Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1314

Vừa nghe nàng nói vậy, vẻ mặt của người đàn ông lập tức cứng đờ.

Không biết nhớ tới cái gì, trên mặt hết xanh lại đỏ, cuối cùng là vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, trầm giọng nói: “Là do người dụ dỗ trước...”

“Nhưng sao ta lại nhớ rõ rằng lần thứ hai là do chàng chủ động...” “Đủ rồi!” Vệ Kỳ cắt ngang lời2nàng, trên mặt xẹt qua vẻ mất tự nhiên, hầu hết khẽ trượt, “Ngươi là nữ nhi, sao có thể nói lời như thế được.”

“Lời thế nào?”

Nghi An từng bước ép sát: “Lẳng lơ, hay là không biết xấu hổ? Hửm?”

Người đàn ông chỉ thấy khó chịu trong ngực, nhíu mày theo bản năng, “Ngươi không nên tùy tiện.” “Ồ, ý của chàng là5ta nên “tự trọng” đúng không? Xem ra, ở trong mắt chàng, ta chẳng khác nào dâm phụ.”

Ánh mắt Vệ Kỳ sa sầm, đấm một cú lên xà nhà, gió mạnh xẹt qua tai thiếu nữ, thoáng chốc vô số tro bụi bay lên.

“Rõ ràng người biết ta không có ý đó!” Người đàn ông khẽ gầm lên, nghiến răng nghiến lợi.

Nghi Ân hừ6lạnh, kiềm chế trái tim không đập thình thịch, trong đội con ngươi đen trắng rõ ràng lộ ra vẻ trầm tĩnh, “Sao ta biết được rốt cuộc là chàng có ý gì chứ?“.

Dù là vẻ mặt hay giọng điệu đều rất “vững vàng“. Dù sao, nàng cũng là con gái của Ảnh hậu, cuộc đời như một vở kịch, sống đều phải diễn.5Người đàn ông tức giận đến mức muốn sụp đổ. Hắn không hiểu nổi, sao trên đời này lại có nữ tử... ngang ngược vô lý, điêu ngoa khó giải quyết như thế này chứ?

Hôm qua, rõ ràng là lần đầu tiên của nàng ấy nhưng lại có những thủ đoạn mà hắn chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, dụ người tới3cực điểm.

Ai dạy nàng ấy chứ?

Còn đã từng dùng với ai rồi?

Vệ Kỳ bỗng nhiên hoàn hồn, kinh hãi khi phát hiện ra mình vừa nghĩ những điều không nên nghĩ, bắt đầu im lặng đọc khẩu quyết tâm pháp, mượn nó bài trừ tạp niệm trong lòng, nhưng từng màn hương diễm tiêu hồn kia như đã khắc sâu vào ký ức của hắn, không ngừng phát đi phát lại.

Trước đây, hắn cũng từng chứng kiến lính thủ hạ của mình vui vẻ với kỹ nữ, những màn xôi thịt lóa mắt đó thực sự khiến người ta buồn nôn, nhưng sau hôm qua... chân chính nếm trải tư vị đó rồi, hắn lại cảm thấy nó kỳ diệu không thể nói thành lời.

“A Huyền, chàng đỏ mặt kìa?” Thiếu nữ ghé sát vào, mỉm cười. Vệ Kỳ hoảng hốt, một hương thơm nhè nhẹ chui vào trong mũi khiến cho đại tướng quân tiêu dùng thiện chiến phải chật vật lùi về sau hai bước, khó khăn lắm mới đứng vững được.

Nghi An khoanh tay, lại một lần nữa tới gần: “Sợ gì chứ? Ta là hố ăn thịt người hay sao?”

“Ngươi... đứng lại! Đừng tới đây.” Đặt tay lên chuôi kiếm theo bản năng.

Ánh mắt Nghệ An trầm xuống: “Sao hả, còn muốn chia kiếm vào ta nữa cơ à?” Nàng hếch cổ lên, hào phóng để nhược điểm lộ ra trước mặt hắn. Vệ Kỳ bất lực, lập tức suy sụp: “Rốt cuộc ngươi muốn gì đây?”

“An An.”

“?”

“Tên của ta.” Nhoẻn miệng cười, phong hoa tuyệt đại.

Vệ Kỳ hơi thất thần, giây tiếp theo, cảm xúc ấm áp mềm mại truyền tới từ trên mặt.

Nghệ An nâng mặt hắn lên, để nhìn thẳng vào mình: “Ta có đẹp không?”

“Vệ Kỳ, chàng nói đi.”

“... Đẹp.” Điểm này, không thể phủ nhận.

Dù sao hắn cũng chưa gặp được người nào đẹp hơn nàng. Nghệ An cong khóe môi cười hài lòng: “Vậy chịu trách nhiệm với ta khó thế sao?”

Vệ Kỳ nhíu mày, ánh mắt hơi tối: “Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào đây?”

“Cưới ta.”

“Không được!” Ánh mắt Nghệ An lập tức trở nên lạnh lùng, hơi hiện lên vẻ bị thương. Vệ Kỳ còn chưa nhìn rõ thì đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại màu đen láy sâu thẳm. “Tại sao?” Sau một lúc lâu, nàng mở miệng hỏi. Vệ Kỳ thấy hơi không đành lòng nhìn vẻ mặt nàng lúc này, trên ngực như có một tảng đá ngàn cân đè nặng làm hắn bức bối không thở nổi.

“Ta đã có vị hôn thê...”

Cái quái gì vậy?

Ánh mắt Nghệ An hơi kinh ngạc, đời trước chưa từng nghe hắn nói tới chuyện này, “Là ai?” Vệ Kỳ không đáp, chỉ nói: “Hôm qua là do ta đường đột, nhưng người dùng thuốc dụ dỗ ta nên cũng phải gánh vác một nửa trách nhiệm. Ta đưa người ra khỏi cung, sai người tạo hộ tịch mới cho ngươi, tòa nhà này cũng tặng lại cho người luôn, coi như hòa, hai bên không ai nợ ai nữa.”

Nghệ An nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó ánh mắt dần trở nên ảm đạm, lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách nhất định.

Da đầu người đàn ông căng thẳng, nhìn nàng với vẻ hơi khẩn trương. Ngoài dự đoán của hắn, thiếu nữ không hề dây dưa, chỉ thận trọng hỏi một câu: “Chàng có chắc không?”

Vệ Kỳ: “Chắc.”

“Được.” Nghệ An cười rộ lên, ung dung như một cơn gió nhẹ, quay người đi, bình tĩnh nói: “Để lại hộ tịch và giấy tờ nhà, chàng có thể đi rồi.” Người đàn ông sững ra tại chỗ, giống như bị người ta đấm cho một cú, môi mỏng mấp máy nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra được gì, đặt đồ xuống rồi xoay người rời đi.

“Tịch Tam...” Vệ Kỳ ra khỏi cổng lớn liền hướng về phía không trung gọi một tiếng. Một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt hắn, quỳ xuống: “Chủ nhân.”

“Trông chừng nàng, đừng để bị phát hiện.” Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia sắc bén. “Thuộc hạ tuân mệnh.” Vệ Kỳ quay đầu lại nhìn về phía cổng ngôi nhà, lại như xuyên qua đó, nhìn vào một chỗ sâu bên trong sân.

An An u?

“Ta sẽ điều tra rõ rốt cuộc ngươi là ai...” Vệ Kỳ đi rồi, vẻ tươi cười trên mặt Nghệ An hoàn toàn biến mất, nhưng lại không hề có nửa điểm thất vọng nào.

Nàng biết, chuyện này không gấp gáp được, lúc trước ở trong địa cung, chẳng phải ở gần nhau mãi mới có cảm giác hay sao? Lúc đầu, thái độ của hắn với mình còn không bằng hiện tại.

Nghệ An lấy từ trong tủ gỗ ra một cái váy màu xanh da trời, không phải màu đỏ nàng thích nhưng vẫn tạm chấp nhận được.

Sau khi thay đồ xong, ngồi xuống trước bàn trang điểm, thản nhiên búi cho mình một kiểu tóc của con gái nhà bình thường.

Cuối cùng, dùng một tấm lụa mỏng che lại gương mặt, thu dọn đồ đạc một cách qua loa rồi ra khỏi cửa. Tịch Tam vẫn luôn quan sát âm thầm liền đi theo. Nghệ An đi vào một tiệm cầm đồ, sau khi ra khỏi đó, khế nhà trong tay đã đổi thành ngân phiếu ba trăm lượng.

Trong lúc Tịch Tam đang do dự không biết có nên bỏ tiền túi chuộc lại căn nhà kia hay không thì thiếu nữ đã rẽ vào con phố Hoa Liễu nổi tiếng nhất ở Trạm Đô.

“Cô nương, chỗ chúng ta không chiêu đãi khách nữ đâu.” Tú bà nhìn ngân phiếu đặt trên bàn, mắt đã sáng lên, nhưng có điều Di Hồng Viện này của bà ta không nuôi nam tử, thế nên bà ta cũng chẳng cầm nổi chút tiền của phi nghĩa này.

“Ta muốn bán mình.”

“Hả?” Tú bà choáng váng.

Nghệ An đứng lên, đi dạo xung quanh một vòng, dần dần toát lên vẻ hài lòng: “Ta nghe nói Di Hồng Viện này của ngươi là nhà thổ làm ăn tốt nhất ở Trạm Đô, không ít quan lớn, quý nhân ghé nơi này, ta cần mượn nơi này của người dùng một chút để bản thân tìm được chỗ tốt. Ba trăm lượng này là tiền thuê.”

Tú bà nuốt nước bọt: “Ngươi muốn dùng chỗ này của ta để bán mình đi sao?”

Trời ạ! Chẳng lẽ đầu óc cô nương này có bệnh à? Trong thiên hạ còn có hoàng hoa khuê nữ nhà nào vội vàng muốn bán mình đi như thế này sao?

Nhìn tư thế phóng khoáng này, có thể ngay tại chỗ bỏ ra ngân phiếu ba trăm lượng, nghĩ cũng biết là không hề thiếu thốn, thế nên bà ta càng không thể nào tin nổi.

“Ngươi chỉ cần nói có thuê hay không thuê không?” Nghệ An làm bộ thu ngân phiếu về, nhưng lại bị tú bà chặn đứng. “Cô nương đã nghĩ kỹ chưa? Nhà thổ của Kim Thúy Lan tôi chưa từng có tiền lệ lật lọng đâu.” Ngụ ý, nếu cô đã muốn bán thì phải bán thật, không thể làm hỏng chuyện làm ăn của tôi được.

Nghi An hơi mỉm cười, lộ ra đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu khiến cho tú bà dù đã gặp qua vô số mỹ nhân cũng phải nhìn đến ngây người.

“Thành giao.”

Sau khi Vệ Kỳ rời khỏi khu nhà liền nhận lệnh tiến cung, đến tận giờ thân mới quay về đại doanh. “Tướng quân!” Cao Xương và Cao Dương tiến lên đón chào, “Bệ hạ...” Vệ Kỳ đưa tay ra cản: “Vào rồi hãy nói.” Ba người đi vào trong doanh trướng. Vệ Kỳ ngồi xuống vị trí cao nhất, Cao Xương và Cao Dương ngồi phân biệt ở hai bên. “Bệ hạ không nhắc tới binh quyền.” Cao Xương im lặng. Cao Dương nhíu mày, “Vậy Bệ hạ tuyên ngài tiến cung làm gì?”

“Dốc hết toàn bộ lực lượng, tìm kiếm công chúa Nghệ An mất tích.”

“Chuyện này...” Cao Dương và anh trai mình liếc nhìn nhau, “Chỉ là một nữ tử, Bệ hạ có cần đuổi tận giết tuyệt thế không? Cái chết của Đại hoàng tử lúc trước cũng không thể đổ hết lên đầu nàng ta được...”

“Đuổi tận giết tuyệt ư?” Vệ Kỳ cười lạnh, “Ta nghĩ chưa chắc đâu.” “Tướng quân, ý ngài là Bệ hạ...” Cao Dương kinh hãi, không dám nói ra lời suy đoán của mình.

Trong trường hoàn toàn rơi vào im lặng. Sau một lúc lâu, Vệ Kỳ lại nói: “Lệnh vua không thể trái, Cao Dương, người đi sắp xếp, ngay trong ngày hôm nay bắt đầu tiến hành lùng bắt trong kinh thành.”

“Xin hỏi tướng quân, có bức họa của công chúa không?”

“... Không có.”

“Vậy công chúa có đặc điểm nào nổi bật không?”

Vệ Kỳ suy nghĩ: “Xinh đẹp.” Cao Xương:“...”

Cao Dương:“...” “Được rồi, các ngươi cứ nhìn đó mà làm, tóm lại là cuối cùng phải có kết quả công việc.” Lời này của Vệ Kỳ đáng để suy ngẫm, “Được rồi, đi ra ngoài đi.”

“Mạt tướng cáo lui...” Hai người cùng mở miệng rồi rời khỏi doanh trướng. Vệ Kỳ đưa mắt nhìn lên không trung: “Tịch Tam, xuất hiện đi.”

“Chủ nhân, thuộc hạ có việc bẩm báo!” Thân ảnh màu đen xuất hiện đột ngột, ngoài việc không khí có một chút dao động nhỏ ra thì không có dấu hiệu gì khác nữa.

“Nói.”

“Vị cô nương kia đã ra khỏi nhà...” Trong đáy mắt Vệ Kỳ xuất hiện vẻ nghiêm túc: “Nàng ta đi tới nơi nào?” “Hiệu cầm đồ. Dùng khế nhà đổi lấy ngân phiếu ba trăm lượng, sau đó đi vào Di Hồng Viện.”

Sắc mặt Vệ Kỳ khẽ biến, âm thanh đột nhiên cao vút lên: “Di Hồng Viện?”

“... Phải.”

“Là cái thanh lâu Di Hồng Viện đó sao?” “... Vâng.” Tịch Tam cúi đầu, khuôn mặt chôn dưới áo choàng nên không nhìn rõ sắc thái trên mặt hắn. Nếu có thể nhìn đấy, giờ phút này khóe miệng của hắn nhất định là đang giật mạnh.