Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1270

Cả người Nhiễm Dao run bần bật, hàm răng bám chặt vào môi, rất nhanh, nơi đầu lưỡi cảm nhận được

vị máu. Nghiêm Phóng lại càng ghé sát hơn, hơi thở nóng rực phả vào tai cô giống như lửa táp lên mặt, ngoài nóng thì còn có cả đau.

“Tống Tử Văn là người ưa sĩ diện, để ý quyền lực, càng quan tâm tới gia tộc, không bằng...” Cằm hắn nhẹ2nhàng đặt lên hõm vai Nhiễm Dao, nhẹ nhàng cọ xát, “Lấy cả Tống gia chôn cùng hắn có được không?” Đồng tử Nhiễm Dao co chặt lại, cả người cứng đờ như sắt. “A Phóng, anh đừng có ngớ ngẩn nữa...” Nhiễm Dao khóc nức nở, trong mắt tràn ngập sự van xin.

Còn có một chút sầu lo không thể che giấu được. “Em... đang lo lắng cho anh đấy à?”5Vẻ mặt người đàn ông dần trở nên dịu dàng, duỗi tay lau nước mắt giúp cô.

“Phải, tôi lo lắng cho anh...” Nghẹn ngào nức nở, gật đầu thật mạnh. Nhiễm Dao không hề nói sai.

Trạng thái tinh thần của Nghiêm Phóng lúc này rất không bình thường, cô sợ hắn sẽ gây ra chuyện gì ngốc nghếch, sai một ly đi một dặm, chỉ cần bước sai một bước thôi thì6rất có thể sẽ sa vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

Còn nữa, dựa vào sức lực cá nhân của mình hắn, sao có thể chống lại cả Tống gia to lớn như thế chứ? Châu chấu đá xe...

Xe chẳng bị hư hao gì, ngược lại châu chấu sẽ bị nghiền nát. “Đừng lo, anh sẽ không sao.” Nghiêm Phóng nhẹ giọng dỗ dành, đột nhiên, ánh mắt trở nên hung tợn,5“Thế nên, Tống Tử Văn và Tổng gia nhất định phải xong đời! Anh đã lên kế hoạch hết rồi, em chỉ cần ngồi xem kịch vui là được, chờ đến khi cái cây lớn Tống gia sẽ bị nhổ đến tận gốc!”

Giọng điệu chắc chắn của người đàn ông làm cho Nhiễm Dao vô cùng hoảng hốt. Cô biết, Nghiêm Phóng chưa bao giờ bắn tên mà không có đích, một3khi ra tay thì nhất định sẽ đánh trúng điểm yếu hại của đối phương!

Trong lòng vừa bị phẫn vừa vô lực, Nhiễm Dao gạt tay hắn ra, không ngừng lùi về phía sau, càng lúc càng gần mép vực. Sắc mặt Nghiêm Phóng biến đổi, “Em làm gì thế hả?” “Đừng tới đây.” Nhiễm Dao giơ tay ra làm động tác ngăn lại, “Tôi... không nhận nổi tình yêu của anh, quá nặng nề, quá mệt mỏi... Anh nói rằng toàn bộ những người làm tổn thương tôi đều không được chết tử tế, vậy còn anh thì sao?” Thân mình Nghiêm Phóng chợt lung lay, “A Dao...”

“Chẳng phải anh cũng làm tổn thương tôi hết lần này tới lần khác hay sao? Phải tính như thế nào đây?”

Vấn đề này dường như đã làm khó Nghiêm Phóng, hai hàng lông mày dày rậm của người đàn ông nhăn lại, đầy vẻ rối rắm, đúng lúc Nhiễm Dao nhắm chuẩn thời cơ chuẩn bị chạy trốn thì Nghiêm Phóng lại đột nhiên a lên một tiếng.

Dường như đã hiểu ra cái gì. Thấu hiểu, thông suốt. “Em nói đúng lắm, anh cũng làm tổn thương đến em, thế nên...” Nhiễm Dao nuốt nước bọt, trái tim thoáng chốc như vọt lên tận cổ họng. Hắn muốn nói gì đây? “Thế nên,“ Nghiêm Phóng nở một nụ cười, nói hoàn chỉnh cả câu, “Anh cũng không nên được chết tử tế!” Sắc mặt Nhiễm Dao thay đổi, trong đáy mắt xẹt qua sự kinh hãi và nghi hoặc, “Anh...”

“Suỵt! Tất cả những gì A Dao muốn, anh đều sẽ hoàn thành giúp em. Cho dù, em có muốn anh đi tìm chết!”

Chân cẳng Nhiễm Dao mềm nhũn, trong đáy mắt lộ vẻ hoảng sợ, “Không, tôi không có ý đó...” “Nên chết như thế nào bây giờ nhỉ?” Nghiêm Phóng lẩm bẩm, tỏ vẻ trầm tư, đột nhiên nở một nụ cười, “A Dao, em nói đi.” “Đồ điện... Anh đúng là đồ điện...”

Ánh mắt người đàn ông chợt thả trôi, tầm mắt như rơi xuống người cô lại dường như xuyên qua cô để nhìn về phía những dãy núi trập trùng ở đằng xa. “Anh biết,“ Hắn nói, vẻ mặt không buồn không vui, đến giọng nói cũng bình lặng như nước, “Em oán anh, ghét anh, hận anh.”

Nhiễm Dao rưng rưng: “Không phải...” “Cũng biết, em vĩnh viễn sẽ không yêu anh.” Nghiêm Phóng mở miệng, sự tà ác trong mắt bị thay thế bằng tự giễu khiến cho tâm tình cũng trở nên thê lương và suy sụp, nhưng giây tiếp theo lại bùng nổ ra ánh sáng chói mắt, nóng bỏng và sáng ngời, “Nhưng không sao hết, em không thích anh cũng không sao, anh thích em là được rồi.” Vui vẻ và sung sướng.

“Giờ đây Sở gia và Phương gia coi như đã xong, ngày Tống gia sụp đổ cũng không còn xa nữa, chuyện anh cần làm cũng làm xong rồi, còn một chuyện cuối cùng...” Đồng tử Nhiễm Dao co chặt lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, “A Phóng, đừng...” Một tiếng hét này gần như tê tâm liệt phế. Nhưng lại không thể nào níu giữ được thân ảnh người đàn ông đang quyết tuyệt chạy tới bên mép vực. Lúc hai người thoáng gặp qua nhau, Nhiễm Dao duỗi tay kéo người nhưng lại chỉ chạm được vào một góc áo lạnh lùng. Cô nhào lên, không cam lòng. Gần như trong chớp nhoáng, một tàn ảnh lướt qua, nhắm về phía vách núi với tốc độ nhanh hơn cô, lập tức túm lấy cổ tay của Nghiêm Phóng. Là Tống Tử Văn.

Hai chân Nhiễm Dao mềm nhũn, trải qua sự thay đổi chóng mặt của cảm xúc, cả thể xác và tinh thần đều trở nên rệu rã, trong nháy mắt khi nhìn thấy Tống Tử Văn, sợi dây căng chặt ở trong lòng mới thả lỏng ra.

Thái Dũng nhanh nhẹn đỡ lấy cô, sau đó lập tức xông lên giúp đỡ kéo người. Cả người Nghiêm Phóng treo trên vách núi, nhìn thấy Tống Tử Văn thì phản ứng đầu tiên không phải là vui vẻ vì được cứu mà là phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.

“Sao anh lại ở đây?”

Hai tay Tống Tử Văn cố gắng kiềm giữ sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, giờ phút này đang ghé sát vào mép vực, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, thình lình lại nghe Nghiêm Phóng hỏi một câu như thế.

Gương mặt vốn dĩ không có cảm xúc đột nhiên trở nên xanh mét, “Quan tâm tới tôi thì không bằng nên lo lắng cho cái mạng của cậu đi.” “Ha...” Nghiêm Phóng cười lạnh, trong mắt hoàn toàn không có nửa phần sợ hãi cái chết, chỉ có một mảnh tiếc nuối và thất vọng, “Rốt cuộc tôi vẫn xem thường anh rồi, mạng của con gián, đập cũng chẳng chết được!”

Thái Dũng xông lên bảo Nghiêm Phóng đưa tay còn lại cho mình.

Nghiêm Phóng lại hoàn toàn chẳng cảm kích, cười lạnh, “Con mẹ nó, ai cần các người cứu? Buông tay!” Thái Dũng không thể tin nổi: “Sẽ chết người đấy, cậu điên à?”

Nghiêm Phóng dầu muối đều không chịu ăn. Tống Tử Văn: “Cậu chết không đáng tiếc, nhưng Nhiễm Dao sẽ đeo trên lưng cả một mạng người. Nếu cậu yêu cô ấy, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn cô ấy phải sống áy náy cả đời sao?” Nghiêm Phóng nhất thời kinh ngạc, cánh môi mấp máy, chẳng nói được thành lời.

Tống Tử Văn nghiến răng, “Thái Dũng, kéo người!”

Một tiếng sau, tại bệnh viện quân y số ba thành phố.

“... Bị căng cơ, không có vấn đề gì lớn, trong khoảng thời gian này không nên dùng sức, chú ý nghỉ ngơi.” Bác sĩ đút phim chụp X-quang lại rồi đưa cho Tổng Tử Văn, “Lên tầng hai lấy thuốc đi.”

“Cảm ơn.”

Thái Dũng cũng đã được băng bó xong, lúc kéo người, anh ta hơi dùng sức nên bị đá núi rạch lên tay, ở sườn trong cổ tay bị rách một đường dài chừng sáu, bảy centimet.

“Thị trưởng Tống.” Anh ta đứng lên. “Tay thế nào rồi?”

“Bị thương ngoài da thôi.” Hai người đi ra ngoài, Tống Tử Văn hỏi: “Nghiêm Phóng đâu rồi?” “Ở khoa chỉnh hình tầng năm.”

“Tình hình ra sao?”

Thái Dũng trầm ngâm trong chớp mắt, “Hình như bị thương ở xương sườn, bị xuất huyết một chút ở bên trong.”

Nhớ tới Nghiêm Phóng sau khi bị bọn họ hợp sức kéo lên, nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống như bị thương nặng. Người kia... có lẽ là bị điên thật rồi nên ngay cả cảm giác đau cũng chẳng còn.

Nếu không, sao một người bình thường bị thương ở xương sườn mà lại có thể biểu hiện không đau không ngứa gì như thế chứ, thậm chí còn muốn vung tay đấm Tống Tử Văn nữa. Nếu không có cô Nhiễm ở đó, chỉ sợ hai người đàn ông này sẽ xông lên đánh nhau tới anh sống tôi chết.

Đinh.

Thang máy dừng ở tầng năm, cửa mở ra.

Hai người cùng bước ra ngoài.

Thái Dũng, “Xin chào, xin cho hỏi một chút, bệnh nhân được đưa tới đây khoảng một tiếng trước hiện tại thế nào rồi?”

Cô y tá nhìn anh ta, “Tên?”

“Nghiêm Phóng.”

“Các anh là gì với anh ta?”

À...

Tống Tử Văn tiến lên: “Chủ nợ.”

Trong mắt cô y tá lộ ra sự đề phòng, Thái Dũng vội vàng giải thích, đúng lúc này mới được thông báo.

“Người bệnh đã vào phòng giải phẫu, có lẽ các anh phải chờ một chút.” “Giải phẫu ư?” Thái Dũng trố mắt, lúc đưa tới đây thần trí còn tỉnh táo lắm mà, sao lại vào phòng giải phẫu rôi?

“Va chạm mạnh làm gãy xương sườn, nội tạng có hiện tượng xuất huyết, cần phải cầm máu, loại bỏ máu đông đúng lúc.” Đúng lúc này, điện thoại của Tống Tử Văn vang lên.

Là Nhiễm Dao. Anh nghe máy, đầu bên kia truyền tới tiếng thở dồn dập: “Các anh về rồi à?” “Chưa. Đang ở tầng năm.”

“Chờ em.”

“Em đừng vội, cứ đi bình tĩnh.” Còn chưa nói xong thì cuộc gọi đã bị cắt đứt. Tống Tử Văn cầm điện thoại, nhất thời ngơ ngẩn. Rất nhanh, Nhiễm Dao đã xách hai cái túi đi ra từ trong thang máy, “Em mua cơm hộp, tuy rằng không ngon lắm nhưng ăn tạm chút đi.” Thái Dũng liếc nhìn Tống Tử Văn rồi đưa tay nhận lấy, khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Nhiễm Dao lại lấy ra một phần khác đưa cho Tổng Tử Văn.

Người đàn ông không nhận, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chặp, bốn mắt nhìn nhau, tiến sâu vào trong đáy mắt đối phương giống như muốn xuyên thấu qua linh hồn vậy.

“Em... không có gì muốn hỏi ư?” Anh vừa mở miệng hỏi, Thái Dũng liền ôm hộp cơm tránh đi, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Nhiễm Dao, “Không.”

“Thôi bỏ đi.” Một lời than nhẹ bật ra khỏi môi, cầm lấy hộp cơm trong tay cô, “Giờ cũng chẳng phải lúc nói mấy chuyện đó. Vừa rồi em đã làm kiểm tra sức khỏe chưa?”

“Rồi.”

“Bác sĩ nói sao?”

Nhiễm Dao thu tay về, ánh mắt nhìn sang nơi khác: “Không sao cả.” “Để anh bảo Tiểu Thái đưa em về nhé?”

“Không cần, em chờ Nghiêm Phóng ra đã.”

Tống Tử Văn đột nhiên im lặng. Nhiễm Dao lấy từ trong túi ra phần cơm hộp còn lại, lấy đũa dùng một lần, ngồi lên chiếc ghế dài ở phía đối diện, cúi đầu, yên lặng ăn cơm. Tống Tử Văn ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay ấm áp phủ lên bàn tay đang run rẩy của cô, chỉ thấy tay cô rất lạnh, sự đau lòng lập tức lan tỏa.

Không khỏi nói chậm rãi, dịu dàng theo cách xưa nay chưa từng có, “Đều đã qua, không sao nữa rồi.”