh, thân binh rút lui, Hòa Tuyền cũng bị kéo đi theo.

Nghệ An bị Vệ Kỳ đưa về phòng, cửa bị đóng sầm lại. Cao Xương và Cao Dương nhìn nhau, thầm hố không ổn, bắt đầu đập cửa rầm rầm. “Tướng quân, ngài có chuyện thì cứ từ từ mà nói, còn chỗ Bệ hạ...”

“Cút!”

Thế giới an tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề, tràn ngập tức giận của người đàn ông.

Nghi An bị Vệ Kỳ đẩy xuống giường, cũng không vội vàng đứng lên mà chỉ lạnh nhạt nhìn lại hắn.

Người đàn ông thuận thế tới gần, mắt như muốn phun ra lửa: “Nếu ta không trở về đúng lúc, nàng tính toán định làm thế nào đây? Hả?” Giơ tay, bóp chặt cằm nữ nhân, hung tợn siết mạnh, “Tự sát à?“.

“Chàng tức cái gì chứ?” Nghệ An mở miệng, so với sự giận dữ của hắn, nàng lại bình thản đến kỳ cục. Vệ Kỳ sững ra. Nghệ An gạt tay hắn ra, ngồi dậy: “Dù sao chàng cũng chẳng yêu thiếp, chết rồi chẳng phải càng tốt hơn sao? Xong hết mọi chuyện, đỡ phải chịu đựng sự ghét bỏ của chàng.”

“Nàng đánh rắm...”Ánh mắt người đàn ông căng thẳng và hung tợn như muốn xuyên thủng một cái lỗ ở trên người nữ nhân không tim không phổi trước mặt mình. Nghi An mỉm cười, nhìn thế nào cũng thấy thật châm chọc.

“An An, nói chuyện bằng lương tâm, ta ghét bỏ nàng khi nào chứ?” Người đàn ông cắn răng.

“Nếu không phải ghét bỏ thì sao đến giờ còn không chịu chạm vào thiếp? Chỉ sợ trong lòng chàng vẫn còn thương nhớ vị hôn thê như hoa như ngọc kia...”

“Câm miệng!”

Nghệ An nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ tươi của người đàn ông, không có ý tránh né: “Thiếp thích chàng thật, nhưng thiếp không ti tiện. Tình này dù sâu sắc, nhưng nếu chàng vô tình thì thiếp sẽ thôi.” “Nàng!” Thế mà dám nói ra lời như thế!

Thế mà nàng lại dám!

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Vệ Kỳ cũng thua trận trước: “Ta không chạm vào nàng là vì ta muốn cho nàng một danh phận chính thức chứ không phải tùy tùy tiện tiện gần gũi nàng. Một lần là ngoài ý muốn, hai lần, ba lần thì nàng làm sao có thể chịu đựng nổi chứ?”

Cả người Nghệ An chấn động, lúng ta lúng túng nói: “Thiếp không để tâm...”

“Nhưng ta để ý! Thế tử của Vệ Thanh Huyền ta thì phải được đường đường chính chính bước vào cửa!”

“Chàng bằng lòng cưới thiếp sao?” Người đàn ông cười, cúi người hôn một nụ hôn lên trán nàng, “Tiền đề là, ta phải từ hôn trước đã.” Lúc trước còn buồn rầu xem phải dùng lý do gì, hắn thậm chí còn đã định sẽ cắt nhường bịnh quyền rồi, chẳng phải Tần gia luôn hy vọng có chỗ đứng trong quân đội sao, vậy hắn sẽ cho Tần gia cơ hội này. Có điều, hiện tại xem ra không cần mất công như thế nữa. Hôm sau, Vệ Kỳ vào cung thỉnh tội. Không biết hắn đã nói gì với Thú Thành Để mà buổi trưa ngày hôm đó, một tờ thánh dự được đưa tới phủ Định Quốc công. Xóa bỏ hôn ước giữa hai nhà Vệ, Tần, từ nay về sau, từng người gả cưới, không liên quan gì tới nhau. Tần Tang như bị sét đánh, gương mặt trắng bệch, không ngừng lắc đầu: “Không... Không đâu...”

Công công tuyên chỉ không phải là Hòa Tuyền như thường thấy nữa mà là một gương mặt hoàn toàn mới. Thấy thế, chỉ cười lạnh lùng: “Nể tình Định Quốc công là cánh tay đắc lực của triều đình nên Bệ hạ có tâm bảo toàn, miễn tội nhiễu loạn tại thành, lừa gạt quân thượng của Tần Tam tiểu thư, Chư vị cần phải tích phúc mới được.” Nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Bây giờ còn có gì không rõ nữa chứ?

Chắc chắn là Tần Tang đã làm gì đó mới khiến cho bàn cờ này trở nên rối tung rối mù lên.

Định Quốc công lập tức vung tay cho nàng ta một cái tát: “Nghiệp chướng!”

Hai mắt Tần Tang hoa lên, ngất tại chỗ. Từ nay về sau liền mắc bệnh nặng, bị đưa tới từ đường tĩnh dưỡng, nói là “cầu phúc” nhưng thực ra đã bị gia tộc ghét bỏ, hoàn toàn trở thành kẻ bỏ đi.

Trời đông giá rét mau qua, mùa xuân lại tới.

Ngày năm tháng Năm, ngày lành tháng tốt, thích hợp động thổ, cưới gả. Khi Nghi An trùm khăn voan lên mũ phượng, nàng vẫn còn cảm thấy mình như đang trong mộng, không thể tin nổi. Xem thêm... Xem thêm...